"Tiểu tăng không thích làm việc lớn. Sư phụ đã nói, khổ hành thì phải bước từng bước một, đừng mơ tưởng viển vông, cũng đừng nghĩ ra ngoài làm việc lớn!"
Cuối cùng Thời Ảnh cũng hiểu được tại sao các chiến sĩ Hắc Ma tộc lại khó chịu đến thế.
Bởi vì lời nói của tên hòa thượng này thật sự khiến người ta không kiềm lòng được muốn đánh anh ta một trận.
Thời Ảnh suy nghĩ một chút rồi trình bày ý tưởng muốn đánh cắp mâu băng của mình.
Nghe vậy, Viên Phương lại lắc đầu: "Vậy thì càng không được. Tiểu tăng là người xuất gia, sao có thể ăn trộm được chứ!"
"Hòa thượng, tôi đã từng thấy năng lực của cậu trên diễn đàn. Cậu muốn bị đánh đúng không? Chỉ cần cậu lấy mâu băng đi thì bọn chiến sĩ Hắc Ma tộc nhất định sẽ ngăn cản cậu, cũng có nghĩa là đánh cậu đó!"
"Thật hả?" Viên Phương rất kinh ngạc.
"Thật mà! Huống hồ họ là kẻ địch của bộ tộc người chơi chúng ta, hơn nữa cậu quang minh chính đại bước vào lấy nó, thế thì sao có thể nói là ăn trộm được chứ?" Thời Ảnh không nhịn được lại khuyên nhủ.
Chẳng lẽ thế không phải là trộm sao?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thời Ảnh, Viên Phương bỗng cảm thấy vị thí chủ trước mặt mình thật sự giỏi lừa đảo.
Không biết tại sao mà mình lại có vẻ hơi hơi manh động rồi.
…
Nhìn Thời Ảnh mong chờ nhìn mình, Viên Phương rất rầu, rầu tới mức trọc đầu.
Viên Phương có nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện ăn trộm.
Cho dù là trong game, song "Giới luật" mà sư phụ thường xuyên nhắc tới vẫn trói buộc anh ta.
Tuy rằng anh ta đã giết chết rất nhiều người của Hắc Ma tộc, song ít ra Viên Phương có thể tự an ủi một cách đúng lý hợp tình.
Anh ta không ra tay, đều là người khác ra tay, thuộc trường hợp bất khả kháng. Anh ta lại không thể ngăn cản người khác ra tay, không còn cách nào khác nữa mà!
Nhưng nếu chủ động ra tay ăn cắp thì sẽ thuộc trường hợp chủ động phạm tội, là khái niệm hoàn toàn khác bị động phạm tội.
"Hòa thượng, cậu thấy thế nào? Lấy một cách quang minh chính đại thì sao có thể coi là trộm được!" Thấy Viên Phương còn rối rắm, Thời Ảnh không nhịn được nói thêm.
"Thí chủ, đầu tiên là Phật Tổ phù hộ cậu, nhưng tiểu tăng vẫn không thể đồng ý với cậu. Bởi vì lấy đồ của người khác chính là ăn cắp mà!" Viên Phương không khỏi thở dài.
Tuy rằng rất manh động, song Viên Phương cảm thấy mình vẫn phải ngăn cản tà niệm. Trước khi bắt đầu khổ tu, sư phụ đã dặn đi dặn lại rằng ra ngoài không thể phá giới!
Mà theo Viên Phương, hành vi này đã vi phạm giới luật.
Suy cho cùng thì mình tu Phật pháp mà, lương thiện là bản tính!
Nhớ ngày đó Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, nhân từ biết mấy…
Cho dù là lúc này thì Viên Phương vẫn chưa hề hay biết rằng thần thông Ma Kha Vô Lượng mà mình tu luyện là lực lượng Ma Thần của Địa Ngục Đạo.
Nếu Tiểu Bắc Ly có mặt ở đây thì nhất định sẽ cho Viên Phương – kẻ có suy nghĩ như vậy – một phát khóa cổ chí mạng.
Bởi vì trong mắt Tiểu Bắc Ly, Ma Thần Địa Ngục Đạo là một gã Ma Thần tội ác hoàn toàn không dính dáng gì tới lương thiện, đồng thời cũng là một cường giả khiến cô nhóc cực kỳ kính trọng, là một nhân vật khủng bố suýt nữa thì thành công tiến lên cảnh giới Đại Đế.
Cho dù đã gục ngã thì thân thể cũng biến thành đại vực Địa Ngục trong thế giới âm phủ, từ đó sinh ra vô số chủng tộc âm phủ cường đại, cùng với rất nhiều thần linh âm phủ, cũng là người thúc đẩy cấu trúc hệ thống âm phủ.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Tiểu Bắc Ly sẽ cúi đầu trước thân thể tàn khuyết của Ma Thần Địa Ngục Đạo khi xây dựng phó bản Địa Ngục đầu tiên.
Cho nên, lúc này Viên Phương chính là một tên hòa thượng giả tu luyện ma công cao cấp nhất, lòng lại nghĩ tới Phật pháp.
Thế nhưng Viên Phương lại vui vẻ cho rằng mình đang truy tìm cực hạn của Phật pháp. Chờ khi nào thần thông đại thành thì cũng chính là lúc Phật pháp viên mãn.
"Trọc… Hòa thượng, chẳng lẽ cậu không thể đổi một góc độ khác nhìn lại chuyện này sao? Coi như là trừng phạt kẻ địch đi." Thời Ảnh không nhịn được khuyên bảo tiếp.
"Ngày nào tiểu tăng cũng trừng phạt họ mà!"
"Trọc đầu chết tiệt!" Thời Ảnh khuyên mãi mà không có kết quả, nhất thời không nhịn được mắng.
Nghe thấy Thời Ảnh mắng mình là trọc đầu, Viên Phương suy nghĩ rồi chắp tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Thời Ảnh nói: "Phật Tổ phù hộ cậu sớm ngày lên Tây phương cực lạc!"
Thời Ảnh: "…"
Đê ma ma, tên hòa thượng này đang mắng khéo mình chứ gì! Thời Ảnh không nhịn được mở to mắt.
"Trọc đầu, cậu đã giết bao nhiêu tộc nhân Hắc Ma tộc rồi mà, bây giờ bảo cậu đi lấy món đồ thôi mà sao lại lề mề thế hả?"
"Thí chủ, chỉ nói mà không có bằng chứng thì đừng vu khống tiểu tăng như thế. Tuy rằng họ đã chết, thế nhưng tiểu tăng chưa bao giờ ra tay, sao có thể nói là 'giết' được chứ!" Viên Phương nghiêm túc phản bác.
Giờ khắc này, Thời Ảnh thật sự rất muốn cho Viên Phương một phát đâm lén, sau đó lại thêm một phát róc xương, cuối cùng thêm một phát bóp cổ, tặng kèm combo ba chiêu giết người của sát thủ.