"Nhất định rồi!" Lục Vô cười xoa đầu Bắc Ly, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Nghe vậy, Bắc Ly ngẩng đầu, ánh mắt vẫn tràn ngập hơi nước.
"Tôi đói rồi."
"Vậy thì em mau ngồi yên một chỗ đi, đừng quấy rầy anh nấu cơm!"
"Được rồi!" Bắc Ly tức khắc gật đầu, chạy mấy bước nhảy lên ghế ngồi, sau đó cầm lấy chiếc đũa theo thói quen, bắt đầu gõ bát giục cơm.
Nhưng dù là thế, Bắc Ly vẫn không hề biết che giấu cảm xúc của mình, nỗi buồn trong mắt vẫn chưa hề tan biến.
Thực tế, Lục Vô vẫn luôn biết Bắc Ly đang phải gánh vác quá nhiều.
Nhưng cô bé chưa bao giờ oán giận, thậm chí không chia sẻ sự thống khổ trong lòng mình với người khác.
Chỉ chịu đựng một mình…
Nhưng Lục Vô biết, Bắc Ly cực kỳ căm hận đám người trên thiên giới kia, gọi họ là kẻ phản bội, gọi họ là kẻ tù tội dối trá.
Chúng sẽ có kết cục đáng có. Giờ khắc này, Lục Vô âm thầm thề trong lòng.
Những người chơi vẫn còn đang tiếp tục phát triển. Ta chờ mong ngày đó…
"Keng! Keng! Keng! Chết đói, chết đói!" Bắc Ly ngồi bên bàn ăn, ra sức gõ bát cơm để che giấu cảm xúc trong lòng mình.
"Chẳng lẽ ngoài ăn ra, em không hề nghĩ về những chuyện có ý nghĩa khác hay sao?" Lục Vô không thèm quay đầu lại nói.
"Không đâu. Mau bưng đồ ăn lên, không thì tôi sẽ biến anh thành mèo đó!" Bắc Ly không nhịn được nhe răng.
"Em dám à?!"
"Không bưng đồ ăn lên thì tôi sẽ dám đó!"
"Coi chừng anh ăn vụng hết quà vặt của em!" Lục Vô không khỏi đe dọa.
Nghe câu này, Bắc Ly thay đổi sắc mặt, lập tức chạy ra phòng khách.
Một lát sau, Bắc Ly nổi giận quay về nhà bếp, trèo lên bàn ăn, sau đó nhào về phía Lục Vô đang nấu cơm: "Áu! Ăn một phát khóa cổ của ta đây!"
…
Bắc Kỳ, Minh Phủ.
Sau khi chiến dịch giữa đại vực Cửu Diệu và đại vực La Hầu kết thúc, công cuộc xây dựng Minh Phủ lại được đưa vào hành trình.
Nhưng tâm trạng của những người chơi lại cực kỳ phức tạp.
Thế lực đã chinh chiến với họ hơn nửa năm lại sụp đổ bằng cách này. Chiến tranh quá bi tráng, khiến họ khó mà chấp nhận được.
Nhất là khi thấy Tinh Diệu chết trận, trong lòng mỗi người chơi đều có cảm giác chứng kiến cường giả xế bóng, năm tháng trôi qua thời đại thay đổi.
Nhưng quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ, trở về Bắc Kỳ, những người chơi vẫn chú tâm vào việc xây dựng Minh Phủ.
Đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu chinh chiến với một đối thủ mới.
Khi điểm xây dựng trong thành Minh Phủ ảo ảnh đều đầy, thành thị từ ảo biến thành thật, hạ xuống hố trời Minh Phủ, mây đen trong lòng những người chơi đều tan đi, lại nở nụ cười vui vẻ.
Vô số người chơi hô to "về nhà", chen chúc nhảy vào trong thành Minh Phủ.
Cổng thành thân quen, đường phố thân quen, cùng với… Bóng dáng thân quen.
Họ đã trở lại. Những người bạn đã mấy tháng không gặp.
Đồng Quải, Bàn Thạch, Khiếu Thiên, Mộc Linh tộc vân vân…
Giờ khắc này, những người chơi vô cùng phấn khởi.
Lưu lạc ở bên ngoài đã lâu lắm rồi. Họ nhớ nhà, lại càng nhớ những người bạn thân thiết đã mất…
"Đại gia Đồng Quải, mấy ngày không có ông, tôi cực kỳ nhớ… hồn tệ trong túi ông. Nào, chúng ta đi đánh bài đi!"
"Đại ca Bàn Thạch, hiện giờ em có rất nhiều vấn đề luyện dược muốn thỉnh giáo bác, xin được giải đáp. Cảm giác không ai chỉ dạy, sắp nghẹn điên lên rồi!"
"Chị gái Mộc Linh tộc, mua rượu, trung tâm đấu giá thiếu hàng, lấy một thùng đi!"
…
Những người chơi nhào về phía các NPC như sói đói, cảnh tượng điên cuồng.
"Cảnh tượng trùng phùng thật cảm động!" Ngoài cổng thành, một con thỏ và một thiếu nữ chậm rãi bước vào thành Minh Phủ.
"Thỏ, đây chính là nhà tôi, trông tuyệt lắm đúng không?" Diệp Thi Văn quay sang nhìn con thỏ cười he he.
"Ừ, tuyệt hơn nhà ta rất nhiều. Ở đó toàn cây cối, thật sự nhàm chán!" Con thỏ gật đầu.
Lúc này, Cổ Ngữ dẫn các thành viên công hội Thần Thoại đi vào từ cổng thành, lướt qua bên cạnh Diệp Thi Văn và con thỏ.
Con thỏ nhìn đoàn người bên cạnh, nhất là khi thấy con cún, vẻ mặt nó vô cùng kinh ngạc.
"Sao Tiểu Bạch lại ở đây?"
"Tiểu Bạch nào cơ?" Diệp Thi Văn quay sang hỏi, ngay sau đó cô lập tức phát hiện con thỏ đang nhìn chằm chằm con cún của công hội Thần Thoại bằng ánh mắt sáng ngời.
"Đừng! Đó không phải là Tiểu Bạch đâu!" Diệp Thi Văn vội nói.
Nhưng lúc này, con thỏ đã xông ra ngoài.
Giờ khắc này, trái tim Diệp Thi Văn nhoi nhói.
Nhớ lại trên đường về Bắc Kỳ mấy ngày trước, cô và con thỏ bắt hai con vật, còn biến chúng thành hình dạng như con cún làm tọa kỵ, còn đặt tên là Tiểu Bạch…
Xong đời!
Rõ ràng lúc này con thỏ không phát hiện bất cứ điểm nào không ổn.
Nó kêu la nhào về phía con cún, sau đó bỗng nhảy lên lưng anh ta, cưỡi lên đó, lắc tai con cún nói: "Tiểu Bạch, không phải ta đã thả mày đi rồi sao? Sao lại trở về? Có phải là tại nhớ ta không?"
Nói rồi, con thỏ lại xoa đầu con cún một trận.
Lúc này, đám người Cổ Ngữ đều đần mặt ra, không rõ con thỏ từ nơi nào mà trông có vẻ như rất quen thuộc với con cún vậy không biết.