Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 963 - Chương 963. Kẻ Thù Bất Ngờ

Chương 963. Kẻ Thù Bất Ngờ
Chương 963. Kẻ Thù Bất Ngờ

Mà Tẩy Máu Đan chính là do y luyện chế.

Đây là một viên đan dược thất giai, khi đó y yết giá 18888 hồn tệ rao bán trong trung tâm đấu giá, kết quả hoàn toàn không có người chơi nào mua cả.

Sau đó là giảm giá một đường, mãi đến 8888 hồn tệ.

Theo Bàn Thạch thì cái giá này cũng chỉ vừa vặn ngang với tiền nguyên liệu thôi, hoàn toàn không kiếm được đồng nào. Thấy không thể bán được, y cũng không thèm để ý tới nó nữa. Mấy tháng trôi qua, suýt nữa thì quên mất.

Lúc này Diệp Thi Văn nhắc tới, y cũng sực nhớ ra.

Nghĩ đến đây, Bàn Thạch nhìn con thỏ, lại nhìn Diệp Thi Văn, không khỏi khuyên bảo: "Giá dược liệu của Tẩy Máu Đan quá đắt, hơn nữa nếu chỉ dùng một viên thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Nếu ngươi không có nhiều hồn tệ cho lắm thì ta khuyên ngươi nên bỏ qua ý định dùng Tẩy Máu Đan để tẩy huyết thống cho con thỏ này đi."

Nghe vậy, Diệp Thi Văn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Một viên "Tẩy Máu Đan" đã có giá 8888 hồn tệ rồi, nghe Bàn Thạch nói thì một viên vẫn không đủ, còn cần rất nhiều…

Giờ phút này, trong đầu Diệp Thi Văn tràn ngập 8888 hồn tệ nhân N lần…

Bỏ cuộc đi, thỏ ạ, cậu đứng yên cho con cún đánh chết là xong chuyện!

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Diệp Thi Văn.

"Vậy thì lấy nhiều một chút!" Con thỏ nghiêm túc nhìn Bàn Thạch.

"Loại thỏ như mày chắc cũng chẳng có tổ tiên lợi hại nào đâu, cho dù có dùng nhiều Tẩy Máu Đan đến mấy thì cũng sẽ không có hiệu quả, chỉ lãng phí mà thôi. Bỏ cuộc đi!" Bàn Thạch nhìn con thỏ nói.

"Không, ta không bỏ cuộc đâu!" Con thỏ bướng bỉnh nói.

"Thỏ, chúng ta bỏ cuộc đi!" Diệp Thi Văn cũng không nhịn được khuyên nhủ.

"Không được! Ta phải làm thần thỏ, ta muốn đánh con cún!" Con thỏ vung nắm đấm.

Nghe vậy, Bàn Thạch lắc đầu, xoay người đi về phía những người chơi đang luyện chế đan dược.

Thấy Bàn Thạch rời đi, con thỏ tức khắc sốt ruột, bước tới rồi nhảy lên ôm lấy tay Bàn Thạch: "Linh tài biết đi, ông giúp ta đi!"

"Bỏ ra! Không phải là không giúp, mà là thật sự không giúp được!" Bàn Thạch quay lại trừng con thỏ.

Nghe vậy, con thỏ trượt xuống cánh tay Bàn Thạch, rơi cái bộp xuống đất, uể oải cuộn mình.

"Thỏ, cậu đừng dễ ưu sầu như thế được không?" Thấy con thỏ lại rơi vào tự kỷ, Diệp Thi Văn cảm thấy tâm tính của con thỏ này thật sự là quá tệ.

Chẳng lẽ không biết tự an ủi bản thân, lừa mình dối người sao?

Ảo tưởng ra những chuyện tốt đẹp để lừa gạt mình chẳng lẽ khó đến thế sao?

Hầy, thế giới tinh thần của con thỏ này thật cằn cỗi.

"Đừng quan tâm đến ta. Ta chỉ là một con thỏ nhỏ bé, yếu đuối, không có bất cứ lực lượng nào thôi!" Con thỏ suy sút khoát tay, sau đó nghiêng người nằm úp mặt xuống đất, lại cuộn mình thành một cục.

Diệp Thi Văn: "…"

Thấy con thỏ như thế, không biết Diệp Thi Văn lấy dũng khí từ đâu ra mà lại chạy đến trước mặt Bàn Thạch, sau đó run giọng nói: "Chú… Bàn Thạch… Cháu mua… Mua một viên Tẩy Máu Đan… Có thể mua nợ được không? Cháu kiếm được rồi sẽ trả chú ngay…"

Thấy Diệp Thi Văn nói bằng giọng run rẩy, trông như thể vừa đưa ra một quyết định sống còn, Bàn Thạch không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi thật sự muốn cho con thỏ ngốc kia dùng Tẩy Máu Đan ư?"

Diệp Thi Văn ra sức gật đầu, nước mắt lại không khống chế chảy ròng ròng, khiến Bàn Thạch hoàn toàn cạn lời.

Giờ khắc này, Diệp Thi Văn làm ra một quyết định khiến mình đau thấu trời, muốn chết muốn sống, đó là chuẩn bị mua nợ một viên Tẩy Máu Đan cho con thỏ dùng.


Giờ khắc này, Diệp Thi Văn khóc như hoa lê dính mưa, vô cùng thê thảm.

Trong mấy ngày tiếp xúc, Diệp Thi Văn đã sớm coi con thỏ là bạn của mình.

Trong mắt Diệp Thi Văn, tuy rằng con thỏ rất ngốc, rất tùy hứng, nhưng nó lại rất chân thành, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Cô rất trân trọng người bạn này.

Con thỏ mang rất nhiều niềm vui đến cho cô.

Còn nhớ hôm đó, sau khi biết vị giác của mình đã đánh mất, cô đã không nhịn được khóc rống lên. Khi đó cô cũng suy sút như con thỏ bây giờ.

Con thỏ không biết an ủi người khác kiểu gì nên vẫn ở bên cạnh cô, kể cho cô nghe chuyện nó đánh nhau với những con vật khác lúc còn ở trong núi, kể cho cô nghe chuyện mà nó cho là rất buồn cười để an ủi cô.

Khi đó, tuy rằng Diệp Thi Văn hoàn toàn không thấy buồn cười, thế nhưng cô vẫn cảm thấy con thỏ rất ấm áp.

Đó là sự lan tỏa cảm xúc đến từ tận nội tâm. Cuối cùng Diệp Thi Văn nín khóc mỉm cười, không phải vì những câu chuyện của con thỏ, mà là vì lúc an ủi cô, con thỏ luôn bày ra vẻ mặt "Thật là hết cách với cô rồi".

Tuy rằng cô rất tiếc tiền, cực kỳ tiếc.

Nhưng lần này, cô quyết định giúp con thỏ hoàn thành tâm nguyện của mình, cho dù cuối cùng không thành công.

Chí ít cũng đã thử rồi.

Cho nên Diệp Thi Văn làm ra quyết định mua một viên Tẩy Máu Đan.

Hết chương 963.
Bình Luận (0)
Comment