Theo dấu ấn Tu La Ngôn xuất hiện, bốn con lợn lập tức dừng chân, lại lăn một quãng đường do quán tính.
"Chết đi cho ta!" Thấy bốn con lợn cảnh ngã sấp mặt, con thỏ lập tức kéo lấy tai của một con lợn, bắt đầu thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Sau khi xả hơi một trận, con thỏ nhổ một bãi nước miếng lên người con lợn dưới thân: "Chỉ bằng tụi bay mà cũng muốn đối phó với ông thỏ đây à?"
Con thỏ lập tức quay đầu nhìn Diệp Thi Văn, kinh ngạc nói: "Không ngờ cô lại lợi hại đến thế!"
Nghe vậy, Diệp Thi Văn cười xấu hổ.
Thực tế nếu không phải Già Mộc làm phép với cô khiến trò chơi nhắc nhở vang lên thì cô thật sự quên mất chuyện mình biết pháp thuật Tu La.
"Tại sao lại phải ngăn cản họ chạy trốn?" Diệp Thi Văn tò mò hỏi.
"Ngốc thế! Lỡ để tụi nó chạy thì sau này chắc chắn sẽ trở về tìm ông đây báo thù. Cái này kêu là nhổ cỏ tận gốc!" Con thỏ nghiêm túc nói.
"Thế xử lý họ kiểu gì bây giờ?" Diệp Thi Văn chỉ vào bốn con lợn cảnh vẻ mặt dại ra nằm trên mặt đất hỏi.
"Hay là nướng ăn đi!" Con thỏ đề nghị.
"Đừng!" Diệp Thi Văn vội lắc đầu.
Trong mắt Diệp Thi Văn, bản thể của bốn con lợn này đều là sinh vật hình người. Tuy rằng lúc này bị nguyền rủa thành lợn cảnh, song vẫn khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nghe vậy, con thỏ chống cằm ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu trầm tư. Một lát sau, nó cay đắng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thi Văn nói:
"Nếu ăn sống thì có lẽ sẽ hơi khó nuốt đấy. Hay là vẫn nướng đi."
Diệp Thi Văn: "…"
"Ý tôi là không ăn, chứ không phải là ăn kiểu gì!" Diệp Thi Văn lập tức giải thích.
"Nhưng không ăn thì lãng phí lắm!" Con thỏ không tình nguyện nhìn bốn con lợn cảnh ngây ngốc.
"Đúng rồi, cô có thể điều khiển chúng nó đúng không?" Lúc này, con thỏ bỗng vểnh tai lên, phấn khởi hỏi Diệp Thi Văn.
Diệp Thi Văn suy nghĩ một lát rồi gật đầu ngay.
Cô có dấu ấn Tu La Ngôn nên đúng là có khả năng khống chế tư tưởng.
"Vậy thì cô điều khiển chúng nó làm tọa kỵ cho chúng ta đi. Vậy thì đi đường sẽ tiện lợi hơn nhiều!" Lỗ tai con thỏ lắc lư, trông có vẻ rất phấn khởi.
Nghe vậy, Diệp Thi Văn giật mình.
Cô quay đầu nhìn bốn con lợn cảnh trên mặt đất, lại nhìn lướt qua con thỏ, không khỏi gật đầu với vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
"Để tôi thử xem!"
"Thử đi! Thử đi!" Con nhỏ nhảy nhót trên bụng một con lợn cảnh, trông rất là phấn khởi.
"Tụi mày đều trở nên nghe lời!" Diệp Thi Văn lập tức nhìn bốn con lợn cảnh nói.
[Trò chơi nhắc nhở: Sử dụng phép thuật Tu La Ngôn đối với mục tiêu Già Mộc, Già Thuật, Già Thậm, Già Hôi, phép thuật tự động phân loại thành "Chú phục tùng", mục tiêu bị khống chế tư tưởng, thời hạn 1 giờ!]
"Thành công rồi!" Nghe thấy thông báo, Diệp Thi Văn lập tức nhìn con thỏ nói.
"Tuyệt cú mèo!" Con thỏ nhìn Diệp Thi Văn bằng ánh mắt khen ngợi.
Sau đó theo sự mệnh lệnh của Diệp Thi Văn, bốn con lợn cảnh đều đứng dậy, Diệp Thi Văn và con thỏ mỗi người ngồi lên lưng một con.
Một người một thỏ thần kinh to bự lại bắt đầu công cuộc thám hiểm dãy núi phía Nam của mình.
Có tọa kỵ, tốc độ hành quân nhất thời tăng nhanh hơn nhiều.
Trên đường đi, chỉ cần thời gian nguyền rủa sắp hết thì Diệp Thi Văn sẽ quyết đoán làm phép thêm lần nữa, khiến bốn con lợn cảnh từ đầu tới cuối không được giải thoát.
Thăm dò một đêm, tiến độ tăng lên khoảng gấp năm lần, khiến Diệp Thi Văn vô cùng vui vẻ.
Hôm sau, trời tảng sáng.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Diệp Thi Văn và con thỏ lại xuất phát.
Lúc này, họ đã thăm dò đến khu vực trung tâm dãy núi phía Nam, trước mặt có một khe núi khổng lồ chặn ngay đằng trước.
Mà đây cũng là khu vực kế tiếp mà Diệp Thi Văn phải thăm dò.
Cưỡi tọa kỵ lợn đi về phía trước men theo đường dốc, sau khi đi đến cuối con đường, bốn con lợn cảnh đồng thời nhảy lên, chở Diệp Thi Văn và con thỏ nhảy ra khỏi đường dốc, rơi xuống khe núi.
"Dà hú ~ (≧∀≦)♪" Con thỏ túm tai lợn cảnh, cất tiếng hét phấn khởi theo thân hình phập phồng.
Khuôn mặt của Diệp Thi Văn cũng đỏ bừng. Thân là người nghèo, bình thường cô hâm mộ nhất chính là người khác có tọa kỵ. Lần này thật sự khiến cô trải nghiệm cảm giác sung sướng khi có tọa kỵ một phen.
Nhưng khi họ vừa nhảy qua con dốc trước khe núi, vừa đặt chân xuống đất thì đã trợn tròn cả mắt.
Bởi vì trước mặt họ xuất hiện một quân đội vô cùng khổng lồ.
Lá cờ hiệu đỏ rực phấp phới trong gió, đội quân binh lính từ sơn cốc kéo dài đến mấy dặm về sau, ngước nhìn không thấy điểm cuối.
Đám binh lính này đều cực kỳ khôi ngô, tất cả đều ở trần nửa người trên, khắc đầy phù văn bí thuật của Tu La Đạo. Làn da màu đồng sáng bóng như kim loại phản xạ ánh mặt trời, tràn ngập hơi thở hoang dã.
Cảm giác áp bách ập vào mặt khiến Diệp Thi Văn và con thỏ không khỏi ngây ngẩn cả người.
Giờ khắc này, ánh mắt của vô số tượng đồng và binh lính đều đổ dồn về phía Diệp Thi Văn và con thỏ bỗng dưng xuất hiện ở đây.