[Trò chơi nhắc nhở: Bị đồng đội Diệp Thần công kích. Thành viên cùng một tiểu đôi nên tổn thương được miễn!]
Tuy rằng được miễn tổn thương, song rồng lửa rõ ràng là bị quấy rầy tiết tấu, thân hình bỗng rơi xuống, phải vẫy cánh liên tục thì mới vững vàng lại, nhưng lúc này lại kéo ra một khoảng cách lớn với Thổ Diệu.
"Trời đất!" Con cún và Lưu Sách đều trợn tròn cả mắt.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi thấy khoảng cách giữa các anh bị kéo xa nên muốn cứu trận, hơn nữa rõ ràng tôi ngắm trúng Thổ Diệu mà..." Giọng nói xấu hổ của Diệp Thần vang lên trong kênh giọng nói.
"Tao XXX, mày đi chết đi, đồ Diệp đầu lợn! Chờ tao về sẽ cắn chết mày!"
"XXX, đã bảo là cứu trận tùy duyên rồi mà, mày ngộ thương đồng đội chính xác cỡ đó luôn hả? Chờ xem tao về có đánh cho mày nhừ tử không nhé!"
"Gruhhh (Tức giận)!"
Giờ khắc này, cả đám Lưu Sách thật sự muốn đập bể đầu Diệp Thần. Quả thực là quá đáng mà.
Rõ ràng thắng lợi đã gần trong gang tấc, nhưng không ngờ rằng lại bị Diệp Thần phá hỏng.
"Rồng ngu si, bay nhanh lên, hôm nay mà không đuổi kịp Thổ Diệu thì tao cũng sẽ hầm mày luôn!" Thấy Thổ Diệu lại bay xa, con cún tức giận vỗ đầu rồng lửa quát lớn.
Nghe vậy, rồng lửa rất oan ức, thậm chí muốn quay về tìm Diệp Tuyết Nhi mách lẻo, cảm thấy một người một thú trên lưng mình như hai tên lưu manh ấy, chẳng có tí ý thức gì cả.
Chẳng qua may mà bản thân Thổ Diệu đã bị thương nặng, phe Lưu Sách vẫn chiếm ưu thế về tốc độ phi hành nên khoảng cách vẫn dần dần bị kéo gần.
"Diệp đầu lợn, tao cảnh cáo mày nhé, đừng bắn tên tùy duyên nữa. Tao bị bệnh tim đấy nhé!" Để bảo đảm, con cún lập tức cảnh cáo trong kênh giọng nói.
"Rồi rồi rồi!" Biết mình phạm lỗi nên Diệp Thần vội gật đầu lia lịa.
Giờ khắc này, vẻ mặt của một người hai thú lại trở nên dữ tợn, nổi lên sát ý. Theo khoảng cách kéo gần, Lưu Sách lại giơ quyền trượng Thần Biển lên, chuẩn bị đánh người.
Càng ngày càng đến gần, 10 mét... 5 mét...
Lưu Sách giơ quyền trượng Thần Biển lên cao, bắt đầu dồn sức, chuẩn bị đánh vào đầu Thổ Diệu.
Đúng lúc này, tiếng vật thể sắc nhọn xé rách không khí vang lên. Lưu Sách và con cún lập tức quay đầu nhìn lại thì phát hiện một mũi tên màu lam bay tới từ bên dưới đang nhanh chóng lao về phía này.
Thấy vậy, Lưu Sách và con cún tức khắc nổi giận mắng chửi trong kênh giọng nói, cả rồng lửa cũng không nhịn được rít gào giận dữ.
"Các đại ca, lần này thật sự không phải là tôi mà!" Diệp Thần ngơ ngác nói.
Đúng lúc này, mũi tên đó lướt qua sát bên cạnh rồng lửa, bắn trúng Thổ Diệu ở đằng trước.
Ánh sáng màu lam lập tức lóe lên, Thổ Diệu cất tiếng kêu thảm thiết thê lương, nguyên tố đất bên ngoài cơ thể hoàn toàn tan rã, thân hình rơi xuống dưới.
Thấy vậy, một người hai thú đều đực mặt ra. ...
Sau khi biết đây không phải là mũi tên do Diệp Thần bắn ra, Lưu Sách và con cún đều ngu người.
Cướp quái à?
Suy nghĩ này tức khắc nảy sinh trong đầu.
Lúc này, một chàng trai dung mạo tuấn tú đang đứng ở khu vực giáp giới giữa Minh Phủ và Thảo Nguyên Hoang Vu. Hắn ta mặc trường bào màu đen, vạt áo và cổ tay áo thêu hoa văn dây leo màu lục, đeo túi đựng tên sau lưng.
Trong tay trái của hắn ta là một cây cung màu lam được ngưng tụ bằng năng lượng đang phát ra ánh sáng rực rỡ, tay phải kéo dây cung chậm rãi hình thành một mũi tên.
Ngắm trúng Thổ Diệu đang rơi xuống, một mũi tên lại nhanh chóng lao ra.
Tiếng xé gió sắc bén vang lên, mũi tên đâm rách không trung, lại bắn trúng Thổ Diệu đang rơi tự do một cách chuẩn xác. Theo tiếng kêu thảm thiết của Thổ Diệu vang lên, một đóa hoa năng lượng màu lam nở rộ trong không trung, xán lạn rực rỡ như pháo hoa.
"Đậu xanh rau má, đừng để người ta cướp quái! Rồng ngu si, bay xuống mau lên!" Lúc này, con cún vội vàng hô to.
Rồng lửa rít gào trả lời, thân hình chợt hạ xuống, bắt đầu lao về phía Thổ Diệu đang rơi tự do.
Đúng lúc này, cảnh tượng khiến mấy người Lưu Sách ngạc nhiên xuất hiện, mũi tên cắm trước ngực Thổ Diệu bỗng vặn vẹo, hình thành trận pháp màu lam mini. Một con ác quỷ ngoại hình dữ tợn, có hai chiếc sừng trên đầu rít gào hiện lên, không ngừng phóng to trong không trung, sau đó túm lấy Thổ Diệu, nhét vào trong miệng mình.
"Đừng mà!" Giờ khắc này, Lưu Sách và con cún đều hoảng sợ kêu lên.
Thổ Diệu cảnh giới Quỷ Vương có thể mang đến lợi ích khổng lồ cho họ, chí ít có thể tăng thêm mấy level. Nếu cứ thế bị cướp mất thì sao họ có thể cam tâm cho được.
Giờ khắc này, con cún chỉ hận không thể nhào tới bơm máu cho Thổ Diệu.
Nhưng con ác quỷ dữ tợn này rõ ràng sẽ không nghe theo tiếng hét của Lưu Sách và con cún. Nó há mồm nuốt chửng Thổ Diệu, sau đó cơ thể bắt đầu vặn vẹo, ngửa mặt lên trời cất tiếng thét khan khan, lập tức nổ tung. Cả Thổ Diệu cũng bị vỡ thành tro bụi.