Lúc này, các chiến sĩ Hắc Ma nào là nhảy lên nóc nhà, nào là trèo lên cột cờ. Trong tích tắc này, sức bật của họ khiến Thời Ảnh ở cách đó không xa trợn tròn cả mắt.
Viên Phương bò dậy từ mặt đất, tò mò nhìn các chiến sĩ Hắc Ma tộc xung quanh, cất tiếng hỏi: "Tại sao các vị thí chủ lại làm thế?"
Cố ý! Tên trọc đầu khốn nạn này nhất định là cố ý! Các chiến sĩ Hắc Ma tộc xung quanh đều nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
"Hầy, chẳng qua là tiểu tăng đi đứng không cẩn thận bị sẩy chân, các anh đã không đỡ thì thôi, thế mà còn nhìn tiểu tăng bằng ánh mắt này, khiến trái tim của tiểu tăng thật sự nguội lạnh!" Viên Phương buồn bã phủi bụi đất dính trên quần áo nói.
"Nếu đã vậy thì tiểu tăng có thể đi rồi đúng không?"
Cút đi! Xin ngươi cút đi, đừng bao giờ quay lại nữa!
Các chiến sĩ Hắc Ma tộc xung quanh đều rên rỉ trong lòng.
Thấy Hắc Ma tộc xung quanh đều tránh xa mình, Viên Phương không còn cách nào khác, chỉ có thể cất bước đi ra ngoài trú địa.
Khi Viên Phương đi ra ngoài, các chiến sĩ Hắc Ma tộc cũng đều tụ tập lại một chỗ, bám theo Viên Phương từ xa.
Khi thấy Viên Phương bước ra ngoài trú địa, tất cả chiến sĩ Hắc Ma tộc đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tên sát tinh đáng sợ cuối cùng cũng rời đi rồi!
Họ an toàn rồi!
Đúng lúc này, Viên Phương bỗng quay lại, vẫy tay với họ: "Các vị thí chủ, chúc mọi người có một giấc mơ đẹp đêm nay. Lần sau tiểu tăng lại ghé qua thăm nhé!"
Nụ cười trên mặt các chiến sĩ Hắc Ma tộc tức khắc cứng đờ, tâm tính dần dần sụp đổ…
Đêm nay, các chiến sĩ Hắc Ma tộc cảm thấy có lẽ mình sẽ mất ngủ…
…
Những gì Viên Phương làm khiến Thời Ảnh nấp trên nóc nhà phải trợn mắt há hốc mồm.
Giờ khắc này, hắn ta chỉ còn lại một suy nghĩ.
Mình có cần thiết liều mạng vượt nóc băng tường, nào là tiềm hành, nào là thăm dò sao?
Nhìn người ta mà xem, đi vào một cách quang minh chính đại, ra ngoài một cách thảnh thơi, trông cứ như là về nhà mình ấy, lại so sánh với mình…
Giây phút này, Thời Ảnh không nhịn được bụm mặt, bỗng cảm thấy làm trộm trèo tường thật là không có tiền đồ!
Quả thực là không thể so sánh được!
Thấy các chiến sĩ Hắc Ma tộc đều trở về trú địa, bước vào nhà gỗ bắt đầu nghỉ ngời, Thời Ảnh bỗng phát hiện mình đã không còn suy nghĩ muốn tiếp tục ăn cắp nữa.
Bảo là khiêu chiến không thể hoàn thành rồi mà sao lại thay đổi ý nghĩa rồi.
Cảm giác này cứ như thể mình là ếch ngồi đáy giếng. Việc mà hắn ta phải cố gắng đi làm, thực ra trong mắt người khác chỉ là một việc đơn giản thôi.
Thời Ảnh cũng suy nhược tinh thần.
Khiêu chiến độ khó cực cao ư? Tao khiêu chiến con mắt mày!
Thời Ảnh nằm trên nóc nhà, chán chường nghĩ.
Cứ thế sa sút tinh thần khoảng nửa giờ, Thời Ảnh bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời.
Hắn ta bỗng nghĩ tới nếu tên trọc đầu có thể qua lại thoải mái trong trú địa Hắc Ma tộc thì mình có thể đánh cắp mâu băng nhờ vào anh ta mà, đúng không?
Nếu để hắn ta tra xét, tổng cộng tám trú địa thì chắc kiểu gì cũng phải tốn khoảng nửa tháng mới xong, trong lúc hành sự còn không thể bị phát hiện, không thì với thực lực của hắn ta, căn bản là không thể thoát thân.
Nhưng có tên trọc thì lại khác, không chỉ hoàn toàn có thể giảm bớt thời gian mà không chừng thậm chí còn có thể trực tiếp lấy mâu băng đi.
Bởi vì có thể thấy chiến sĩ Hắc Ma tộc căn bản là không dám ra tay với anh ta!
Nghĩ đến đây, Thời Ảnh đứng dậy nhìn lướt qua trú địa, hoàn toàn không còn ý định tra xét nữa mà di chuyển đến khu vực cuối cùng trú địa, lại thả dây thừng ra, bắt đầu đi ra ngoài như chơi xích đu.
Bây giờ hắn ta chỉ có một ý tưởng, đó là tìm tên trọc đầu, hợp tác với anh ta!
Tốn mấy giờ tiến vào, lại tốn mấy giờ ra ngoài. Trong lúc này chẳng có thu hoạch gì cả, không thể nghi ngờ là khiến Thời Ảnh vô cùng đau tim.
Nhưng để tiến hành kế hoạch tốt hơn, hắn ta nhịn.
Sau khi rời khỏi trú địa Hắc Ma tộc từ ngọn núi đằng sau, Thời Ảnh bắt đầu tìm kiếm tung tích của Viên Phương.
Men theo bước chân của Viên Phương để lại trên đường, Thời Ảnh đi xuyên qua rừng rậm, đuổi theo hướng Viên Phương rời đi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Thời Ảnh dừng lại.
Cách đó không xa, một hòa thượng đầu trọc đang khoanh chân ngồi trong đống cỏ, lúc này đang gặm bánh mì, vẻ mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Trọc… Hòa thượng!" Thấy vậy, Thời Ảnh lập tức tiến lên đi đến bên cạnh Viên Phương.
Viên Phương nhét bánh mì vào miệng, sau đó chắp tay trước ngực nói: "Vị thí chủ này, xin chào, tiểu tăng là Viên Phương!"
"Tôi biết tên cậu. Cậu rất nổi tiếng trên diễn đàn mà!" Thời Ảnh liếc mắt khinh thường, trong lòng vẫn còn rối rắm vì biểu hiện lúc nãy của Viên Phương.
"Vậy thí chủ tìm tiểu tăng có việc gì?" Viên Phương tò mò ngẩng đầu hỏi.
"Tìm cậu hợp tác làm một việc lớn!" Thời Ảnh phấn khởi nói.