Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 901 - Chương 901: Mưu Kế Ngu Xuẩn

Chương 901: Mưu Kế Ngu Xuẩn Chương 901: Mưu Kế Ngu Xuẩn

Thấy vậy, Tiểu Mặc và bé Bưởi vui sướng, vội kéo Viên Phương chạy như điên sang hướng khác, định dẫn Viên Phương trực tiếp thoát thân.

Song đúng lúc này, một người xuất hiện trước mặt họ, tươi cười nhìn họ.

Người này mặc áo giáp màu vàng đất, giữa ấn đường in hoa văn tương tự như là ngọn núi, rõ ràng là Thổ Diệu trong huynh đệ Cửu Diệu.

"Mưu kế ngu xuẩn!" Thổ Diệu lắc đầu thở dài nhìn ba người Tiểu Mặc.

Giờ khắc này, sắc mặt của Tiểu Mặc và bé Bưởi đột nhiên thay đổi.

Vốn tưởng rằng kế hoạch lần này đã thành công, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt nhất, Thổ Diệu - kẻ mạnh nhất trong doanh địa lại ngăn cản họ.

"Thí chủ Thổ Diệu, đã lâu không gặp!" Lúc này, Viên Phương lên tiếng.

"Đã lâu không gặp." Thổ Diệu mỉm cười.

"Phật Tổ phù hộ cả nhà anh!" Viên Phương lại nói.

Giờ khắc này, Thổ Diệu thu lại nụ cười, mắt lộ ra sát ý.

"Tiểu hòa thượng, anh mau chạy đi, chúng tôi sẽ ngăn cản hắn ta!" Trong tình huống này, Tiểu Mặc và bé Bưởi nhanh chóng làm ra lựa chọn.

"Thí chủ, đồng sinh cộng tử!" Viên Phương kiên định nói.

"Lừa trọc ngốc! Hắn ta sẽ không giết anh, bọn này có chết thì anh cũng sẽ không chết. Anh tưởng mình đang quay phim hay sao mà còn đồng sinh cộng tử nữa hả? Bọn này đến đây để cứu anh cơ mà! Mau chạy đi!" Tiểu Mặc tức giận đến mức muốn quay lại cho Viên Phương một phát đâm lén hung ác.

"Hiểu rồi!" Nghe Tiểu Mặc quát lớn, Viên Phương rất là xấu hổ, sau đó vội vàng xoay người vắt chân lên chạy. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Hắn ta sẽ không thoát được, mà các ngươi cũng phát chết!" Thấy vậy, Thổ Diệu hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xông về phía hai người Tiểu Mặc, đồng thời đập hai tay xuống.

Lúc này, Tiểu Mặc và bé Bưởi hợp làm một, biến thành bóng dáng tránh thoát chiêu thức này một cách đầy mạo hiểm.

Tuy rằng biết không đánh lại Thổ Diệu, song nếu chỉ là ngăn cản một lát thì họ vẫn tự tin có thể làm được. Dù sao thì họ cũng có thực lực Quỷ Đốc cơ mà.

Khi Thổ Diệu đánh hụt thì cùng lúc đó, bóng đen trên mặt đất trượt đến sau lưng Thổ Diệu, hai người đồng thời nhảy ra hiện hình, dao găm sắc bén hiện lên mang theo tia sáng lạnh lẽo đâm thật mạnh xuống dưới.

"Ahhh!" Thổ Diệu giẫm chân phải xuống đất, một luồng gió mạnh từ chỗ Thổ Diệu càn quét xung quanh, nhất thời hất bay Tiểu Mặc và bé Bưởi đứng gần chỗ hắn ta. ...

Trên hố trời Minh Phủ.

Đám người Cổ Ngữ vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu. Đối mặt với kẻ địch càng ngày càng nhiều, áp lực của họ cũng không ngừng tăng lên.

Điều quan trọng nhất là kẻ địch đã bắt đầu hình thành vòng vây.

Giờ khắc này, Ngạo Kiếm và Thất Danh cũng đứng lên hàng trước, cùng Cổ Ngữ, Lưu Sách đứng ở bốn hướng, ngăn cản kẻ địch đến từ khắp mọi phương hướng.

Trong trạng thái này, tất cả thành viên trong tiểu đội đều tập trung tinh thần.

Lượng máu giảm xuống tăng lên quá nhanh, nhanh đến mức mỗi lần họ đều cho rằng giây tiếp theo mình sẽ tử vong.

May mà buff hồi máu của con cún và Phong Linh vô cùng mạnh, có thể chống đỡ lượng máu của họ.

Bây giờ họ chỉ có thể mong rằng Tiểu Mặc và bé Bưởi đã cứu tên đầu trọc ra.

Nếu không thì chẳng những lần cứu viện này sẽ đổ xuống sông xuống biển, khiến quân Cửu Diệu nhận ra mục đích của họ mà lần sau muốn nghĩ cách cứu viện hòa thượng sẽ càng khó khăn hơn. ...

Đối mặt với binh lính Cửu Diệu bao vây tấn công, đám người Cổ Ngữ ngăn cản trở nên vô cùng khó khăn.

Công kích không chỉ đến từ binh lính Cửu Diệu trước mặt mình mà còn có vô số đòn tấn công viễn trình do quân Cửu Diệu đánh tới từ đằng sau.

Dưới thế tấn công che trời lấp đất này, cho dù thực lực cá nhân của mấy người có mạnh đến mấy thì cũng dần dần không thể chống chọi được nữa.

Trong tình huống này, Cổ Ngữ thậm chí còn tốn nhiều tiền mua một đống đạo cụ hỗ trợ từ Thương Thành để có thể chịu đựng thêm một lát nữa.

Đến giờ khắc này, thực ra họ cũng cảm thấy có lẽ đã đủ rồi.

Theo họ thì có lẽ Tiểu Mặc và bé Bưởi đã dẫn tên trọc đầu trốn thoát ra ngoài rồi.

Song đúng lúc này, giọng nói của con cún bỗng vang lên từ trên trời.

"Trời đất, sao tên ngốc kia lại ở đây?"

"Cún, chuyện gì vậy?" Tuyết Lê đang chiến đấu không khỏi hỏi.

"Tên lừa trọc ngốc nghếch kia đang chạy về phía chúng ta, bây giờ đang chen chúc trong đám binh lính Cửu Diệu ăn đòn kìa!"

"Tiên sư!" Giờ khắc này, tất cả mọi người trong tiểu đội tập thể chửi thề.

Họ thật sự không còn lời nào để nói về loại đồng đội như lợn này nữa.

Họ đang liều chết ngăn cản kẻ địch, tranh thủ thời gian cho tên đầu trọc chạy trốn. Song không ngờ đầu trọc lại chạy về phía họ.

"Ta đi cứu cậu ta, các ngươi đứng yên đó!" Lúc này, Ngạo Kiếm trầm giọng nói, sau đó vung tay phải lên, chín thanh linh kiếm xòe ra trước người, hình thành kiếm trận hoa sen hình tròn, bắt đầu tiến về phía trước.

"Ngạo Kiếm, trông cậy cả vào anh đấy!" Lưu Sách nổi giận gầm lên, cánh tay phải đỏ ngầu đập mạnh xuống, đánh bay một đám binh lính.

Bình Luận (0)
Comment