Nghĩ đến đây, Già Ni chuyển mục tiêu sang con thỏ.
Con thỏ không khỏi run lên, lập tức cúi đầu ngậm mấy cọng cỏ dại, vừa nhai vừa mờ mịt nhìn Già Ni kêu: "Gru gru gru!"
Chẳng có tí giá trị nào cả!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Già Ni.
Hắn ta lập tức vung tay tóm lấy con thỏ, đang muốn ra tay giết chết thì lúc này, Diệp Thi Văn vội lên tiếng: "Đừng giết thỏ!"
Nghe vậy, Già Ni quay sang nhìn cô.
"Xin anh đấy. Thỏ mới… Mới sống 302 tuổi thôi, nó còn trẻ lắm!"
Già Ni: "…"
Già Ni suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không ra tay. Không phải là vì không nỡ, mà là cảm thấy có giết hay không cũng không quan trọng. Có lẽ còn có thể khống chế cô ta bằng con thỏ này.
Ảo ảnh Ma Thần Tu La bỗng hiện lên ngay lúc này, bàn tay màu lam túm lấy con thỏ và Diệp Thi Văn, sau đó họ lập tức bay lên không trung theo Già Ni, lao về phía khe núi nơi quân đội tập kết.
Một lát sau, Già Ni xuất hiện trên bầu trời nơi quân đội La Hầu đóng quân, sau đó hạ xuống, đứng bên cạnh tộc lão.
"Lai lịch của chúng là gì?" Tộc lão hờ hững hỏi.
Ảo ảnh Ma Thần Tu La sau lưng Già Ni tan biến, sau đó hắn ta nhìn tộc lão rồi bày ra một loạt động tác tay.
"Hửm? Cực Đạo Tu La ư?" Tộc lão Già La Tộc vốn còn thờ ơ, nhưng lúc này sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, đưa mắt nhìn sang chỗ Diệp Thi Văn.
"Nói cho ta biết lai lịch của ngươi là gì?"
Giờ phút này, Diệp Thi Văn cực kỳ sợ hãi. Nếu bị giết thì cô sẽ lỗ vốn to.
Đi đường không chỉ tốn thời gian mà còn phải tính cả số thức ăn cần dùng mỗi ngày, vậy thì thật sự là lỗ mất một thùng bánh mì khô, nhức đầu!
Lúc này, tộc lão Già La lại lên tiếng: "Nói cho ta biết lai lịch của ngươi, còn nữa, ngươi làm thế nào mà lại nắm giữ lực lượng cực đạo của bộ tộc chúng ta?"
Hiện giờ chẳng những Già Ni, mà ngay cả tộc lão Già La cũng vô cùng khiếp sợ.
Lực lượng Cực Đạo Chú Sát Đạo mà lại bị bộ tộc bên ngoài nắm giữ. Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì lão nhất định sẽ cho rằng đây là một trò đùa.
Nhưng sự thật nằm ngay trước mắt, lão không thể không tin.
Cho nên hiện giờ việc quan trọng nhất chính là moi được nguyên nhân từ miệng của cô ả này.
Diệp Thi Văn đưa mắt nhìn con thỏ tội nghiệp bên cạnh, thở dài một hơi rồi vẫn lên tiếng: "Tôi gặp một người ở trong núi. Ông ta cho tôi cái đó!"
"Ai?" Tộc lão Già La vội hỏi.
"A Tu La!"
"Khụ khụ khụ…" Tộc lão Già La tức khắc trừng mắt, không nhịn được ho khan.
Già Ni thậm chí ngây ra như phỗng, hoàn toàn trợn tròn con mắt.
"Ai cơ?" Tộc lão Già La không dám tin hỏi lại. Giờ phút này lão cực kỳ nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi.
"A Tu La, chính ông ta đã thừa nhận rồi mà." Để bảo đảm tính mạng cho con thỏ, Diệp Thi Văn chỉ có thể khai hết mọi chuyện, nhưng giấu giếm sự thật là khả năng phân tích của mình.
"Quả nhiên là… Thần Tôn ư?" Tộc lão Già La nói bằng giọng run rẩy, trông cực kỳ kích động.
Chung quy Diệp Thi Văn nắm giữ lực lượng Cực Đạo Chú Sát là sự thật. Giờ phút này, lão đã tin hơn phân nửa rồi.
"Già Ni, mau đi báo cho tộc vương!" Tộc lão Già La tức khắc lên tiếng.
Già Ni run rẩy gật đầu, lập tức bay về phía sau quân đội La Hầu đang tiến lên.
"Cô bé, nói cho ta biết tại sao Thần Tôn lại muốn giao lực lượng cực đạo cho ngươi? Ngươi có trả giá thứ gì không?"
Nếu Thần Tôn đã ban lực lượng cho cô gái trước mắt thì lúc này, tộc lão Già La đã hoàn toàn hiểu được tại sao cô ta là người của bộ tộc bên ngoài mà lại có thể kiềm giữ lực lượng Cực Đạo Chú Sát.
Giờ khắc này, tộc lão Già La đã nhìn Diệp Thi Văn bằng con mắt hoàn toàn khác, không còn hùng hổ dọa người như trước nữa.
"Ông ta muốn ăn bánh mì, bảo tôi dùng bánh mì đổi Tu La Ngôn!" Diệp Thi Văn nhỏ giọng trả lời.
"Gì… Gì cơ? Bánh mì á?" Tộc lão Già La vô cùng khó hiểu.
"Bánh mì là cái gì?" Tộc lão Già La không nhịn được hỏi.
"Là một loại linh tài rất quý giá!" Lúc này, con thỏ không nhịn được trả lời.
"Nó là linh tài thần phẩm hả?" Tộc lão Già La quay sang hỏi con thỏ.
"Không biết nữa, ta chưa ăn bao giờ, chắc là ngon lắm!" Con thỏ nghiêm túc trả lời.
"Còn không? Có thể cho ta mở mang kiến thức một chút được không?" Tộc lão Già La không kìm được hỏi.
Lão không thể tưởng tượng được thứ có thể khiến Thần Tôn thèm nhỏ dãi rốt cuộc là vật báu có một không hai nào. Trong lòng lão vô cùng ngứa ngáy khó nhịn.
Nghe vậy, Diệp Thi Văn vội lắc đầu từ chối.
Bởi vì bây giờ cô còn chưa đói, nhất thiết không thể xài 0.5 hồn tệ được!
"Ngươi yên tâm. Ngươi là người có duyên với Thần Tôn thì tức là khách quý của bộ tộc Tu La chúng ta. Ta nhất định sẽ không cướp thứ quý báu của ngươi đâu!" Tộc lão Già La nghiêm túc hứa hẹn.