Cũng như khi Hắc Ma tộc đối mặt với kẻ địch bên ngoài, chỉ cần kẻ địch trúng chú ấn thì cho dù mày có chạy cũng phải chết!
Thế nên trong mắt Viên Phương, Hắc Ma tộc chính là món quà Phật Tổ tặng cho anh ta để lên level.
Hiếm lắm mới tìm được chủng tộc phù hợp cho mình luyện level, sao anh ta có thể dứt bỏ được chứ!
"Trọc đầu, ngươi muốn chết sao?!" Thấy binh lính dưới tay mình chết, tộc tướng trú địa tức giận tới mức tái xanh cả mặt.
"Chỉ cần anh có thực lực thì có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào!" Viên Phương cười giơ Phá Hồn lên.
Đây chính là câu nói mà tộc tướng trú địa đã nói với Viên Phương khi anh ta muốn dẫn những đứa trẻ tộc Máu Xanh đi. Lần này Viên Phương trả lại nguyên xi cho hắn ta.
"Ngươi…" Tộc tướng trú địa tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, mạch máu nổi lên trên cổ, nhưng vẫn kìm nén không ra tay.
Bởi vì theo hắn ta thấy, Viên Phương thật sự quá kỳ lạ. Ngay cả tộc lão cũng không làm gì được gã, thế nên mình cũng không có khả năng giết được gã.
Viên Phương lại loanh quanh trong kho vũ khí dưới ánh mắt phẫn nộ của các chiến sĩ Hắc Ma tộc. Trong lúc đó còn lấy thêm hai món "vũ khí của Tinh Diệu", thế mới cất bước rời khỏi kho vũ khí.
Lúc này, sự nhẫn nại của các chiến sĩ Hắc Ma tộc đã đạt tới cực hạn.
Những vũ khí này đều là trang bị cực kỳ quý giá, nhất là thanh Phá Hồn, nhưng bây giờ lại bị một kẻ tộc khác cầm trong tay, khiến họ cảm thấy cực kỳ sỉ nhục.
Trong lúc này, có mấy tên lính muốn ra tay, nhưng đều bị tộc tướng trú địa ngăn lại.
Cứ thế đi dạo một vòng trong trú địa, Viên Phương không tìm thấy mâu băng nên cuối cùng bỏ ý định tìm kiếm tiếp, cất bước đi ra ngoài trú địa.
Thấy vậy, binh lính Hắc Ma tộc bám sát đằng sau.
Sau khi bước ra trú địa, Viên Phương giơ Phá Hồn lên lắc lư mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Tộc tướng trú địa tái mặt nhìn bóng lưng Viên Phương, phẫn nộ quát lên: "Ta nhớ kĩ mối thù này, hôm khác nhất định sẽ trả lại!"
"Cá lớn nuốt cá bé thôi!" Viên Phương không buồn quay đầu lại nói, bóng lưng càng ngày càng xa.
…
Bởi vì sợ hãi năng lực của Viên Phương nên các tướng sĩ Hắc Ma tộc trong trú địa chỉ có thể trơ mắt nhìn Viên Phương mang theo những vũ khí đó rời đi mà không thể làm gì khác. Điều này thật sự khiến họ cảm thấy cực kỳ uất ức.
Nhưng theo suy nghĩ của Viên Phương và Thời Ảnh, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau đó, Viên Phương và Thời Ảnh xuất phát đi đến trú địa Hắc Ma tộc kế tiếp.
Họ tìm kiếm theo thứ tự hết trú địa này tới trú địa khác.
Trong quá trình này, tên lừa đảo Thời Ảnh giải thích với Viên Phương đủ điều thông qua kênh giọng nói:
"Món vũ khí này là của Hỏa Diệu, tôi từng thấy ổng dùng nó, chắc chắn sẽ không nhầm đâu!"
"Viên ngọc báu này là của Thần Diệu, tôi đã từng thấy ổng cầm nó. Yên tâm đi, tôi lừa cậu làm gì!"
"Cái mũ giáp này là của Nhật Diệu, tôi đã từng thấy Nhật Diệu đội mũ giáp này giết địch. Trí nhớ của tôi tốt lắm!"
"Đúng, thanh trường kiếm này chính là của Nguyệt Diệu, không ngờ nó cũng bị Hắc Ma tộc cất trong kho vũ khí. Mang đi! Mang đi!"
…
Cướp đoạt một cách trắng trợn. Lần này khả năng kéo thù hận của Viên Phương đối với bọn lính Hắc Ma tộc tăng lên mãnh liệt!
Khiến các tướng sĩ Hắc Ma tộc trong trú địa nghiến răng nghiến lợi.
Nếu là chủng tộc La Hầu khác, chủ cần có thực lực ước chừng Quỷ Tướng trung kỳ dốc hết sức tung chiêu thì có thể giết chết Viên Phương rồi.
Thế nhưng Hắc Ma tộc thì khác. Họ không có thủ đoạn bùng nổ sát thường cao trong tích tắc, có thể nói là bị Viên Phương khắc chế sít sao. Cho dù thống lĩnh trú địa Quỷ Tướng hậu kỳ thì cũng chỉ có thể bày ra vẻ mặt dữ tợn, ngoài việc nghiến răng nghiến lợi ra thì chẳng có kế sách đối phó nào cả!
Càn quét một mạch, Viên Phương đã lấy đi mười mấy món trang bị phẩm chất cao từ kho vũ khí của các trú địa, có thể nói là thu hoạch dồi dào.
Chẳng qua Viên Phương càng lấy càng thấy sai sai.
Bởi vì khi anh ta đi dạo trong một trú địa Hắc Ma tộc thì phát hiện một bộ Nghê Thường Vũ Y phẩm chất sử thi. Khi đó Thời Ảnh nói thế này:
"Bộ Nghê Thường Vũ Y này là của Mộc Diệu. Tôi đã từng thấy ổng mặc nó giết địch, không nhầm đâu!"
Lúc này, Viên Phương cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.
Còn dám nói là tận mắt chứng kiến người ta mặc nữa chứ. Viên Phương không thể tưởng tượng ra cảnh Mộc Diệu mặc Nghê Thường Vũ Y kiểu dáng của nữ để giết địch, cảm thấy mình sẽ bị mù mất!
Coi tiểu tăng là lợn để lừa gạt hay sao vậy?
Nghiêm túc hơn chút được không hả?!
Có điều đối mặt với cách nói đầy sơ hở này, Viên Phương vẫn chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu Hắc Ma tộc đã nói rằng "Cá lớn nuốt cá bé" thì có thể chèn ép người khác, vậy thì Viên Phương sẽ dạy cho họ một bài học.