Mặc dù không tình nguyện, song Viên Phương vẫn nghe lời, bắt đầu uống thuốc tăng cường.
Cùng lúc đó, Lưu Sách cũng uống thuốc.
Thuốc phòng ngự, thuốc sinh mệnh, thuốc tốc độ, thuốc hồi máu, thuốc ngọn lửa, thuốc lực lượng...
Ra sức nốc hết một đống thuốc tăng cường vào mồm.
"Rồng lửa, bay sang làm tọa kỵ cho Lưu lão đại đi!" Lúc này, Diệp Tuyết Nhi cũng nói với thú cưng của mình.
Rồng lửa lập tức vẫy cánh bay đến bên cạnh Lưu Sách trong trạng thái thân thể Thần Biển để gã cưỡi lên người mình.
Giờ khắc này, Lưu Sách cảm thấy mình cực kỳ mạnh.
Không chỉ có đủ loại thuốc tăng sức mạnh mà tay trái còn có tấm chắn miễn thương tổn, tay phải cầm quyền trượng Thần Biển, dưới thân là rồng lửa, sau lưng còn có siêu vú em. Vô địch rồi còn gì nữa!
"Các anh em, tôi bỗng nhiên không muốn chạy nữa. Có tin tôi có thể giết chết tên Thổ Diệu này không hả?" Lúc này, Lưu Sách bỗng lên tiếng trong kênh giọng nói.
Cả đám Cổ Ngữ đều kinh ngạc nhìn Lưu Sách trong trạng thái hợp thể chung cực.
Họ suy nghĩ một lát rồi không khỏi gật gù. ...
Lưu Sách trong trạng thái Thần Biển cao khoảng bốn mét, toàn thân được bao trùm bởi nguyên tố nước.
Giờ đây, tay trái gã cầm Viên Phương sáng ngời chói lọi, vô số phù văn tăng cường vờn quanh người, tay phải cầm quyền trượng Thần Biển lấp lánh ánh sáng xanh lam rực rỡ.
Cộng thêm con cún ghé trên lưng mở trị liệu đơn thể cùng với rồng lửa dưới thân, giờ khắc này Lưu Sách cảm thấy mình thật sự là mạnh vãi linh hồn.
Cho nên, gã bỗng không muốn đi nữa...
Thậm chí gã còn muốn trả đũa lại một trận.
Thấy đám người Cổ Ngữ gật đầu, Lưu Sách phấn khởi ngẩng đầu lên cất tiếng gầm giận dữ, rồng lửa dưới thân lập tức phun lửa, càn quét ra một bãi đất trống.
"Đừng hòng chạy trốn!" Lúc này, Thổ Diệu hiện lên ở bên phải, cười dữ tợn vung nắm đấm về phía Lưu Sách.
Vừa tiếp xúc, hắn ta đã phát hiện thực lực của Lưu Sách vẫn chênh lệch với mình, muốn chém giết hết chúng vẫn không hề khó.
"Tao đi cái đầu mày! Không chết không ngừng nghỉ!" Lưu Sách lập tức quay lại, giơ Viên Phương lên, đồng thời đánh về phía Thổ Diệu.
"Rầm!"
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, dòng khí cuồng bạo thổi bay tất cả binh lính xung quanh, mặt đất sụp xuống ầm ầm.
Giờ khắc này, đầu óc Viên Phương như ù đi, bị một kích này đánh cho hoàn toàn ngu người, cảm thấy dường như thân thể mình đã bỏ nhà ra đi. Anh ta phản xạ mở to mắt.
[Trò chơi nhắc nhở: Bị Thổ Diệu tấn công, tổn thương 3218 điểm. Giảm tổn thương cố định 500 điểm, miễn tổn thương 55% 1495 điểm, tổng cộng được miễn 1995 điểm tổn thương, bị 1223 điểm tổn thương!]
[Trò chơi nhắc nhở: Bị Thổ Diệu tấn công, tiến hành dội ngược 15% tổn thương cho mục tiêu (Dội ngược tổn thương cấp 1 tối đa 2000 điểm), tổng cộng tạo ra 3000 điểm tổn thương!]...
Trò chơi nhắc nhở xuất hiện, đồng thời Thổ Diệu lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng không biết từ đâu đến bỗng dưng ồ ạt tràn vào trong người, khiến thân thể hắn ta chấn động.
"Cún, bơm đầy máu cho lừa trọc đi!" Thấy có tác dụng, Lưu Sách mừng như điên quát lên.
"OK man!" Con cún nằm trên lưng Lưu Sách lập tức nhắm mục tiêu thêm máu vào Viên Phương, chỉ khoảng nửa khắc đã thêm đầy lượng máu cho anh ta.
"Ha ha!" Giờ khắc này, Lưu Sách vô cùng phấn khởi, vung tay phải lên, pháp trượng Thần Biển đập mạnh về phía Thổ Diệu.
Thổ Diệu thoáng cả kinh, lập tức nghiêng người né tránh. Lúc này rồng lửa bỗng thò đầu ra cắn trúng chân trái của Thổ Diệu khiến hắn ta không thể chạy trốn.
"Ăn một đá của ông nội mày nè!" Lưu Sách bỗng nhảy xuống lưng rồng lửa, giơ chân phải đá lên đầu Thổ Diệu khiến hắn ta ngã xuống đất.
"Ahhh!" Lúc này, Thổ Diệu cũng nổi giận. Vừa ngã xuống đất, hơi thở màu vàng đất cuồn cuộn quanh người, nhanh chóng bao trùm lên nắm đấm, sau đó hắn ta lập tức xoay người vung nắm đấm về phía Lưu Sách.
Cú đấm này khí thế rất mạnh, nặng nề như thái sơn đè xuống.
Thấy vậy, Lưu Sách không hề do dự giơ Viên Phương lên chắn.
"Ầm"
Mặt đất lại lún xuống. Một kích này khiến Viên Phương vừa hồi phục tinh thần lại lâm vào hoảng hốt, cảm thấy dường như mình đang lang thang trong vũ trụ bao la, xung quanh toàn là ánh sao...
"Ọe!" Viên Phương không nhịn được nôn khan.
"Cún, bơm đầy!" Lưu Sách nói rồi lại tiến lên, thừa dịp Thổ Diệu bị dội ngược tổn thương khí huyết cuồn cuộn, lại đập một quyền trượng lên mặt Thổ Diệu, khiến hắn ta bay ra ngoài khoảng mười mét.
Cảnh tượng này khiến đám người Cổ Ngữ ở cách đó không xa xem ngu người.
Tuy rằng họ cảm thấy có lẽ Lưu Sách trong trạng thái này có thể chống lại Thổ Diệu, song không ngờ gã lại có thể đánh cho Thổ Diệu sấp mặt.
Lúc này, Lưu Sách cũng vô cùng phấn khởi. Bây giờ gã chỉ còn một ý tưởng, đó là thừa dịp biến thân mười phút hoàn toàn giết chết Thổ Diệu.
"Gruhh!" Thổ Diệu lại đứng dậy.
Lần này, hắn ta nhìn Lưu Sách bằng ánh mắt vô cùng dữ tợn, cơ thể dần dần bị hơi thở màu vàng đất bao trùm. Mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển, vô số hòn đất bay lơ lửng trong không trung, bắt đầu tụ tập trên người hắn ta.