Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 932 - Chương 932. Thế Lực Mới

Chương 932. Thế Lực Mới
Chương 932. Thế Lực Mới

Một lát sau, có vẻ như con thỏ đã no bụng nên thở dài một hơi, sau đó ném xương chuột trúc đã bị gặm gần hết thịt vào trong đống lửa.

"Mùi vị thế nào?" Diệp Thi Văn không khỏi hỏi.

"Không tồi, ngon hơn lá cây." Con thỏ trả lời một cách thành thật.

Nghe vậy, Diệp Thi Văn lộ vẻ hâm mộ.

"Vậy thì tiếp theo chúng ta nên đi ngủ đúng không?" Con thỏ vừa xoa cái bụng căng tròn của mình vừa hỏi.

"Không, chúng ta phải thăm dò tiếp!" Diệp Thi Văn tức khắc phủ nhận đề nghị này.

Con thỏ gãi đầu, dường như không hiểu lắm, song vẫn gật gù: "Cũng được. Dù sao ta ăn no rồi nên không ngủ được!"

Vì thế, một người một thỏ dụi tắt đống lửa, tranh thủ ánh trăng còn sáng, lại bắt đầu thăm dò dãy núi phía Nam đại vực La Hầu.

Dưới sự dẫn dắt của con thỏ, Diệp Thi Văn hoàn toàn không cần sợ gặp phải dã thú.

Thân là thỏ tinh đã sống trong khu vực này mấy trăm năm, nó vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này. Cho dù là buổi tối thì vẫn không cần phải lo lắng gì cả, tiến độ thăm dò được tăng lên rất nhiều.

Đang đi về phía trước thì đúng lúc này, con thỏ bỗng ngẩng đầu khịt mũi, lập tức nói: "Đằng trước có sinh vật đang nhóm lửa!"

Nghe vậy, Diệp Thi Văn cũng ngẩng đầu, bắt chước con thỏ hít mấy hơi, sau đó cũng gật đầu một cách trịnh trọng: "Tuy rằng tôi không ngửi được, nhưng tôi tin cậu!"

Con thỏ: "…"

"Có qua đó không? Ta sợ có nguy hiểm." Con thỏ suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi.

"Đừng sợ, nếu là nhóm lửa thì tôi nghi đó là người chơi, người phe mình!" Diệp Thi Văn bình tĩnh nói.

"Không ổn lắm đâu, ta sợ!" Con thỏ có lòng cảnh giác rất cao, không khỏi sợ hãi nói.

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu!" Diệp Thi Văn nắm tay lại cổ vũ.

"Được rồi. Nhưng rón rén qua đó nhé, đừng bị phát hiện." Con thỏ chỉ có thể nói vậy.

Vì thế, một người một thỏ bắt đầu tiếp tục di chuyển về phía có mùi.

Đi được chưa đầy trăm mét thì ánh lửa thoắt ẩn thoắt hiện tức khắc xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thi Văn và con thỏ. Nơi xa còn truyền đến tiếng tán gẫu.

Con thỏ lập tức dừng chân, vểnh tai lên lắng nghe.

Thấy vậy, Diệp Thi Văn cũng bắt chước nghiêng tai lắng nghe.

Chẳng qua rõ ràng là cô không có thiên phú như con thỏ nên hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

"Thỏ ơi, tôi không nghe thấy!" Diệp Thi Văn nói nhỏ.

"Vậy thì lại đến gần hơn chút nữa!" Con thỏ suy nghĩ rồi đề nghị.

"Ừ, đến gần thêm chút xíu đi."

Tiếp đó, một người một thỏ lại bắt đầu lén lút đi đến gần đống lửa đằng trước.

Sau khi lại đến gần một khoảng cách, cuối cùng Diệp Thi Văn cũng có thể nghe rõ cuộc đối thoại của họ. Một người một thỏ tức khắc nằm rạp xuống đất, nghiêng tai lắng nghe.

"Hầy, tộc vương quy định là không cho phép bất cứ tộc nhân nào tiến vào Bắc Kỳ. Nếu để tộc vương biết hành vi của chúng ta thì có lẽ sẽ chết rất thảm!" Một người đàn ông khôi ngô mặc đồng phục Già La Giáo ngồi trước đống lửa thở dài nói.

"Chuyện lần này rất quan trọng, tộc lão phái chúng ta đến Bắc Kỳ cũng là vì bất đắc dĩ. Dù sao thì thứ chúng ta bị mất là Ánh Sáng Già Lam. Không có tộc khí này thì có lẽ tên nhóc Già Ni kia sẽ rất khó đoạt được ngôi vị La Hầu Vương. Còn có một đám người nhìn chằm chằm vị trí đó nữa cơ mà!" Một người đàn ông gầy gò vẽ đầy đồ án màu tím trên mặt nói.

"Các ngươi cũng đừng oán thán nữa. Nếu Già Ni giành được ngôi vị La Hầu Vương thì chí ít sẽ có lợi cho chúng ta. Lần này phái chúng ta đến Bắc Kỳ, chỉ cần thành công tìm thấy Ánh Sáng Già Lam thì lúc đó Già Ni sẽ báo đáp chúng ta gấp bội lần!" Người đàn ông mặc áo đen ngồi đối diện hai người không khỏi lên tiếng.

"Quá mạo hiểm. Đi về phía Nam, còn phải đi ngang qua đại vực Cửu Diệu, sau khi tiến vào Bắc Kỳ thậm chí không có mục đích gì cả, chỉ biết Ánh Sáng Già Lam nằm trong tay bộ tộc người chơi thôi. Có tìm thấy hay không lại là một chuyện khác!" Người đàn ông khôi ngô lại thở dài.

"Nghĩ điều tốt hơn đi, lỡ tìm thấy thì sao? Thực lực của bộ tộc người chơi không mạnh, chỉ cần bắt được nhân viên cấp cao của chúng, lại bắt ép một chút thì chúng nhất định sẽ chịu thua!"

Nghe người đàn ông áo đen nói vậy, mấy người còn lại không oán giận nữa, nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập bất mãn.

Bởi vì theo họ thấy, chuyến đi Bắc Kỳ lần này vô cùng mạo hiểm.

Chỉ cần bị tộc vương phát hiện thì họ nhất định sẽ bị hiến tế cho A Tu La, không có bất cứ khả năng may mắn nào khác.



Cách đó không xa, con thỏ và Diệp Thi Văn đang nằm rạp trên mặt đất nghe lén họ nói chuyện.

Lúc này, con thỏ bỗng quay sang nhìn Diệp Thi Văn, hạ giọng nói: "Hình như chúng muốn bắt bộ tộc người chơi. Không phải cô đã nói mình là bộ tộc người chơi sao?"

"Đúng rồi. Tôi cũng phát hiện, bây giờ hơi sờ sợ á!" Diệp Thi Văn cũng quay sang nhỏ giọng trả lời.

Hết chương 932.
Bình Luận (0)
Comment