Từ khi bị Thổ Diệu giam cầm một lần, Viên Phương đương nhiên sẽ không còn ngờ nghệch như thế nữa, lại tìm chết để bị giam cầm.
Anh ta thích tìm Hắc Ma tộc chịu đòn chính là vì Hắc Ma tộc bị anh ta khắc chế, chạm vào người anh ta sẽ tự động xúc phát nguyền rủa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến họ không dám chạm vào Viên Phương.
Giờ phút này, Viên Phương bày ra vẻ mặt ai oán, không nhịn được quay lại nhìn người của Hắc Ma tộc nói: "Các anh thật sự không ra tay hả? Tiểu tăng dám tự tiện xông vào trú địa của các anh cơ mà!"
"Gã trọc đầu chết tiệt, đừng tưởng bọn ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi đừng có hòng!" Tộc tướng cầm đầu cắn răng tức giận nói.
Nghe vậy, Viên Phương không nhịn được gãi đầu, trong lòng cũng rất buồn bực.
Theo ý anh ta, nếu các chiến sĩ Hắc Ma tộc không ra tay thì chẳng phải mình lại đến một chuyến vô ích rồi sao?
"Hay là thế này đi, tiểu tăng có một đề nghị, chỉ cần các vị thí chủ thỏa mãn thì tiểu tăng sẽ rời đi ngay lập tức!" Viên Phương suy nghĩ một lát, sau đó nói với vẻ mong chờ.
Nghe vậy, tộc tướng trú địa hận đời khỏi phải nói!
Dám đưa ra điều kiện với Hắc Ma tộc bọn họ, quả thực là sỉ nhục! Nhưng lúc này, họ đã bị Viên Phương tra tấn tới mức chịu không nổi nữa. Sau khi đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, tộc tướng vẫn cắn răng nói: "Nói đi, điều kiện gì? Chỉ cần không quá đáng thì ta sẽ đồng ý. Nhưng ngươi phải bảo đảm là sẽ rời khỏi nơi này!"
"Sư phụ đã từng nói với tôi rằng người xuất gia thì không nói dối. Tiểu tăng đã nói thì đương nhiên sẽ làm được!" Viên Phương chắp tay trước ngực nói.
"Vậy thì ngươi nói đi, điều kiện gì?" Tộc tướng hỏi tiếp.
"Thế này, bảo tộc lão của các anh lại hạ Chú Tàn Mệnh cho tiểu tăng thêm lần nữa đi, vậy thì mấy ngày nay tiểu tăng sẽ không đến nữa. Chờ khi nào Chú Tàn Mệnh hết hiệu lực, tiểu tăng lại đến tìm tộc lão của các anh thêm lần nữa, cứ thế tuần hoàn qua lại…"
Nghe lời này, tộc tướng trú địa không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bảo tộc lão lại nguyền rủa ngươi thêm một lần? Chẳng lẽ tộc lão của bọn ta ngại mình có nhiều cái mạng quá hay sao?
Một lần trước đó đã khiến lão ấy sắp mất nửa cái mạng rồi, thế mà còn muốn mấy ngày lại tới một lần, ngươi muốn hành chết tộc lão của bọn ta chứ gì!
Sắc mặt của tộc tướng trú địa tức khắc tái mét.
Mà đằng sau, Thời Ảnh đang nằm úp sấp trên nóc nhà gỗ nghe lén cũng trợn tròn cả mắt.
Thằng này thật quá đáng. Mày tưởng đây là quán net hay sao mà hết giờ lại tới thêm tiền? Cho dù mày rất lợi hại, nhưng mày cũng đừng quẩy hết mình kiểu đó được không!
Giờ khắc này, Thời Ảnh không nhịn được cắn răng.
Đây chính là thành viên của nhóm hack hình người sao? Quả nhiên là tên nào cũng chơi hack, thật quá đáng!
"Ý thí chủ thế nào? Ý tưởng của tiểu tăng rất tuyệt đúng không? Vậy thì chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau rồi!"
Hòa bình? Hòa bình con mắt mày!
Giờ phút này, tay của tộc tướng trú địa đều run rẩy. Hắn ta thật sự muốn hạ đủ loại nguyền rủa ác độc lên người tên trọc đầu khốn nạn này, khiến thân thể hắn ta thối rữa, khiến hắn ta đau đớn kêu rên, khiến hắn ta quỳ xuống đất van xin tha mạng.
Nhìn khuôn mặt vô hại, mộc mạc hiền lành của Viên Phương, trái tim của tộc tướng trú địa đang kêu rên.
Gã đang dụ mình ra tay! Nhẫn nại! Nhẫn nại!
Tộc tướng trú địa chỉ có thể không ngừng an ủi mình.
Thân là chiến sĩ, cho dù có đối mặt với đối thủ đáng sợ, mạnh đến mấy thì hắn ta cũng chưa bao giờ uất ức như bây giờ.
"Đúng rồi, tộc lão của các anh đâu?" Viên Phương bỗng cất tiếng hỏi.
"Không ở đây!" Tộc tướng trú địa cắn răng nói.
"Đi đâu rồi?"
"Ta xin ngươi đấy, ngươi tha cho cụ ấy một con đường sống đi!" Tộc tướng trú địa sắp sụp đổ tinh thần rồi.
"Tiểu tăng muốn thương lượng một chút về những việc cần hợp tác với ông ấy. Thí chủ giúp tiểu tăng một chút đi." Viên Phương tiếp tục nói với vẻ mặt hiền lành.
"Hợp tác! Ta hợp cái đầu ngươi!" Tộc tướng trú địa bỗng chém xuống đất khiến trên mặt đất xuất hiện một cái hố lõm.
Nhẫn nại! Nhất định phải nhẫn nại! Đôi mắt của tộc tướng trú địa đỏ ngầu, không ngừng tự trấn an!
"Vậy được rồi, tiểu tăng tự đi tìm ông ấy vậy. Các anh thật nhỏ mọn!" Viên Phương thở dài, trông như thể đã bỏ cuộc, cất bước đi ra ngoài trú địa.
Nghe vậy, cuối cùng tộc tướng trú địa có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần gã rời đi thì ai thèm quan tâm gã đi đâu!
"Ối!" Ngay tại lúc Viên Phương đến gần họ thì bỗng nhiên vấp chân, ngã về phía họ.
Đúng lúc đó, tất cả binh lính La Hầu đều hoảng sợ như thể thấy ma, vội vàng nhảy lùi về sau. Nhất là Quỷ Tướng kia, nhảy lên cao đến tận mười mét.
Tất cả chiến sĩ La Hầu lập tức giải tán, chỉ sợ bị Viên Phương chạm vào.
Họ đều biết rõ, nếu bị chạm vào, xúc phát chú ấn trên người phản kích thì sẽ toi mạng.