Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Bờ Biển Lưu Ly

Chương 897: Bờ Biển Lưu Ly Chương 897: Bờ Biển Lưu Ly

Sau khi liên lạc hết, Cổ Ngữ gọi con cún và Mặc Lăng Thiên, ba người lên thuyền bắt đầu xuất phát đến bờ biển Lưu Ly Bắc Kỳ.

Tuy rằng thực ra trong công hội còn có rất nhiều người chơi cao cấp năng lực xuất chúng, có điều nếu lần này đã quyết định hành động theo tiểu đội hack hình người thì đương nhiên không cần phải dẫn theo những người đó.

Theo Cổ Ngữ thì nhiều người ngược lại càng dễ bại lộ hơn.

Sau mấy giờ đi biển, họ đã đến bờ biển Lưu Ly. Lúc này, đã có mấy người đang chờ bên bờ biển.

Đó là gia đình Tiểu Mặc bé Bưởi, Diệp Thần và Diệp Tuyết Nhi.

Thấy Cổ Ngữ đến, mấy người lập tức dừng nói chuyện phiếm, quay sang nhìn Cổ Ngữ đang bước xuống tàu Thần Thoại.

"Cổ lão đại, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải gần đây làm buôn bán trên biển kiếm được quá nhiều linh tài nên chuẩn bị chia sẻ với chúng tôi không?" Diệp Tuyết Nhi cười híp mắt.

"Tiểu Tuyết Nhi, rõ ràng cô giàu đến mức đó, sao còn mặt dày đòi linh tài của đại ca nhà chúng tôi vậy hả? Đây là giúp đỡ không cần báo đáp, không cần báo đáp!" Cổ Ngữ còn chưa nói gì thì con cún đã lên tiếng trước.

"Giàu đến mấy cũng không giàu bằng Cổ lão đại nhà cậu. Đúng rồi, cún có muốn đi theo tôi không? Công hội của tôi đang cần vú em đó!" Diệp Tuyết Nhi cười he he.

"Không đi, đại ca nhà tôi tốt nhất!" Con cún lập tức nhe răng.

"Cún à, công hội chúng tôi có rất nhiều gái xinh đó nhé!" Diệp Thần chế nhạo.

Nghe vậy, con cún lập tức khựng lại, sau đó lén lút nhìn Cổ Ngữ.

"Muốn đi thì đi đi, đừng cố ép mình!" Cổ Ngữ không nhịn được trừng anh ta.

"Không được, cún tôi đây trọng tình trọng nghĩa nhất, không bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc!" Con cún lập tức nói. Dường như để chứng minh cho lập trường kiên định của mình, anh ta vừa nói chuyện vừa giơ móng vuốt đập xuống đất.

"Cổ lão đại, tôi đến rồi đây!" Lúc này, có tiếng kêu truyền đến từ nơi xa.

Mọi người quay lại nhìn thì lập tức phát hiện là Trần Tử Vũ của Đại Long Hội, sau lưng anh ta là Tuyết Lê và Phong Linh.

"Wow, gái xinh kìa!"

Thấy Phong Linh, con cún kinh ngạc tới mức đứng dậy.

"Hey, Cổ lão đại, cún, Mặc Lăng Thiên!" Tuyết Lê dùng Ảnh Bộ đi đến trước mặt mọi người, tiện tay xoa đầu con cún.

"Tuyết Lê, cô ấy là ai vậy?" Con cún mong chờ chỉ vào Phong Linh xinh đẹp hỏi.

"Cô ấy là Phong Linh, là phụ trợ mạnh nhất Đại Long Hội bọn tôi, cậu chỉ yếu hơn cô ấy xíu xiu thôi." Tuyết Lê chế nhạo, giơ ngón trỏ và ngón cái bày ra một khoảng cách ngắn.

"Tôi không tin! Tuy rằng cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tôi mới là mạnh nhất!" Con cún không nhịn được chống nạnh.

Tuyết Lê đang định trả lời thì lúc này, Cổ Ngữ hỏi Trần Tử Vũ: "Trần lão đại, Đại Mãng nhà ông đâu?"

Nghe vậy, Trần Tử Vũ cười khổ: "Thằng nhóc Đại Mãng mỗi ngày đều lêu lổng ở hải vực Khuê Long, không tham dự hành động lần này."

Cổ Ngữ gật đầu, có điều khi nhìn về phía Phong Linh thì ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.

Bởi vì trước đây Phong Linh vẫn ở trong trụ sở của công hội Đại Long Hội nên lúc này, tất cả mọi người ở đây đều rất xa lạ với cô.

"Chào mọi người, tên tôi là Phong Linh, là người của bộ tộc Mộc Dã Ca Giả, bây giờ là thành viên của Đại Long Hội!" Phong Linh khom lưng chào một cách tao nhã.

Giọng nói êm tai, tóc dài bay theo gió, khuôn mặt tinh xảo, dường như hình ảnh dừng lại vào thời khắc này, khiến cả đám Cổ Ngữ hơi ngây ngẩn.

"Giỏi lắm Trần Tử Vũ! Trước kia đã nghe nói chú mày kim ốc tàng kiều rồi, không ngờ lại là thật! Anh đã nhìn nhầm chú rồi!" Lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên từ nơi xa.

Người đến chính là Lưu Sách. Chẳng qua gã độc thân đến đây chứ không mang bất cứ thành viên công hội nào cả.

Đám người Cổ Ngữ cũng không thấy bất ngờ.

Tuy rằng công hội Làm Quy Hoạch của Lưu Sách là công hội mạnh nhất Bắc Kỳ hiện nay, nhưng điểm mạnh nhất của họ là số người và thực lực tổng thể, hoàn toàn khác với công hội Thần Thoại đi theo con đường tinh anh.

"Lưu lão đại, đừng đùa nữa, sao tôi lại làm loại chuyện đó chứ." Trần Tử Vũ hơi xấu hổ.

Lưu Sách cười phá lên, sau đó quay sang nhìn Cổ Ngữ.

"Cổ lão đại, cậu làm thế thật là không phúc hậu chút nào, không nói một lời đã lừa gạt người mới tiềm lực rơi vào tay mình, bây giờ còn đòi chúng tôi ra sức giúp cậu cứu người nữa chứ. Cậu nói xem có bồi thường nào đi!"

Cổ Ngữ bất đắc dĩ xòe tay: "Lần này các anh nhầm rồi, người ta chủ động tìm tôi. Công hội Thần Thoại chúng tôi vốn chưa bao giờ từ chối người chơi có tiềm lực."

"Còn bồi thường thì tôi nhất định sẽ không để các vị trở về tay không. Trong không gian của tôi có ba mươi nghìn cây linh tài, đều lấy làm thù lao hết!" Cổ Ngữ hào phóng nói.

"Trời đất, đưa tặng ba mươi nghìn cây linh tài mà cũng nói bâng quơ như thế, trước kia có nghe nói cậu làm thương nhân hải dương kiếm được không ít, quả nhiên là thật!" Lưu Sách rất là kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment