Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 930 - Chương 930. Đòn Phản Công

Chương 930. Đòn Phản Công
Chương 930. Đòn Phản Công

Bởi vì mỗi lần xài hồn tệ đều khiến Diệp Thi Văn cảm thấy đau đớn như cắt thịt.

"Thế cô bảo ông đây tin cô kiểu gì hả?!" Con thỏ lập tức trợn mắt.

"Hay là cậu thử tin tôi một lần đi?" Diệp Thi Văn cảm thấy mình rõ ràng rơi vào thế yếu khi đàm phán với con thỏ, chẳng có chút khí thế nào đáng nói.

Con thỏ xoa đầu, ánh mắt lập lòe.

Nó đương nhiên là cực kỳ quen thuộc với dãy núi này, làm người dẫn đường dĩ nhiên là không thành vấn đề.

Nhưng nó không biết mình có nên tin cô nàng trước mắt này không.

Tuy rằng đã sống mấy trăm năm, song thực tế cuộc sống của con thỏ chỉ nằm trong một phạm vi nhỏ hẹp nên nó cũng không biết rõ hiệp ước làm việc xong mới cho thù lao có đáng tin hay không.

Con thỏ suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt hỏi: "Lúc làm việc có bao ăn không?"

Nghe vậy, Diệp Thi Văn không hề do dự trả lời: "Không!"

Con thỏ lập tức trợn mắt: "Vậy thì ta ăn cái gì?"

"Cậu là thỏ mà, ăn cỏ chứ gì!" Nói rồi, Diệp Thi Văn chỉ vào cỏ dại gần đó.

Con thỏ: "…"

"Ông đây là thỏ tu luyện có thành tựu, không ăn cỏ. Chỉ có thỏ ở dưới chót mới ăn cái đó!" Con thỏ không nhịn được quát lớn.

"Thế cậu ăn cái gì?" Diệp Thi Văn kinh ngạc hỏi lại.

Con thỏ chỉ vào ngọn cây bên cạnh: "Ăn lá cây!"

"Cũng được!" Diệp Thi Văn gật đầu.

Vì thế, một người chơi nghèo hèn cùng với một con thỏ mơ hồ thỏa thuận thám hiểm thành công.

Hành vi dùng một ổ bánh mì khô đổi lấy một người hướng dẫn trong mắt Diệp Thi Văn chính là lỗ to!

Nhưng trong mắt con thỏ thì có vẻ lời to!

Sau khi thỏa thuận thành công, một người một thỏ bắt đầu xuất phát.

Trong quá trình này, Diệp Thi Văn nói cho con thỏ nghe ý tưởng muốn đi khắp dãy núi này.

Con thỏ không quan tâm cho lắm. Đối với nó mà nói, dù sao mỗi ngày đều đi lung tung trong dãy núi, đi đâu cũng như nhau.

Dưới sự dẫn dắt của con thỏ, Diệp Thi Văn phát hiện tiến độ thám hiểm của mình trong suốt một buổi chiều tăng nhanh rất nhiều, thậm chí còn vì thế mà vòng qua mấy khu vực thường có thú dữ xuất hiện.

Giá trị của con thỏ tăng cao trong mắt Diệp Thi Văn.

Có vẻ như một ổ bánh mì khô không lỗ!

Sắc trời tối dần, Diệp Thi Văn đi theo con thỏ một buổi chiều cuối cùng cũng đói bụng.

Nhìn trị số đói khát đã biến thành màu đỏ, Diệp Thi Văn không khỏi khó chịu.

Tuy rằng còn muốn chịu đựng, nhưng có vẻ như nếu không ăn thì sẽ tiến vào trạng thái suy yếu, đã đến mức không thể không ăn.

Diệp Thi Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng bước, sau đó tìm ít củi khô, lấy bật lửa từ không gian ra đốt một đống lửa, sau đó một người một thỏ ngồi bên lửa trại.

"Thỏ, cậu đi tìm lá cây ăn đi." Lúc này, Diệp Thi Văn quay sang nhìn con thỏ nói.

"Thế cô ăn cái gì?" Con thỏ tò mò hỏi.

"Tôi sẽ nghĩ cách, cậu đi ăn trước đi." Diệp Thi Văn nghiêm trang nói.

"Cô muốn giấu ta ăn bánh mì khô đúng không?" Con thỏ trợn mắt lên.

Bị đoán trúng tim đen, vẻ mặt Diệp Thi Văn rõ ràng thay đổi, trở nên cực kỳ chột dạ.

"Chỉ đủ cho một người ăn thôi!"

"Ta chỉ ăn một miếng thôi!" Con thỏ mưu toan thương lượng với Diệp Thi Văn.

"Không được, quá đắt!" Diệp Thi Văn lập tức từ chối.

Nghe vậy, con thỏ cũng không bất ngờ.

Dù sao thì trong lòng nó, bánh mì khô hẳn là một loại thức ăn có thể sánh ngang với linh tài, yêu cầu ăn một miếng thì đúng là quá đáng thật.

Con thỏ suy nghĩ một lát, xoa cái đầu còn sưng vù của mình, xoay người chui vào trong rừng cây.

Sau khi con thỏ rời đi, Diệp Thi Văn đau đớn mở Thương Thành, chọn phân loại thức ăn, bấm vào bánh mì khô.

Cô giậm chân, cắn răng mua một cái!

Bánh mì khô vừa lấy ra từ không gian còn nóng hôi hổi, mùi lúa mạch tràn ngập khoang mũi, Diệp Thi Văn không khỏi lộ vẻ say mê.

Đúng là ăn mãi không chán!

Nghĩ đến đây, cô há miệng cắn một miếng.

"Hửm?" Diệp Thi Văn nhai bánh mì, chậm rãi cau mày.

Tại sao lại không có mùi vị gì cả vậy?

Diệp Thi Văn không tin, lại cắn mấy miếng, nhưng mùi vị của bánh mì vẫn không hề thay đổi, khiến Diệp Thi Văn cảm thấy như mình đang nhai giấy.

Điều này khiến Diệp Thi Văn dừng việc ăn uống lại, lâm vào trầm tư.

Một lát sau, Diệp Thi Văn chợt nảy ra một suy nghĩ, có vẻ như đã tìm ra nguyên nhân nên lập tức mở Thương Thành ra, bấm vào danh sách phân loại thức ăn.

Thì ra là quên không mở danh sách món ngon, chẳng trách mùi vị trở nên tồi tệ như thế! Diệp Thi Văn hớn hở nghĩ.

Nhìn đủ loại món ăn trong danh sách, Diệp Thi Văn cười ngọt ngào.

Đói ăn bánh vẽ, trông mơ giải khát, mode tự lừa mình dối người tức khắc được bật lên.

Cắn một miếng…

Nụ cười trên mặt Diệp Thi Văn cứng đờ.

Tại sao vẫn như là ăn giấy vậy? Hoàn toàn không thể nuốt xuống được!

Mua nhầm hàng kém chất lượng rồi!

Trong đầu Diệp Thi Văn lập tức hiện lên cái gọi là "chân tướng".

Hết chương 930.
Bình Luận (0)
Comment