Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 924 - Chương 924. Vũ Khí Bí Mật

Chương 924. Vũ Khí Bí Mật
Chương 924. Vũ Khí Bí Mật

Vì thế cô mở chức năng phân tích mục tiêu rồi lại nhìn về phía người đàn ông dưới tảng đá.

[A Tu La (Cổ thần tam giai)]

Thông tin về nhân vật: Người sáng tạo ra đại vực La Hầu, người sáng lập ra phép thuật Tu La Đạo, cổ thần linh trong bảng Âm Thần, nắm giữ lực lượng pháp tắc Tu La.

Bị Phong Đô Đại Đế trấn áp trong dãy núi phía Nam đại vực La Hầu, mong hắn ta có thể trải qua hàng triệu năm cực khổ, do đó hối lỗi sửa sai, thoát khỏi mối loạn tâm ma!

Trạng thái của nhân vật: Không có vị giác (Đang tu luyện), Sơn Nhạc Ấn (Thân thể nối tiếp với dãy núi, bị trói buộc ở đây. Núi không mất thì ấn sẽ không tan!)

Diệp Thi Văn: "…"

Thấy bảng phân tích của người đàn ông lôi thôi này, Diệp Thi Văn phản xạ run lên.

"Shhh!" Cô hít một ngụm khí lạnh cho hợp với tình hình, hít hết khí lạnh trong đại vực La Hầu để tăng nhiệt độ không khí…

"A Tu La?" Diệp Thi Văn dè dặt lên tiếng.

"Sao cô lại biết tên ta?" A Tu La cũng lập tức mở to mắt, trông như thấy thứ gì đó khó tin lắm.

Tuy rằng bị phong ấn trong dãy núi sâu, song trong quá trình này hắn ta cũng từng gặp được mấy người từ ngoài đến. Mà những người đó đều không liên tưởng hắn với cổ thần linh A Tu La, đều vội vàng rời đi, thậm chí không muốn nói chuyện nhiều với hắn ta.

Cho nên lúc này Diệp Thi Văn gọi tên hắn ta, khiến A Tu La không tài nào tin nổi. Dù sao hắn ta cũng đã mai danh ẩn tích hàng triệu năm rồi.

"Sao cô lại biết thân phận của ta?" A Tu La lại hỏi.

Hắn ta có thể chắc chắn rằng lúc nãy cô bé này vẫn không hề hay biết, sau đó đột nhiên kêu tên mình, cực kỳ quái dị.

Diệp Thi Văn khẽ cau mày, suy nghĩ một lát, chần chờ một hồi, sau đó nói: "Đoán!"

A Tu La: "…"

Nếu có thể thoát khỏi phong ấn thì A Tu La thật muốn đập một phát lên đầu cô nhóc này.

Câu này lừa quỷ thì quỷ cũng chưa chắc đã tin, mình đường đường là cổ thần, chẳng lẽ lại tin sao?

"Nói thật đi!" A Tu La không nhịn được trừng mắt.

"Lêu lêu lêu, không nói đâu!" Diệp Thi Văn không nhịn được thè lưỡi.

Năng lực phân tích là bí mật của người chơi bọn họ, đương nhiên không thể tự tiện nói cho dân bản xứ trong game. Tuy rằng cô chỉ là người chơi ở đáy cống thoát nước, nhưng vẫn có giác ngộ đó.

"Cô đã biết ta là A Tu La mà còn dám nói chuyện với ta kiểu đó à?" A Tu La tò mò, lại trừng mắt nói.

"Ông bị phong ấn rồi mà, có ra đây đánh tôi được đâu, cần gì phải sợ chứ!" Diệp Thi Văn nói rồi cắn một miếng bánh mì khô, hoàn toàn không hoảng hốt chút nào.

A Tu La: "…"

Giờ khắc này, A Tu La cảm thấy mình vô cùng uất ức.

Nề hà mình bị Phong Đô Đại Đế phong ấn ở đây, hoàn toàn không thể thoát thân. Cho nên mình thật sự không thể làm gì cô nhóc này đúng như lời cô ta đã nói.

A Tu La hít sâu một hơi, không buồn chấp nhặt với cô nữa mà nói: "Nếu cô đã biết thân phận của ta rồi thì theo như lời nói của ta khi nãy, cô có nguyện ý đổi phép thuật Tu La Đạo lấy thức ăn trong tay cô không?"

Nghe vậy, Diệp Thi Văn không khỏi ngẩn người, nhìn bánh mì rồi lại nhìn A Tu La, vẻ mặt rối rắm.

Tuy rằng biết hình như vụ làm ăn này rất lời, nhưng cuộc sống nghèo khó lâu ngày khiến Diệp Thi Văn cảm thấy cho người khác một ổ bánh mì thật sự là một hành động xa xỉ. Nói đúng hơn là nửa ổ.

Hơn nữa, cô cũng không thể bảo đảm gã bị chôn dưới lòng đất này sẽ giữ đúng lời hứa.

"Ừm… Còn lại mỗi người một nửa được không?" Diệp Thi Văn suy nghĩ một lát rồi nhăn mặt dò hỏi.

Nghe Diệp Thi Văn nói vậy, A Tu La không nhịn được mở to mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một kẻ không chỉ ngu xuẩn mà còn keo kiệt tới mức này.

"Được!" A Tu La chỉ có thể cắn răng nói.

Nghe vậy, trông Diệp Thi Văn vẫn có vẻ không tình nguyện, cực kỳ bất công xé bánh mì thành hai miếng một lớn một nhỏ, sau đó nói: "Nè, mỗi người một nửa!"

Nói rồi, Diệp Thi Văn đi đến trước mặt A Tu La, đưa miếng bánh mì rõ ràng nhỏ hơn nhiều cho hắn ta.

Giờ khắc này, A Tu La thật sự có xúc động muốn nhảy ra khỏi phong ấn để bẻ đầu con nhỏ này xuống.

Ông đây là A Tu La! Mày đuổi ăn mày hả?

Thấy A Tu La tràn đầy oán khí, Diệp Thi Văn đau lòng nói: "Mau ăn đi!"

"Ta không có tay! Đưa qua đây!" A Tu La tức giận nói.

"Ông phiền phức thật đấy!" Diệp Thi Văn không nhịn được bĩu môi, sau đó duỗi tay qua đó.

Lúc này Diệp Thi Văn cực kỳ tò mò, bởi vì bảng phân tích của A Tu La rõ ràng viết là không có vị giác, vậy thì tại sao ông ta còn muốn ăn bánh mì?

Nhưng ngay sau đó Diệp Thi Văn lập tức biết lý do. Ngay tại lúc cô đưa tay đến bên miệng A Tu La thì hắn ta bỗng thò đầu ra cắn ngón tay cô.

Hết chương 924.
Bình Luận (0)
Comment