Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Quân Đoàn Hỗn Mang

Chương 891: Quân Đoàn Hỗn Mang Chương 891: Quân Đoàn Hỗn Mang

Lão ác quỷ lại đi đến trước ngục giam, ném dây thừng về phía Viên Phương. Dây thừng lập tức quấn quanh người Viên Phương như một con rắn, trói chặt tứ chi của anh ta với cột sắt ở bốn góc nhà tù, treo lên không trung cách mặt đất nửa mét.

"Ông định làm gì đấy?" Viên Phương tò mò hỏi.

"Khửa khửa... Lát nữa ngươi sẽ biết. Đến lúc đó nhớ kêu to một chút để ta có thể vui vẻ hơn nhé." Nói xong câu này, lão ác quỷ lấy một chuỗi chìa khóa treo bên eo, mở cửa nhà tù bước vào.

Lão ác quỷ đi đến bên cạnh hòa thượng rồi nở nụ cười dữ tợn, cúi đầu xuống đưa mắt nhìn các dụng cụ treo trên người như thể đang lựa chọn.

Cuối cùng lão ác quỷ chọn một dụng cụ trông như cái kìm, tháo nó ra.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Lão ác quỷ mở ra kẹp lại một phen rồi hài lòng gật đầu.

"Bây giờ ngươi đã sợ chưa?" Lão ác quỷ lại hỏi.

"Cũng tàm tạm, chẳng qua tôi nghĩ thứ này chẳng có uy lực gì đâu. Hay là ông bảo Thổ Diệu đến đây tra tấn tôi đi?" Hòa thượng nghiêm túc nói.

"Hừ, trong số những tù nhân mà lão ác quỷ ta đây từng tra tấn cũng có rất nhiều kẻ mạnh miệng như ngươi. Tiếc rằng cuối cùng chúng đều sẽ quỳ xuống xin ta tha thứ. Thật đáng tiếc, ta không tha cho bất cứ kẻ nào cả! Ha ha ha..." Nhớ lại chuyện xưa, lão ác quỷ không khỏi nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Nhưng Viên Phương lại không mấy hứng thú, chỉ trả lời cho có: "Được rồi, được rồi, thí chủ vui vẻ là tốt rồi."

Thái độ của Viên Phương khiến lão ác quỷ rất tức giận. Lão lập tức giơ kìm lên, tách miệng hòa thượng ra bằng tay trái, kẹp một cái răng cửa của anh ta.

"Tên đầu trọc, vậy thì ta sẽ nhổ hết răng của ngươi trước đã. Đừng bảo là ngươi không chịu nổi chút đau đớn ấy đấy nhé!" Dứt lời, lão ác quỷ không khỏi phấn khởi, dùng sức bóp kìm.

"Rắc!"

"Aaaaaa!"

Phút chốc, lão ác quỷ bỗng thả kìm ra bịt miệng mình lại, nhưng máu vẫn chảy ra từng giọt qua khe hở giữa những ngón tay.

Lão ác quỷ đau đớn kêu rên, sau đó chậm rãi thả tay ra, lập tức phát hiện một chiếc răng cửa màu nâu đen đang nằm lồ lộ trong lòng bàn tay lão.

Viên Phương không hề bất ngờ vì điều này.

Nhổ răng bằng dụng cụ này thì chắc chắn không thể gây ra tổn thương đủ 500 điểm, ngay cả phòng ngự của anh ta cũng không thể đột phá, cho nên thách ai nhổ được răng của anh ta.

Nhìn sang độ tinh thông, Viên Phương phát hiện gần như không tăng lên chút nào, lập tức nói bằng giọng chán chường: "Thí chủ, ông không sao chứ?"

"A ư ư ư ư!" Lão ác quỷ hoảng sợ ngẩng đầu, lộ ra hàm răng bị hở một cái răng cửa, trông rất là thê thảm.

"Thế... Thế là thế nào? Rốt cuộc ngươi đã làm bằng cách nào?"

"Thí chủ, tiểu tăng có biết gì đâu! Hay là ông thử lại xem?" Hòa thượng thề thốt phủ nhận.

"Tên đầu trọc, đừng tưởng rằng ta không trừng trị được ngươi!" Lão ác quỷ nhìn Viên Phương bằng đôi mắt tức giận như muốn bốc lửa.

Lão lại nhặt kìm lên, sau đó kẹp móng ngón trỏ của Viên Phương.

"Gãy cho ta!"

"Á... !" Lão ác quỷ lại cất tiếng hét thảm, móng tay bay ra ngoài, máu văng tung tóe.

Thấy vậy, Viên Phương thản nhiên như không, suy nghĩ một lát rồi tự dưng cũng kêu thảm thiết.

"Á á á, đau quá, đau quá đi à!"

Để lão ác quỷ có thể tiếp tục tra tấn mình, Viên Phương quyết định bày ra khả năng khóc lóc của mình.

Viên Phương vô cùng thành thạo kỹ năng kêu thảm. Dù sao cũng từng được huấn luyện hẳn hoi, giọng anh ta còn to hơn cả giọng lão ác quỷ.

Lão ác quỷ run lẩy bẩy nhìn ngón tay bị đứt móng, đến khi quay sang nhìn Viên Phương thì vẻ mặt lão trở nên vô cùng hoảng sợ.

"Á á á! Đau quá, đau quá đi!" Viên Phương kêu thảm tiếp.

Một lát sau, phát hiện xung quanh lặng ngắt như tờ, Viên Phương lập tức ngừng kêu, quay sang nhìn thì thấy cửa lao đã đóng lại, lão ác quỷ đang đứng bên ngoài nhìn mình bằng ánh mắt đầy thù hận.

"Ớ..."

"Lão thí chủ, ông không làm tiếp à?" Viên Phương hỏi với vẻ mong chờ.

Lão ác quỷ không nói một lời mà chỉ ôm bàn tay nhìn chằm chằm Viên Phương, khiến Viên Phương không khỏi ngượng ngùng.

"Lão thí chủ, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi sợ đau lắm. Hay là ông thử lại xem sao?" Viên Phương nói với vẻ mặt "Tôi cảm thấy còn ổn".

"Tên đầu trọc, nhìn xem ta mang đến cho ngươi thứ gì này." Nói rồi, lão ác quỷ lấy một chiếc hộp ra. Sau khi mở nắp, có thể thấy rõ chi chít độc trùng đang lúc nhúc trong hộp.

Viên Phương thò đầu thấy thứ trong hộp, không khỏi ngẩn ra.

"Ha ha ha, đây là những con độc trùng do ta dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng, tuy rằng độc tính không mạnh, nhưng tuyệt đối sẽ khiến ngươi đau đớn!" Lão ác quỷ vừa nói vừa lộ vẻ căm thù.

Nghe vậy, vẻ mặt Viên Phương trở nên quái dị, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão thí chủ, lần này Phật Tổ thật sự phải phù hộ ông rồi!" Viên Phương nói bằng cả tấm lòng chân thành. ...

Phát hiện Viên Phương vẫn không hề sợ hãi, lão ác quỷ không khỏi hừ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment