Dù sao thì bánh mì khô đều do người chơi làm, khó tránh khỏi xuất hiện sơ sót.
Nghĩ đến đây, Diệp Thi Văn cực kỳ tức giận.
Tui tốn bao nhiêu hồn tệ thế mà lại mua trúng hàng kém chất lượng, có thể nhịn nổi không đây?
Nghĩ vậy, Diệp Thi Văn tức giận bất bình ăn tiếp. Cho dù có dở đến mấy thì cũng không thể lãng phí!
Dù sao thì nó cũng đắt lắm.
…
Giờ phút này, Lục Vô đứng sau màn đang quan sát Diệp Thi Văn ngồi bên lửa trại ăn bánh mì.
Sau khi nhận được thông báo Diệp Thi Văn nắm giữ lực lượng Cực Đạo Tu La, Lục Vô vốn tưởng rằng mình lại thu hoạch được một người chơi siêu thiên phú, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng ghi vào sổ tay.
Nhưng sự thật thì Diệp Thi Văn khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Lần đầu tiên Lục Vô thấy có người chơi sống thảm cỡ đó.
Thân là một người chơi Chinh Chiến, cô ta thật sự khiến người chơi thiên tai thứ tư mất hết sĩ diện, làm cản trở bước tiến bằng chính thực lực của mình!
Nhìn Diệp Thi Văn cau mày ăn bánh mì, Lục Vô thật sự không thể ra tay ghi tên người chơi này vào danh sách người chơi thiên phú.
Nghĩ lại đám người Ngạo Kiếm, Thất Danh, Cổ Ngữ vân vân… Lại nhìn Diệp Thi Văn cố chịu đựng ăn bánh mì.
Người so với người tức chết người. Thế này thì mất mặt quá thể!
Lục Vô không nhịn được che mặt.
Giờ khắc này, tâm trạng của Lục Vô cực kỳ giống với A Tu La lúc trước.
Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là chẳng những nghèo mà còn ngu nữa!
Lục Vô suy nghĩ một lát, quyết định lại quan sát thêm một khoảng thời gian nữa. Không thì Diệp Thi Văn kiểu này, hắn thật sự không thể ghi tên được!
Sợ sẽ làm vấy bẩn sự quyền uy của bản danh sách này!
…
Diệp Thi Văn chịu đựng thống khổ không thể nuốt xuống, thật sự ăn hết cả cái bánh mì khô vào bụng.
Đến lúc này, Diệp Thi Văn mới lộ ra nụ cười.
Không lãng phí, không coi là lỗ!
Chí ít trọng lượng không giảm. Nếu trọng lượng giảm bớt thì nhất định phải rate một sao mới được!
Bây giờ cái quan trọng nhất là trọng lượng không thay đổi, vậy thì vẫn có thể chấp nhận được. Diệp Thi Văn nghĩ vậy.
Diệp Thi Văn bật mode tự lừa mình dối người an ủi bản thân một phen, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô vươn vai một cách lười biếng, bắt đầu chờ đợi con thỏ ăn lá cây xong rồi trở về, sau đó lại bắt đầu thám hiểm.
Tuy rằng đã là ban đêm, song đối với Diệp Thi Văn thì thời gian cũng là một phần của tiền tài, đương nhiên không thể lãng phí.
Một lát sau, con thỏ chui ra từ lùm cây, đi đến trước đống lửa.
Lúc này, nó còn ngậm một sinh vật mập mạp, trông cực kỳ giống con chuột.
"Thỏ, đó là gì vậy?"
Nghe hỏi, con thỏ thả con chuột xuống, tức giận bất bình nói: "Trên đường gặp phải con chuột trúc này, bởi vì cãi nhau nên ta bèn đánh một trận với nó, không nhịn được đánh chết nó. Ta nghĩ không thể lãng phí, bèn mang nó về!"
Diệp Thi Văn: "…"
"Cậu là thỏ, ăn thịt được không đấy?"
"Nói nhảm, ông đây là thỏ tu luyện có thành tựu, không phải là mấy con thỏ chỉ biết ăn cỏ dại kia đâu nhé!" Con thỏ kiêu ngạo nói.
"Đúng rồi, xin tí lửa, nướng ăn phát nào!" Nói rồi, con thỏ rút một nhánh cây ra khỏi đống lửa, đâm xuyên qua người con chuột rồi giơ lên trên đống lửa, bắt đầu nướng thịt.
Trong mắt Diệp Thi Văn, cảnh tượng thật sự là… Cực kỳ không bình thường!
Một con thỏ nướng một con chuột để ăn…
Tràn ngập cảm giác vi diệu.
Không còn cách nào khác, ai bảo nó là con thỏ tu luyện có thành tựu chứ, Diệp Thi Văn nghĩ như vậy.
Trong quá trình nướng, lông của chuột trúc cháy rụi gần hết, lộ ra thịt dưới lớp da. Mùi thịt bay tới từng đợt khiến Diệp Thi Văn lại đói bụng.
Thật tàn nhẫn!
Diệp Thi Văn chơi Chinh Chiến Online lâu đến thế mà còn chưa từng ăn một miếng thịt nào. Món ăn ngon nhất cô từng được ăn chính là bánh chưng do trò chơi phân phát hồi tết Đoan Ngọ, hơn nữa còn là vị ngọt.
Giờ khắc này, Diệp Thi Văn cảm thấy mình bị tổn thương.
Con chuột này múp ghê, chắc con thỏ ăn không hết được đâu.
Nghĩ đến đây, Diệp Thi Văn không khỏi nhỏ giọng nói: "Thỏ ơi, hay là chia cho tôi một ít đi. Tối ăn nhiều quá sẽ khó tiêu hóa đó."
Nghe vậy, con thỏ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thi Văn, sau đó quyết đoán lắc đầu: "Không được đâu. Cô không chia bánh mì cho ta, vậy thì tại sao ta lại phải chia cho cô ăn chứ?!"
"Thế lỡ ăn không hết thì sao?" Diệp Thi Văn mưu toan thương lượng.
"Ăn không hết thì vứt đi!" Con thỏ không hề do dự nói.
Diệp Thi Văn: "…"
Đối mặt với con thỏ thực dụng cỡ đó, Diệp Thi Văn hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ câu nói nào để xin ăn nên chỉ có thể cay đắng gật đầu.
Sau khi chuột trúc bị nướng chín, con thỏ bắt đầu sung sướng gặm thịt chuột trúc, còn Diệp Thi Văn thì ngồi bên cạnh cắn ngón tay, bật mode đói ăn bánh vẽ.
Thơm ghê! Thịt tươi mới, thật là ngon!
Trong trạng thái ảo tưởng sức mạnh, Diệp Thi Văn được nếm vị ngon cực hạn, cực kỳ nhập tâm!