Chỉ trong chớp mắt, Thổ Diệu đã biến thành một người khổng lồ đất cao khoảng sáu mét, dấu ấn hình ngọn núi trên trán sáng lấp lánh, không ngừng làm cho thân thể người khổng lồ đất của hắn ta trở nên rắn chắc.
"Trở thành kẻ địch của ta thì phải chết!" Dứt lời, Thổ Diệu chợt lao về phía Lưu Sách.
Giờ khắc này, Thổ Diệu đã hoàn toàn nổi giận. Hắn ta quyết định dốc hết sức để hoàn toàn hạ gục Lưu Sách.
Lưu Sách không hề sợ hãi, lập tức vỗ rồng lửa, cũng chạy về phía Thổ Diệu.
Cuộc chiến giữa hai người khổng lồ lại bắt đầu.
Chẳng qua chiến thuật của Lưu Sách chỉ có một, đó chính là dùng Viên Phương ngăn cản công kích, thừa dịp dội ngược tổn thương phát động tấn công.
Trong mắt Thổ Diệu, chiêu này quả thực là vô liêm sỉ hết sức, khiến hắn ta tức giận đến mức muốn hộc máu.
Nhất là chiêu dội ngược tổn thương của Viên Phương. Cho dù hắn ta có khoác áo giáp người khổng lồ đất thì cũng không thể ngăn cản mà vẫn trực tiếp dội ngược tổn thương vào người hắn ta, khiến hắn ta không hề có cách nào để đối phó.
Trong tình hình chiến đấu như vậy, Lưu Sách, con cún và rồng lửa dần dần phối hợp ăn ý.
Còn Viên Phương thì hoàn toàn bị Lưu Sách coi là tấm chắn, không hề có năng lực tự chủ, vẫn lâm vào tình trạng đầu choáng mắt hoa, lượng máu tăng lên rồi lại tụt xuống, ngay cả sức để kêu rên cũng không có.
Giờ khắc này, Viên Phương thật sự muốn lải nhải một câu "Phật Tổ phù hộ anh!" vào mặt Lưu Sách.
"Thổ Diệu, mày còn ổn không thấy? Có thể đột phá phòng ngự của tao không?" Lưu Sách vung pháp trượng Thần Biển, lúc nện lên đầu Thổ Diệu thì không nhịn được lên tiếng trào phúng.
Nghe vậy, Thổ Diệu tức gần chết.
Hắn ta vốn tưởng rằng chỉ cần mấy cú đấm là có thể biến Viên Phương thành khói đen, vậy thì mình có thể trực diện Lưu Sách, giết chết gã.
Nhưng lần này rõ ràng hắn ta đã tính toán sai lầm rồi. Có con cún tăng cường, mỗi lần Viên Phương gần hết máu thì lại có thể nhanh chóng bơm đầy. Trong tình huống này, Thổ Diệu càng đánh càng uất ức, mà Lưu Sách thì càng đánh càng phấn khởi, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ quyền trượng Thần Biển, dùng nắm đấm mà mình am hiểu nhất, vẫn có thể đánh cho Thổ Diệu khó có thể chống đỡ.
Đây chính là sức mạnh của hợp thể.
Tấn công = Lưu Sách (Chủ thể)
Phòng ngự = Viên Phương
Vú em = Con cún
Phụ trợ chúc phúc = Thuốc + Phong Linh
Tốc độ = Rồng lửa
Mỗi một bộ phần đều bổ sung cho sở đoản của Lưu Sách.
"Sướng vãi!" Lưu Sách quát lên một tiếng, lại đấm một phát vào ngực Thổ Diệu. Miếng đất trước ngực Thổ Diệu tức khắc vỡ vụn, bị đấm cho lùi lại liên tục, ngã thật mạnh xuống đất.
"Phê vãi linh hồn! Lưu lão đại, giết chết hắn ta!" Con cún ghé vào sau lưng Lưu Sách cũng phấn khởi hô lên.
"Không thành vấn đề!" Lưu Sách nhếch miệng cười, lại tiến lên cầm lấy chân phải của Thổ Diệu, giơ lên cao rồi vật qua vai.
"Rầm!" Mặt đất chấn động.
"Lãnh chúa Thổ Diệu đang gặp nguy hiểm. Chư vị mau đi theo ta!" Thấy cảnh này, thống lĩnh cấp Quỷ Đốc đang dẫn dắt đội ngũ bao vây tấn công đám người Cổ Ngữ đằng sau quân Cửu Diệu lập tức nghiêm mặt, tập kết lại với nhau rồi xông tới chỗ Lưu Sách.
Thấy thế, một đôi cánh hiện lên sau lưng Cổ Ngữ. Anh ta nhảy về phía trước chặn trước mặt chúng.
"Cuộc chiến của chúng ta còn chưa kết thúc đâu!"
"Sát!" Mấy tên thống lĩnh lập tức xông lên, muốn giết chết Cổ Ngữ.
Đám người Thất Danh cũng nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.
Lần này, tình hình chiến đấu thay đổi đột ngột.
Biến thành đám người Cổ Ngữ ngăn cản mấy tên thống lĩnh và binh lính Cửu Diệu tiến công, tranh thủ thời gian cho Lưu Sách giết chết Thổ Diệu.
Biết tầm quan trọng của thời gian nên Lưu Sách tấn công cũng càng ngày càng hung ác. Tay trái phòng ngự, tay phải tấn công, công phòng đầy đủ, đánh cho Thổ Diệu bại lui liên tục, trên người tràn đầy vết rạn, từng tảng đất không ngừng bị bong ra.
Bị Lưu Sách tấn công liên tục, Thổ Diệu dần dần không thể chống lại được nữa, không nhịn được bắt đầu nôn ra máu.
Giờ khắc này, nếu hắn ta tấn công thì sẽ bị dội ngược tổn thương, không tấn công thì vẫn phải bị đánh, quả thực là uất ức hết sức, nhưng lại không thể làm gì được.
Theo chiến đấu càng ngày càng lâu, tảng đất bọc bên ngoài cơ thể Thổ Diệu bị bong ra rất nhiều. Mà hắn ta cũng hoảng hốt.
Bây giờ các vị huynh trưởng đang canh gác bảo vệ đại ca Tinh Diệu đột phá Quỷ Hoàng hậu kỳ, chỉ có một mình hắn ta đóng quân ở Bắc Kỳ. Nhưng bây giờ thực lực của đối phương rõ ràng không phải là một mình hắn ta có thể chống lại. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu nữa thì mình nhất định sẽ phải chết!
Lúc này, Thổ Diệu vẫn chưa biết "Thân thể Thần Biển" của Lưu Sách có hạn chế thời gian. Sau khi biết rõ mình không địch lại, hắn ta lập tức nảy sinh ý định chạy trốn.
Nếu tiếp tục giao chiến với kẻ này thì hắn ta tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ bị kéo dài đến chết. Bởi vì hắn ta hoàn toàn không thể đột phá phòng ngự của đối phương. Hơn nữa bây giờ hắn ta đã bị thương, nếu bây giờ còn không chạy trốn thì chờ đến khi thể lực hao hết sẽ không còn cơ hội nữa.