Lần lượt là bốn đại vực có sự tồn tại của người chơi: Đại vực Bắc Kỳ (server Trung Hoa), đại vực Thương Hư (server châu Âu), đại vực Địa Ngục (Nam Mỹ, Bắc Mỹ, châu Úc), đại vực Ma Tích (server châu Á).
Cùng với đại vực mà những người chơi đã đặt chân đến, nhưng chưa đóng quân, lần lượt là đại vực Cửu Diệu, đại vực La Hầu.
Còn có một số đại vực mà những người chơi biết từ chú thích trong kỹ năng hoặc là theo lời nói của dân bản xứ, lần lượt là đại vực Bách Quỷ, đại vực Tù Ngưu, đại vực Chết Chóc (Tây âm phủ).
Trong giai đoạn hiện giờ, đã có mười đại vực được những người chơi biết đến.
Theo lời nói của những NPC như Đồng Quải, họ cũng biết đây mới là một phần của thế giới âm phủ mà thôi.
Vị trí của họ là thế giới Đông âm phủ, còn có thế giới Tây âm phủ chưa bao giờ đặt chân, cùng với thế giới hải vực Hoàng Tuyền rộng lớn bao la còn hơn cả diện tích đất liền.
Thế giới quan của cả trò chơi vô cùng khổng lồ, còn có vô hạn khả năng chờ họ đi thăm dò.
Người chơi bọn họ muốn tìm kiếm huyền bí của thế giới này là để có thực lực cường đại. Mà muốn có thực lực cường đại thì họ không thể dừng bước chân chinh phạt của mình.
Cho nên trong mắt những người chơi, bất kể là huynh đệ Cửu Diệu mà hiện giờ họ chưa thể địch lại hay là các thế lực đại vực La Hầu mà họ vẫn còn hiểu biết quá ít thì chẳng qua chỉ là một trạm trên cuộc hành trình chinh chiến bất tận của họ mà thôi.
Có lẽ trên đường đi họ sẽ bị đánh bại, sẽ trải qua suy sụp, nhưng họ vẫn sẽ đứng dậy vô số lần, san bằng ngọn núi cao trước mặt, vượt qua để nghênh đón khiêu chiến kế tiếp.
Cho nên những người chơi chưa bao giờ cảm thấy huynh đệ Cửu Diệu cao đến mức không thể với tới, thậm chí sẽ không vẫy đuôi mừng chủ đối với bất cứ thế lực nào có thể áp đảo người chơi.
Cho dù là người chơi ở tầng thấp nhất cũng biết rõ một điều, vị trí bây giờ chỉ là điểm khởi đầu chứ không phải là điểm kết thúc.
Tương lai của họ chỉ có một, đó chính là trở thành vua của thế giới âm phủ này!
Đây chính là người chơi, tiềm lực vô tận, không hề sợ hãi!
Đối mặt với Thần Diệu mượn sức, thế lực nhỏ yếu nhất định sẽ kinh hãi vì được coi trọng, thậm chí cảm động đến khóc.
Nhưng đứng trước mặt hắn ta lại là người chơi.
Cho dù thực lực nhỏ yếu, song lại có dã tâm chinh phục cả thế giới âm phủ!
Cổ Ngữ không khỏi nở nụ cười. Gã suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Thực ra tôi còn một đề nghị, ông có muốn nghe không?"
"Ồ, ngươi nói đi!" Thần Diệu kinh ngạc nhìn Cổ Ngữ.
"Huynh đệ Cửu Diệu các ông dẫn theo tất cả binh lực Cửu Diệu biểu thị công khai nguyện trung thành bằng linh hồn với bộ tộc người chơi chúng tôi, từ nay về sau bộ tộc người chơi chúng tôi sẽ bảo vệ các ông!"
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Cổ Ngữ vô cùng nghiêm túc, khiến Thổ Diệu không khỏi ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, Thần Diệu bỗng bật cười, song vẫn không tức giận: "Các ngươi có thực lực này không? Nếu bộ tộc người chơi các ngươi còn giữ nguyên tâm tính này thì ngày diệt tộc của các ngươi sẽ không còn xa nữa đâu!"
"Trước kia cũng có một gã đã từng nói như vậy với chúng tôi, nhưng bây giờ ông ta biết rõ hơn bất cứ ai khác, bộ tộc người chơi chúng tôi không thể dây vào, càng không thể ngăn cản!" Cổ Ngữ nghiêm túc nói.
"Ai?" Thần Diệu tò mò hỏi.
"Hải Vương!"
Nhắc tới Hải Vương, con cún cũng không khỏi bật cười. Cây rau hẹ này còn đang phát triển khỏe mạnh đấy.
"Thôi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, ông đừng tưởng thật. Lần này chúng tôi chỉ cần mười điểm linh quặng, từ nay trở đi chúng tôi sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa các ông và La Hầu. Nhưng chúng tôi cũng hy vọng đại vực Cửu Diệu các ông có thể sống sót trong trận chiến này!"
"Ngươi hy vọng chúng ta có thể thắng sao?" Thần Diệu có vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Ừ, thật lòng. Bởi vì người kết liễu các ông sẽ là người chơi chúng tôi!" Lúc nói câu này, Cổ Ngữ và con cún nhìn nhau cười.
Câu nói này lọt vào tai Thần Diệu nghe thật hoang đường, cứ như là một con mèo nói với hổ dữ rằng sẽ nuốt chửng nó.
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cổ Ngữ, không hiểu sao trong lòng Thần Diệu lại rung động.
Sau khi Cổ Ngữ và con cún rời đi, Thổ Diệu vẫn ngây người tại chỗ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Gã ta nghiêm túc sao?
…
Đại vực La Hầu.
Trong dãy núi liên miên phía Nam.
Một người đang thăm dò bước đi trong rừng rậm um tùm.
Diệp Thi Văn xoa mồ hôi trên trán rồi đi đến chỗ nguồn suối, khom lưng dùng hai tay vốc nước suối, bắt đầu uống.
Mặt nước phản chiếu dung nhan của cô.
Con ngươi trong trẻo sáng ngờ, mày liễu cong cong, lông mi thật dài khẽ rung động, làn da trắng nõn không tì vết phơn phớt hồng, dáng vẻ kiều diễm đáng yêu.
Sau khi giải khát, Diệp Thi Văn đứng dậy, nhìn bản đồ đại vực nửa trong suốt ở góc phải.