Diệp Thi Văn kinh ngạc nhìn nó, thậm chí còn hơi khẩn trương, bởi vì cô biết con thỏ này.
Nó chính là con thỏ bị cô lấy làm vật thí nghiệm tác dụng của skill nguyền rủa.
Giờ phút này, trong mắt Diệp Thi Văn, con thỏ này đại biểu cho khoản nợ kếch xù 63 hồn tệ của mình. Thấy chủ nợ thì đương nhiên là phải chột dạ rồi.
"Thỏ ơi?" Diệp Thi Văn nhỏ giọng kêu.
Nghe thấy có tiếng nói vang lên bên cạnh, con thỏ lập tức dừng tay xoa đầu, đột nhiên quay sang nhìn Diệp Thi Văn.
"Gru gru gru!"
"Không phải cậu biết nói sao?" Diệp Thi Văn kinh ngạc.
"Gru gru gru!" Con thỏ bắt đầu giả ngủ, lùi về sau với vẻ mặt cảnh giác.
Lúc này, Diệp Thi Văn mới giật mình nhớ tới hình như con thỏ này đã quên mất chuyện mình nợ nó một khoản tiền lớn.
Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Quên là được rồi!"
Nhìn Diệp Thi Văn, con thỏ không khỏi nói thầm.
Hình như mình đã từng gặp cô nàng trước mắt này một lần rồi thì phải. Nhưng tại sao cô ta lại nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi như thế? Cô ta đang sợ mình à?
Nghĩ đến đây, con thỏ thử dò hỏi: "Chúng ta quen nhau à?"
"Quen chứ!" Diệp Thi Văn không hề do dự nói.
"Quen nhau như thế nào?" Con thỏ cảnh giác hỏi.
"Cậu nợ tôi một cây linh tài!" Diệp Thi Văn chột dạ nói.
"Không thể nào! Chính ông đây còn không ăn nổi linh tài thì sao có thể nợ cô một cây linh tài được chứ!" Con thỏ trừng đôi mắt đỏ rực, vẻ mặt không tin.
"Không sao đâu, không cần cậu trả lại, tôi cũng không phải là người keo kiệt." Diệp Thi Văn tiếp tục chột dạ nói.
"Vậy thì cũng không có khả năng. Cô nói cho tôi nghe tại sao tôi lại nợ cô một cây linh tài?" Con thỏ bướng bỉnh hỏi.
"Thì mới nãy cậu ăn vụng, sau đó cậu bỗng nhiên mất trí nhớ!" Lúc nói những lời này, Diệp Thi Văn rõ ràng là không đủ khí thế.
Nghe vậy, con thỏ nhìn thoáng qua gốc cây vừa đụng phải, không khỏi xoa đầu mình lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ cú va chạm vừa rồi khiến mình mất trí nhớ sao?
Có lẽ nào! Nói kiểu gì mình cũng tu luyện mấy trăm năm rồi, sao thân xác lại yếu đuối đến mức đó được chứ!
Nghĩ đến đây, con thỏ không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Cô thật sự không lừa tôi chứ?"
Diệp Thi Văn vội gật đầu.
"Chính cô nói đấy nhé, không cần trả lại." Con thỏ lập tức nói.
"Ừ ừ, không cần trả đâu!" Diệp Thi Văn vội gật đầu.
"Thế cô còn việc gì nữa?" Nghe nói là không cần trả lại, con thỏ lập tức không khẩn trương nữa, tiếp tục xoa cục u sưng vù trên đầu mình.
"Cậu có quen thuộc khu vực này không? Có thể làm người dẫn đường cho tôi được không?" Diệp Thi Văn mong chờ hỏi.
Nếu có một sinh vật quen thuộc dãy núi này làm người dẫn đường thì Diệp Thi Văn nghĩ rằng tiến độ thám hiểm của mình sẽ nhanh hơn nhiều. Chung quy bây giờ bản đồ của cô còn chưa được mở ra, bị sương mù bao phủ, rất dễ tiến vào đường cùng không thể tiếp tục đi được nữa.
Gặp phải tình huống này thì chỉ có thể quay về, rất lãng phí thời gian.
Nghe vậy, con thỏ ngẩng đầu nhìn Diệp Thi Văn, hỏi: "Có thù lao không?"
"Không phải đã bảo là không cần cậu trả linh tài sao?" Diệp Thi Văn chột dạ nói.
"Cô nói là không cần trả trước, sau đó lại đưa ra yêu cầu, cho nên chuyện trước đó đã được xóa bỏ, đây là chuyện thứ hai, nhất thiết phải có thù lao." Con thỏ tính toán rõ ràng.
Đối với Diệp Thi Văn thì bàn chuyện gì cũng được, chỉ riêng bàn tiền bạc là không được.
Có khổ có mệt đến mấy cũng được, đòi hỏi tiền bạc thì sẽ không bao giờ xảy ra, trừ phi cô là phe nhận lợi ích.
Nhưng không có con thỏ giúp đỡ thì cô sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.
Điều này khiến Diệp Thi Văn cực kỳ lấn cấn.
Diệp Thi Văn suy nghĩ một chút rồi cay đắng nói: "Một cái bánh mì khô được không?"
"Bánh mì khô là cái gì?" Con thỏ nghi hoặc hỏi.
"Một món ăn ngon giá cả đắt đỏ!" Diệp Thi Văn nói ra đánh giá của cô dành cho bánh mì khô.
Những lời này hoàn toàn không khuếch đại tí nào, bởi vì đây chính là đánh giá thực tế của Diệp Thi Văn dành cho bánh mì khô bán với giá 0.5 hồn tệ một cái.
Nếu không phải đói bụng sẽ chết thì Diệp Thi Văn cảm thấy mình có thể nhịn đói thật lâu.
Vậy thì một ngày không ăn sẽ tiết kiệm được 1.5 hồn tệ, một tháng không ăn có thể tiết kiệm được 45 hồn tệ, một năm không ăn thì có thể để dành được một khoản "kếch xù".
Cho nên bánh mì khô tương đương với món ăn ngon đắt đỏ, quan niệm này không có vấn đề gì cả, phù hợp với logic của người nghèo.
Con thỏ chưa bao giờ nghe nói tới loại thức ăn này nên không khỏi lâm vào trầm tư, sau đó tò mò hỏi: "Có thể cho ta xem thử bánh mì khô trông như thế nào không?"
"Chờ khi nào hoàn thành rồi lại xem!" Diệp Thi Văn hoàn toàn không muốn tốn hồn tệ nên trả lời như thế.
Chung quy mỗi lần mình đều mua bánh mì khô khi cần gấp chứ chưa bao giờ tích trữ lương thực.