"Còn tưởng là làm cu li miễn phí, xem ra lần này phải làm thịt đại gia rồi!" Tuyết Lê cũng cười he he.
"Mọi người chịu đến đây chính là nể mặt tôi, nhận thù lao là đương nhiên. Hơn nữa nhiệm vụ lần này không đơn giản đâu." Cổ Ngữ cười nói.
"Nhìn mà xem, bạn bè với nhau mà làm thế à? Mấy người không thể rộng lượng một chút, làm bộ khước từ, sau đó đại ca nhà tôi cũng khước từ cho có, sau đó mấy người lại dùng dằng một tí, cuối cùng để đại ca nhà tôi nói một câu, nếu mọi người đã muốn thế thì tôi không ép nữa, thế mới đúng chứ!" Con cún đập móng vuốt, nhe răng nói.
"Không được!" Mọi người đồng thanh kêu lên, trong đó giọng của Cầu Cầu là to nhất.
"Ồ, nhóc con, tới đây gọi chú nào!" Con cún lập tức đưa mắt nhìn Cầu Cầu, tươi cười nói.
"Chú Cún, cháu có thể cưỡi chú không?" Cầu Cầu lập tức chạy đến bên cạnh con cún nói với vẻ mong chờ.
Nghe vậy, vẻ mặt của con cún lập tức cứng đờ. Bởi vì Cầu Cầu đã vô tình đâm trúng vết thương trong lòng anh ta.
Lúc này, Tuyết Lê bỗng rút dao găm ra, chỉ về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hô: "Kỵ sĩ cún, xung phong, xông lên!"
"Ha ha ha!" Mọi người ôm bụng cười.
Con cún lập tức cảm thấy mình bị tổn thương bạo kích một vạn điểm, không nhịn được nhe răng với Tuyết Lê, suýt nữa không nhịn được nhào lên.
"Lão hủ đã đến muộn, náo nhiệt thế cơ à?" Lúc này, Thất Danh cũng xuất hiện ở cách đó không xa, đang ung dung bước đến.
"Cụ Thất Danh!" Cả đám Cổ Ngữ lập tức quay lại chào hỏi.
Lúc này, bên kia cũng có một người xuất hiện. Người này đeo chín thanh kiếm trên lưng, tạo hình cực kỳ ngầu lòi, chính là Ngạo Kiếm.
"Cổ lão đại, ta đã đến muộn!" Ngạo Kiếm hờ hững nói.
"Chúng tôi cũng mới đến thôi, không muộn." Cổ Ngữ cười nói.
Cổ Ngữ đã sớm quen với thái độ của Ngạo Kiếm. Dù sao Ngạo Kiếm cũng từng ở công hội Thần Thoại một thời gian, trong cuộc thi Công Hội Tranh Bá lúc trước còn từng giúp đỡ rất nhiều, cũng coi là người quen. 8HM
"Còn thiếu mấy người nữa?" Lúc này, Lưu Sách quay sang hỏi Cổ Ngữ.
"Đại ma vương với Bomberman còn đang ở đại vực Thương Hư, không kịp trở về. Vốn còn có đại sư thuần thú, có điều Tiểu Khôn của ổng không phù hợp chiến đấu trên cạn nên không mời ổng. Đúng rồi, còn có cụ Đường Mục nữa, ông ấy cũng có việc không đến được. Bây giờ người đã đến đủ hết rồi."
Nghe vậy, Lưu Sách không khỏi gật đầu, sau đó nhìn lướt qua người ở đây.
Cổ Ngữ, cún, Mặc Lăng Thiên, Diệp Thần, Diệp Tuyết Nhi, Trần Tử Vũ, Tuyết Lê, Phong Linh, gia đình Tiểu Mặc bé Bưởi, Ngạo Kiếm, Thất Danh, cộng thêm mình, tổng cộng là mười bốn người.
Theo Lưu Sách, đội hình này đã vô cùng mạnh.
Mọi người gật đầu, sau đó tìm một chỗ bên bờ cát ngồi xuống, bắt đầu thảo luận nên nghĩ cách cứu viện tiểu hòa thượng như thế nào.
Sau đó trong cuộc bàn luận, trên cơ bản là Lưu Sách vạch ra chiến thuật. Về lĩnh vực này, Lưu Sách có kinh nghiệm hơn tất cả mọi người ở đây.
Trong đó mọi người còn tự đưa ra quan điểm của bản thân, không ngừng hoàn thiện quá trình kế hoạch.
Có điều giữa chừng Tiểu Mặc và bé Bưởi lại biểu thị sẽ không dẫn theo Cầu Cầu đi tác chiến, muốn loại bỏ Cầu Cầu ra khỏi kế hoạch.
Cầu Cầu mãnh liệt kháng nghị điểm này, tỏ vẻ mình đã là một sát thủ có tiếng tăm, yêu cầu được xuất chiến.
Bởi vì thái độ của Cầu Cầu vô cùng kiên định, khuyên bảo cũng không được nên Tiểu Mặc và bé Bưởi chỉ có thể "Khen thưởng" cho một trận đánh kép, lúc này nó mới thành thật.
Thảo luận tiếp tục.
Sắc trời tối dần, kế hoạch cứu viện cũng được hoàn thành.
Chẳng qua mọi người vẫn chưa trực tiếp xuất phát mà tiếp tục tán gẫu.
Dù sao cũng là tác chiến lén lút nên đương nhiên phải đi vào lúc đêm khuya tĩnh lặng mới tốt.
Hơn nữa, mọi người đều là bạn bè lâu năm hiểu biết nhau, hiếm khi gặp nhau nên Cổ Ngữ còn chuyên mua một đống thức ăn linh tính phẩm chất cực cao cùng với rượu Mộc Linh để mời mọi người ăn một bữa, sau đó mới quyết định xuất phát.
Trước khi đi, Cầu Cầu lại kháng nghị, mặt dày mày dạn mãnh liệt yêu cầu gia nhập vào tiểu đội.
Vì thế, nó lại ăn một trận đòn "Nuôi dưỡng đứa con có hiếu", sau đó đội ngũ chính thức xuất phát. ...
Ba giờ sau.
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt. Tuy rằng lửa trại vẫn còn bốc cháy trong hố trời Minh Phủ, binh lính vẫn thực hiện chức trách canh gác, có điều giờ khắc này lại là lúc sự cảnh giác của họ rơi xuống mức thấp nhất.
Gió đêm xào xạc, ánh lửa bập bùng phản chiếu một bóng đen lóe qua. Lính gác kinh ngạc nhìn sang bên đó, phát hiện không có bất cứ điểm gì bất thường thì lại quay đầu đi.
Giờ phút này, bé Bưởi và Tiểu Mặc hợp làm một, lợi dụng thuật Ảnh Tử Tiềm Hành nhanh chóng di chuyển đến tọa độ mà Viên Phương đã gửi.
Thuật tiềm hành cao siêu khiến hành động của họ cực kỳ kín đáo, lính gác hoàn toàn không thể phát hiện bóng dáng của họ.