"Hay là chúng ta chạy đi!" Con thỏ đề nghị.
"Được, chạy trốn đi!" Diệp Thi Văn nhỏ giọng đáp.
Một người một thỏ bàn bạc xong, chậm rãi bò dậy, chuẩn bị rút lui.
Lúc này, người đàn ông áo đen trước đống lửa bỗng nhướn mày, lập tức biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện đã đứng trước mặt Diệp Thi Văn và con thỏ.
"Lén lén lút lút! Các ngươi là ai?" Người đàn ông áo đen âm trầm hỏi.
"Gru gru gru!" Con thỏ lập tức bật mode ngụy trang, quỳ trên mặt đất ngậm mấy cọng cỏ dại, bắt đầu gặm.
"Gru gru gru!" Diệp Thi Văn ngây người mấy giây, sau đó cũng bắt chước tiếng kêu của con thỏ.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kìm nén không bắt chước con thỏ quỳ xuống đất ăn cỏ.
Giờ khắc này, con thỏ đang ăn cỏ lập tức nghẹn họng, không nhịn được ho khan thành tiếng.
Gương mặt âm u của người đàn ông áo đen cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại lạnh mặt: "Ngươi là bộ tộc người chơi ư?"
"Gru gru gru!" Diệp Thi Văn cố ngụy trang bản thân.
Lúc này, con thỏ không thể chịu đựng được nữa, phun cỏ dại ra, bi phẫn nói: "Cô làm thế thì ông đây còn ngụy trang kiểu gì? Lộ hết rồi!"
Diệp Thi Văn cũng bi phẫn: "Tôi chưa từng học ngụy trang thành thỏ bao giờ hết á!"
Con thỏ: "…"
"Vậy thì đúng lúc, bây giờ ta hỏi ngươi một số chuyện. Nói cho ta biết tộc trưởng của bộ tộc người chơi đang ở đâu? Có lẽ ta có thể thả ngươi đi." Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Thi Văn nói.
"Không nói. Tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi có khí khái!" Diệp Thi Văn không hề do dự nói.
"Có lẽ ngươi phải chịu chút đau khổ thì mới chịu nói." Gã đàn ông áo đen mỉm cười, vung tay về phía Diệp Thi Văn.
Một tia sáng màu tím tràn ra từ lòng bàn tay của gã áo đen, hiện lên trên trán Diệp Thi Văn.
Giờ khắc này, trong đầu Diệp Thi Văn vang lên thông báo của trò chơi.
[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đã trúng thuật nguyền rủa "Thuật thống khổ" của Già Mộc, dấu ấn Tu La Ngôn tự động kích hoạt, nguyền rủa này đã bị vô hiệu hóa!]
Sau khi làm phép xong, Già Mộc bắt đầu chờ đợt Diệp Thi Văn đau đớn kêu rên.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Già Mộc và Diệp Thi Văn trợn mắt nhìn nhau, nhưng tác dụng của thuật thống khổ từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Điều này không khỏi khiến Già Mộc trừng lớn mắt.
…
Phát hiện năng lực nguyền rủa của mình mất hiệu lực, Già Mộc cực kỳ kinh ngạc, không khỏi lại vung tay về phía Diệp Thi Văn.
Chú ấn lại hiện lên.
Chẳng qua lần này cũng như lần trước, không sinh ra bất cứ tác dụng nào đối với người đã nắm giữ dấu ấn cực đạo là Diệp Thi Văn.
Giờ khắc này, Già Mộc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn ta, điều này thật khó tin. Bởi vì năng lực nguyền rủa trực tiếp phát huy tác dụng trên người đối phương chứ hoàn toàn không có khả năng ném trật mục tiêu!
Nếu lần đầu tiên làm phép xảy ra sai lầm thì lần thứ hai phải giải thích như thế nào?
Đây là lần đầu tiên Già Mộc gặp phải tình huống quái dị như thế.
Lúc này, Diệp Thi Văn bỗng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn ta nói: "Anh biến thành lợn!"
[Trò chơi nhắc nhở: Sử dụng phép thuật Tu La Ngôn đối với mục tiêu Già Mộc, phép thuật tự động phân loại thành "Chú biến thân", mục tiêu Già Mộc trúng nguyền rủa biến thân!]
[Nhắc nhở của kỹ năng: Bởi vì thực lực của mục tiêu là Quỷ Đốc sơ kỳ, tác dụng chỉ có thể kéo dài tối đa 1 giờ!]
Dấu ấn Tu La Ngôn màu tím hiện lên. Đúng lúc này, thân thể Già Mộc bắt đầu vặn vẹo không chịu khống chế, áo choàng đen cũng rơi xuống, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành lợn cảnh màu hồng trong tưởng tượng của Diệp Thi Văn.
"Trời đất, biến thành lợn kìa!" Con thỏ thấy vậy thì lập tức mở to mắt.
Lúc này, lại có ba người xuất hiện bên cạnh Diệp Thi Văn và con thỏ. Họ không hề do dự đồng thời ra tay đánh úp Diệp Thi Văn.
Diệp Thi Văn lập tức hoảng sợ, nhìn ba người đến gần, vội vàng kêu lên: "Biến thành lợn! Biến thành lợn! Biến thành lợn!"
Ba đạo dấu ấn Tu La Ngôn đồng thời xuất hiện trên đỉnh đầu. Ảnh hưởng bởi năng lực nguyền rủa, ba người đều không thể ngăn cản, thân hình tức khắc vặn vẹo, biến thành ba con lợn cảnh chỉ trong chớp mắt.
Giờ khắc này, chẳng những con thỏ ngây ra như phỗng mà bốn người của Già La Giáo đã biến thành lợn cũng trợn tròn cả mắt.
Họ không phải là chưa từng tìm hiểu về chú biến thân, song trong mắt họ, tốc độ làm phép như Diệp Thi Văn, hơn nữa hiệu suất làm phép đồng thời biến ba người thành lợn quả thực có thể nói là khủng bố, hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của họ đối với thuật nguyền rủa.
"Phù! Nguy hiểm ghê!" Diệp Thi Văn thở dài một hơi.
"Không xong! Họ muốn chạy trốn kìa!" Lúc này, con thỏ sốt ruột kêu lên, nói rồi xông về phía một con lợn cảnh, cắn vào tai con lợn dùng sức kéo nó lại.
Thấy vậy, Diệp Thi Văn vội nhìn bốn người Già La Giáo khẽ quát: "Tụi mày đều biến thành ngu ngốc!"