Ngay cả Diệp Thi Văn cũng không ngờ rằng hành động hôm đó sẽ gây ra kết quả như vậy. Chung quy một trong những ước mơ của cô chính là có được một con tọa kỵ Bạch Mị.
Chẳng qua không ngờ vui vẻ nhất thời, lại gây ra chuyện.
"Ha ha ha, tọa kỵ Bạch Mị, cô em biết theo đuổi đây, không tồi!" Các thành viên công hội Thần Thoại nghe vậy thì đều không nhịn được cười phá lên.
Nhưng lúc này, sắc mặt con cún lại dần dần đỏ lên.
"Tôi đã hiểu được lý do đại khái rồi. Nói cách khác, con thỏ này nhận nhầm người." Cổ Ngữ nhịn cười nói.
"Đúng vậy. Gây phiền hà cho các anh rồi!" Diệp Thi Văn vội nói xin lỗi.
"Không sao đâu, không đánh nhau thì không quen biết mà, ha ha ha!" Giờ khắc này, Cổ Ngữ cũng không nhịn được cười thành tiếng.
"Em gái, suy nghĩ của em không xấu, nhưng anh Cún nhà anh là thần kỵ đứng đầu bảng xếp hạng tọa kỵ được mọi người khát vọng nhất liên tục sáu tháng ở server châu Âu, sao có thể dễ dàng…" Người chơi kia đang nói, bỗng nhiên nín lặng, bởi vì lúc này ánh mắt con cún như muốn giết người.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Diệp Thi Văn vội cúi đầu nói với con cún.
"Em gái, anh khuyên em sống lương thiện chút, đừng có cái suy nghĩ hủ bại đạo đức như thế!" Sau khi biết cô gái trước mặt lại có suy nghĩ "ác độc" đến thế, con cún ai oán nói.
"Không đâu!" Diệp Thi Văn vội lắc đầu.
"Thôi, con thỏ ngu xuẩn kia, anh Cún tha cho mày!" Con cún thở dài mệt mỏi, nhìn con thỏ trốn sau lưng Diệp Thi Văn nói.
"Chờ ta tu luyện thành công, nhất định sẽ trả thù mày!" Lúc này, con thỏ nhìn con cún bằng ánh mắt sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói.
"Đại ca, tôi nghĩ vẫn nên đánh chết nó đi!" Con cún lập tức quay sang nói với Cổ Ngữ.
Cổ Ngữ: "…"
Diệp Thi Văn: "…"
"Đừng ồn, người ta còn nhỏ!" Cổ Ngữ bất đắc dĩ nói.
"Ta đã 302 tuổi rồi!" Con thỏ lập tức phản bác.
Giờ khắc này, mọi người ở đây đều cạn lời. Mày thật sự muốn bị đánh chết hả?
"Đúng rồi, em là người chơi nhận được Cực Đạo Tu La hả?" Lúc này, Cổ Ngữ bỗng lên tiếng dò hỏi.
Vừa nãy anh ta không chú ý, bây giờ mở giao diện phân tích của Diệp Thi Văn thì mới phát hiện tên của người này. Cổ Ngữ bỗng nhớ tới thông báo toàn server mấy ngày trước, hình như người chơi được nhắc tới cũng tên là Diệp Thi Văn.
Lại thêm thuật biến thân mà trước đó Diệp Thi Văn đã miêu tả, Cổ Ngữ lập tức có ý tưởng.
"Vâng!" Diệp Thi Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Diệp Thi Văn thừa nhận, Cổ Ngữ thoáng rùng mình, sau đó cười nói: "Em còn chưa gia nhập vào công hội đúng không? Có muốn gia nhập vào công hội của bọn anh không?"
Đối với người chơi thiên phú, Cổ Ngữ vẫn luôn khát vọng. Trận đấu công hội tranh bá lần thứ nhất thất bại khiến anh ta vô cùng khát khao giành lại vinh dự trong trận đấu tranh bá tiếp theo. Cho nên anh ta không muốn bỏ qua người chơi có thực lực như Diệp Thi Văn.
Nghe vậy, Diệp Thi Văn lâm vào trầm tư, lát sau ngẩng đầu lên nói: "Không được. Em là nhà thám hiểm, không thích gia nhập vào công hội!"
"Đồng ý đi, sau đó chúng ta nấp trong đó chịu đựng khổ nhọc, nằm gai nếm mật, chờ thời cơ chín muồi, sau đó…" Con thỏ sau lưng Diệp Thi Văn bỗng nói, đến cuối cùng, nó nhìn con cún làm ra động tác cắt cổ.
"Đại ca, đánh chết con thỏ này luôn đi cho xong chuyện!" Con cún không nhịn được nhe răng nhìn con thỏ thù dai.
…
Nghe con cún đề nghị, Cổ Ngữ không biết nên nói gì cho phải.
Có điều trong mắt anh ta, con thỏ này đúng là giỏi tìm chết thật, thế mà lại khiêu khích con cún hết lần này tới lần khác.
"Đi, tìm Đồng Quải chế tạo vũ khí thôi!" Cuối cùng, Cổ Ngữ vẫn lắc đầu, sau đó cất bước đi về phía Phòng Rèn Đồng Quải.
Nghe vậy, con cún nhe răng đe dọa con thỏ một phen, sau đó xoay người đi theo Cổ Ngữ.
Sau khi người của công hội Thần Thoại đều rời đi, con thỏ lập tức nhảy ra từ sau lưng Diệp Thi Văn, chỉ về phía con cún giậm chân nói: "Thù này chúng ta đã kết rồi. Cứ chờ đó mà xem!"
"Thỏ, cậu yên phận cho tôi một chút, nếu cậu còn gây gổ với cún thì tôi sẽ không cứu được cậu đâu!" Diệp Thi Văn không nhịn được bóp trán, cảm thấy từ khi con thỏ này rời khỏi dãy núi phía Nam La Hầu thì trở nên càng ngày càng không yên phận.
Nghe vậy, con thỏ quay sang nhìn Diệp Thi Văn, nghiêm túc nói: "Ở dãy núi Ca Đạp chúng ta có một quy tắc, có thù thì báo thù, có oán thì báo oán. Nhịn một lúc càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt, thù dai là bản năng trời sinh của động vật trong dãy núi miền Nam chúng ta, huống chi ta chỉ là một con thỏ nhỏ bé thôi. Cô nói lắm lời như thế với ta thì có ích lợi gì? Dù sao ta cũng có nghe được đâu!"
Nghe thấy câu nói này, Diệp Thi Văn trợn mắt há hốc mồm. Cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp con thỏ, lúc đó con thỏ chết còn sợ, muốn bắt mình phải đền bù cho nó nữa chứ…