Họ không rõ tình huống như thế nào nên chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn, khó mà nói được cái gì.
Lúc này, con cún quay lại nhìn con thỏ trông cực kỳ phấn khởi kia, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: "Mày là thằng nào?"
"Ta là chủ nhân của mày chứ ai!" Nghe vậy, con thỏ lập tức bất mãn, vừa quát lớn vừa đánh lên đầu con cún.
"Tao đậu… Áu!" Giờ khắc này, con cún không nhịn được, xoay người đớp về phía con thỏ.
"Tiểu Bạch mày điên rồi hả? Coi chừng biến mày thành lợn đó nhé!"
"Áu!" Con cún đâu còn rảnh mà suy nghĩ gì nữa, chỉ lo đè con thỏ xuống đập cho một trận.
"Cứu với, mau biến Tiểu Bạch thành lợn đi!" Con thỏ vội giãy giụa, sau đó nhìn Diệp Thi Văn hô.
Diệp Thi Văn nhìn đám người công hội Thần Thoại "binh hùng tướng mạnh", lại nhìn con thỏ, bỏ qua ý nghĩ đối kháng.
Chung quy cô biết rất rõ thực lực của mình, giới hạn cao nhất cũng chỉ là Quỷ Đốc sơ kỳ, mà mấy thành viên hạch tâm của công hội Thần Thoại đều đã là Quỷ Đốc trung kỳ. Chống đối họ hoàn toàn không có phần thắng.
Chẳng qua thấy con thỏ cứ thế bị đè xuống đất hành hạ, Diệp Thi Văn cũng không đành lòng, tiến lên mấy bước nhìn Cổ Ngữ nói: "Cổ lão đại, có thể thả con thỏ ra không?"
"Cô thuần dưỡng nó hả?" Cổ Ngữ kinh ngạc.
Trong mắt Cổ Ngữ, người chơi thuần dưỡng dã thú làm tọa kỵ hoặc làm thú cưng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc là con thỏ này lại biết nói!
"Không phải, nó là bạn của tôi!" Diệp Thi Văn vội lắc đầu.
"Mau biến nó thành lợn đi, Tiểu Bạch điên mất rồi, thật sự muốn đánh chết ta nè!" Lúc này, tiếng kêu của con thỏ vang lên.
"Vậy thì mày chết đi!" Con cún hú lên, nắm đấm lại nện xuống như mưa rào.
"Ông đây liều mạng với mày!" Lúc này, con thỏ bỗng nhiên cũng giơ tay lên đấm về phía con cún.
Hai con vật màu trắng cứ thế nhào vào nhau, đấm qua đấm lại…
Có điều kết cục rất rõ ràng. Con cún có khả năng tự chữa trị nên hoàn toàn đè bẹp con thỏ, cuộc chiến nghiêng hẳn về một phía.
Cuối cùng, con thỏ bị đánh hấp hối nằm trên mặt đất, thè lưỡi thở hổn hển, mặt mũi bầm tím.
Thấy con thỏ thê thảm đến thế, Diệp Thi Văn bỗng nhớ tới con chuột trúc bị thỏ đánh chết chỉ vì cãi cọ.
Cảnh ngộ tương tự biết bao!
May mà con cún chỉ trút giận thôi chứ không muốn mạng của nó.
Nhìn con thỏ hấp hối, Diệp Thi Văn lập tức tiến lên kiểm tra tình huống của nó.
Sau khi phát hiện con thỏ chỉ bị thương nhẹ, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Cô mau biến nó thành lợn đi, ta muốn báo thù!" Con thỏ khóc bù lu bù loa nói với Diệp Thi Văn.
"Anh ta không phải là Tiểu Bạch, cậu nhận nhầm rồi." Diệp Thi Văn xấu hổ nói.
"Nó là Tiểu Bạch mà! Cảm giác cưỡi lên lưng giống nhau như đúc!" Con thỏ bướng bỉnh phản bác.
Nghe vậy, con cún không nhịn được nhe răng, muốn bước tới lại dạy cho con thỏ này bài học làm người.
Tuy rằng không rõ tại sao con thỏ này luôn mồm nói đã từng cưỡi mình, rất quen với mình, nhưng chuyện làm tọa kỵ vẫn luôn là nỗi đau trong lòng con cún, không chấp nhận người khác nhắc tới.
Nhất định phải đánh cho nó mất trí nhớ mới được! Con cún tức giận nghĩ.
Nghĩ đến đây, con cún vung tay lên, một tia sáng màu lục tràn vào người con thỏ.
Dưới kỹ năng hồi máu của con cún, con thỏ lập tức khỏe khoắn lại.
Nhưng con cún đương nhiên sẽ không tốt bụng như thế. Chữa trị nó chẳng qua là vì lại đánh nó một trận tơi bời thôi.
Chẳng qua lần này con cún còn chưa kịp xông lên thì đã bị Cổ Ngữ ngăn cản: "Cún, được rồi, chắc là có sự hiểu lầm nào đó ở đây!"
"Đại ca, con thỏ này bỗng dưng đánh tôi vô duyên vô cớ!" Con cún tức khắc tủi thân ngẩng đầu.
"Hiểu lầm thôi, tìm hiểu tình hình trước đã." Cổ Ngữ cười xấu hổ.
Thực ra anh ta biết rất rõ tính cách của con cún, thuộc loại rất dễ thương lượng, hơn nữa tính cách hiền hòa, nhưng lại có mấy điều cấm kỵ không thể đụng vào.
"Kỵ sĩ cún xung phong" chính là một trong số đó!
Con thỏ này vừa tới đã cưỡi lên lưng cún, đâm trúng chỗ đau trong lòng anh ta, không bị đánh chết đã là vì con cún thiện lương. Ngay cả Cổ Ngữ cũng nghĩ thế.
Có điều mọi người đều là người chơi, huống chi cô gái trông rất ngốc nghếch này đã cầu cứu mình rồi, nếu còn ra tay nữa thì có vẻ như là bắt nạt người khác.
Lúc này, con thỏ đã khỏe khoắn lại vội nhảy lên, trốn ra sau lưng Diệp Thi Văn, cảnh giác nhìn con cún.
Cho đến lúc này, con thỏ vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao hôm qua mình còn có thể cưỡi Tiểu Bạch rong ruổi khắp nơi, mà bây giờ lại trở nên táo bạo đến thế!
"Nói đi, rốt cuộc là thế nào?" Lúc này, Cổ Ngữ nhìn Diệp Thi Văn dò hỏi.
Diệp Thi Văn nhìn trái nhìn phải không dám nhìn thẳng, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nổi dũng khí kể lại chuyện hôm trước mình bắt được hai con dê sừng hươu, sau đó biến chúng thành hình dáng Bạch Mị làm tọa kỵ.