Chẳng qua con thỏ lại không kiên nhẫn, cắn tai của mình trông như thể muốn xông tới, lại bị Diệp Thi Văn ngăn cản.
"Thỏ đừng quậy nữa, chú Bàn Thạch đang bận mà!"
"Còn cần bao lâu nữa?"
"Nhanh thôi!"
Nghe vậy, con thỏ lại ngoan ngoãn đứng chờ.
Lại một giờ trôi qua. Ngay tại lúc con thỏ hoàn toàn mất hết kiên nhẫn thì Bàn Thạch bỗng lên tiếng: "Được rồi, hãy để ta xem thử trong khoảng thời gian này mọi người đã tiến bộ như thế nào. Tất cả lấy lò của mình ra, luyện một lò thuốc cho ta xem thử!"
Nghe vậy, những người chơi đều gật đầu, lui ra lấy lò luyện dược của mình rồi bắt đầu luyện chế.
Thấy những người chơi đã giải tán, lúc này Diệp Thi Văn kéo con thỏ đi tới.
…
Diệp Thi Văn đến gần gợi ra sự chú ý của Bàn Thạch.
Bàn Thạch quay sang nhìn thì lập tức phát hiện một con thỏ đang chạy về phía mình từ cách đó không xa.
Sau khi đến gần, con thỏ nhảy lên ôm chặt lấy tay Bàn Thạch, ra sức dụi đầu.
Thân là một con thỏ ăn lá cây, sau khi đến gần Bàn Thạch, nó lập tức ngửi thấy mùi linh tài sực nức. Đối với nó thật sự là một sự cám dỗ quá lớn.
"Thỏ, cậu dừng tay lại cho tôi!" Diệp Thi Văn vội vàng chạy tới, tốn rất nhiều công sức mới lôi con thỏ ra khỏi cánh tay Bàn Thạch.
"Trông ổng có vẻ thật ngon!" Con thỏ đứng trên mặt đất, ngẩn người nhìn Bàn Thạch, nước dãi còn chảy ra từ khóe miệng.
Diệp Thi Văn: "…"
Thấy vậy, Bàn Thạch không khỏi siết chặt tay.
"Chú Bàn Thạch, xin lỗi, con thỏ này mới từ trên núi xuống nên không hiểu chuyện!" Diệp Thi Văn vội nói xin lỗi.
"Có việc gì à?" Bàn Thạch quay sang hỏi Diệp Thi Văn.
"Ông là một cây linh tài, sao lại biết đi, hơn nữa còn biết nói?" Lúc này, con thỏ khiếp sợ hỏi.
"Mày là con thỏ không phải cũng biết nói sao?" Bàn Thạch không nhịn được trừng con thỏ.
"Sao giống nhau được! Thỏ biết nói không lạ, một cây linh tài như ông biết nói mới là chuyện lạ!" Con thỏ tức khắc phản bác.
"Con thỏ này là dược liệu luyện dược của ngươi đúng không?" Bàn Thạch bỗng không hứng thú cãi cọ với nó, quay sang hỏi Diệp Thi Văn.
Nghe vậy, Diệp Thi Văn vội vã hoảng sợ lắc đầu: "Không phải đâu chú Bàn Thạch, cháu có vấn đề muốn thỉnh giáo chú!"
"Ồ, thế con thỏ này là quà ngươi tặng cho ta để bồi bổ hả?" Bàn Thạch lại hỏi.
Diệp Thi Văn lập tức ngây ra tại chỗ.
"Ăn kiểu gì bây giờ nhỉ? Kho tàu, hay là hấp…" Bàn Thạch tò mò nhìn con thỏ.
"Trời đất! Linh tài mà lại đòi ăn thịt thỏ!" Con thỏ cũng ngây người nhìn Bàn Thạch.
Chung quy theo quan niệm của nó thì linh tài nằm ở cuối cùng trong chuỗi thức ăn, mà con thỏ như nó chính là sinh vật chuyên ăn những loại thực vật như vậy.
Cho nên khi nghe Bàn Thạch nói muốn ăn mình, con thỏ cực kỳ khó tin.
"Khoan đã, chúng ta điều chỉnh lại suy nghĩ của mình nào. Ông là linh tài, ta là thỏ, không phải ta ăn ông mới đúng sao?" Con thỏ túm tai của mình, vẻ mặt hoang mang.
Bàn Thạch rõ ràng là không buồn giải thích cho con thỏ, nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường, quay sang nhìn Diệp Thi Văn: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nghe vậy, Diệp Thi Văn lập tức hoàn hồn, sau đó chỉ vào con thỏ: "Chú Bàn Thạch, thỏ là bạn của cháu chứ không phải là đồ ăn đâu!"
"Ta biết rồi. Cho nên ngươi tìm ta có mục đích gì?" Bàn Thạch tò mò hỏi.
"À ừm… Cậu bạn thỏ của cháu muốn tiến hóa thành thần thú!" Lúc nói câu này, trong lòng Diệp Thi Văn vô cùng xấu hổ.
"Đúng! Tiến hóa thành thần thỏ!" Con thỏ ra sức gật đầu.
"Ha ha ha, còn thần thỏ nữa chứ! Ta dùng lò dược giúp mày tiến hóa thành thỏ kho tàu đi!" Nghe câu này, Bàn Thạch không nhịn được bật cười.
"Thỏ kho tàu á?" Con thỏ nghiêng đầu khó hiểu.
"Đừng làm rộn nữa. Ta vẫn nhớ rõ ngươi, Diệp Thi Văn đúng không? Thành tích của ngươi trong đợt thí luyện luyện dược lần đó không tồi, đừng nói đùa nữa!" Bàn Thạch cười lắc đầu.
"Chú Bàn Thạch, cháu nói thật mà. Cháu biết chú nhất định có cách!" Nhớ lại cảnh tượng con thỏ chán chường ngồi bệt trên mặt đất lúc nãy, Diệp Thi Văn không nhịn được nói
"Tiến hóa huyết thống đâu dễ dàng như vậy. Ta cũng đâu làm được." Bàn Thạch lắc đầu.
"Chú Bàn Thạch, cháu biết chú có thể luyện chế một loại thuốc tên là 'Tẩy Máu Đan'. Không phải loại đan dược này có thể giúp sinh vật tiến hóa sao?"
"Tẩy Máu Đan ư?" Nghe thấy cái tên này, Bàn Thạch ngẩn người.
Y bỗng nhớ ra đây chính là đan dược mà y rao bán trong trung tâm đấu giá, còn yết giá 8888 hồn tệ.
Thân là một thành viên của Bắc Kỳ, so với Đồng Quải thì kho hồn tệ của y có thể nói là dồi dào. Thế nhưng giá trị của hồn tệ đặt ở đó, ai lại ngại nhiều đâu.
Cho nên bình thường lúc rảnh rỗi, y đều sẽ luyện chế ít đan dược rao bán trong trung tâm đấu giá, kiếm lấy ít hồn tệ từ tay người chơi, sau đó nộp thuế nặng cho Lục Vô, số còn lại bỏ vào kho của mình, chờ đến khi tích trữ đầy đủ thì sẽ dùng để đột phá cảnh giới.