Hai cha con đều là người được chiều chuộng không cần tự làm việc nhà, làm sao biết trồng trọt chứ. Nuôi gà gà chết, nuôi vịt vịt điên.
Khai khẩn được nửa mẫu ruộng, lúa mạch gieo trồng thưa thớt, mọc lên non nửa rồi chết vì hạn hán.
Nơi này nằm rất sâu trong núi Thiên Tiệm, ra vào mua lúa mạch mua gà giống rất bất tiện. Heo Con mặt mày xám xịt đứng trong đất, cái đầu nhỏ cúi thấp vô cùng xấu hổ.
Tiêu Hạo Trần dở khóc dở cười, cầm khăn lau mặt cho con mình, nói: “Thôi thôi, thịt rừng cũng không tồi, con tội gì phải chịu khổ thế này?”
Heo Con tủi thân lầm bầm: “Cha lại gầy rồi… Quả dại ăn không lên cân đâu…”
Trái tim Tiêu Hạo Trần mềm xuống, y khẽ thở dài: “Heo Con, cũng không phải là cha không muốn cùng con du ngoạn thế gian. Chẳng qua… Cha mệt mỏi lắm. Lòng người quá khó đoán, chuyện đời luôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Cha đã tranh giành với số mệnh cả đời, tranh mệt rồi, chỉ muốn dành những ngày còn lại của mình trong núi thẳm tĩnh lặng. Con còn trẻ, con tràn đầy hùng tâm tráng chí, con nên đi làm những điều con muốn. Nghe lời cha, rời khỏi núi đi.”
Heo Con bị Tiêu Hạo Trần dỗ dành vỗ về đến phủ Nghiệp Châu, nơi đó phồn hoa náo nhiệt ngựa xe như nước, mới là nơi người thiếu niên nên tới.
Trong sơn cốc sâu thẳm của núi Thiên Tiệm, Tiêu Hạo Trần nhìn vùng đất cằn cỗi và xác gà vịt, một mình từ từ chôn xác gà vịt chết vào đất hoang.
Y sống đơn độc trong núi, bình minh làm việc, hoàng hôn nghỉ ngơi. Đọc sách, luyện kiếm, uống rượu, ngủ nghỉ, sống một cuộc sống bình yên, thoải mái.
Trong thế giới trống rỗng, y không còn gặp lại bóng dáng lệ quỷ kia nữa.
Nhưng lệ quỷ chưa bao giờ rời đi.
Ngày ngày chờ khi Tiêu Hạo Trần ngủ thiếp, Diệp Hoành Xương sẽ khiến những cành cây gần đó kết ra những quả ngọt nhất, đồng thời phái tiểu quỷ xua đuổi những con gà rừng có chất thịt mềm nhất vào chiếc bẫy gần đó.
Làm xong việc này, hắn sẽ canh giữ trước cửa sổ ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Hạo Trần cả đêm, không dám tới gần, lại không nỡ rời khỏi.
Chín mươi chín ngày dùng thuốc, hắn bảo vệ Hạo Trần dần nhớ lại quá khứ, hắn cũng dần bị nỗi hổ thẹn đau đớn đánh bại.
Hắn không dám xuất hiện trước mặt Hạo Trần. Hắn không biết rốt cuộc việc mình quấn quít đeo bám bất chấp sống chết khiến Hạo Trần vui vẻ, hay là làm Hạo Trần càng thêm khổ sở.
Hạo Trần khôi phục ký ức đã được mười mấy ngày, chưa từng có ngày nào gọi tên hắn trong hư không.
Diệp Hoành Xương buồn bã ngồi bên cửa sổ. Hắn nghĩ, có lẽ Hạo Trần đã hoàn toàn không còn cần hắn từ lâu rồi.
Ngày qua ngày, Tiêu Hạo Trần vẫn không biết làm ruộng hay nấu nướng.
Y rảnh rỗi sẽ đi giết thú và nấu trong nồi lớn, lúc không rảnh thì chỉ ăn quả dại đầu cành.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như y cảm thấy người nọ vẫn còn ở đó. Song mỗi lần quay đầu lại, y chỉ thấy một khoảng trống rỗng hư vô.
Tiêu Hạo Trần nghĩ, có lẽ y thật sự không muốn gặp lại Diệp Hoành Xương.
Song nghĩ ngợi một hồi, y hơi nhớ nhung tủi thân.
Hóa ra giữa họ chẳng có gì thay đổi, một người rời đi, người còn lại sẽ bắt đầu hốt hoảng oan ức.
Khi người oan ức rời đi, người đã rời đi lại vội vàng quay đầu bắt đầu đuổi theo. Cứ thế ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, hành hạ nhau cả đời.
Tiêu Hạo Trần uống rượu dưới hoa tường vi.
Lúc này đã là giữa hè, theo lý thì lẽ ra tường vi đã tàn từ lâu, nhưng giàn tường vi này vẫn nở ngày đêm, đồng hành cùng y qua những tháng ngày lặng lẽ cô đơn.
Tiêu Hạo Trần giơ tay, khẽ chạm vào một cánh hoa, lẩm bẩm: “Tại sao ngươi phải đi?”
Diệp Hoành Xương núp trong bóng tối không dám phát ra âm thanh, lén lút bay tới phía sau Tiêu Hạo Trần.
Tiêu Hạo Trần cười khổ: “Ngươi chán ghét rồi sao? Chín mươi chín ngày đó, ngày nào ta cũng phát điên, đã làm phiền ngươi rồi ư?”
Cơn gió đêm hè nóng nực ập vào mặt, Tiêu Hạo Trần say khướt ngắm hoa và trăng, lẩm bẩm: “Diệp Hoành Xương… Tại sao lần nào, cũng là ngươi chọn rời đi trước…”
Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng quỷ âm u: “Không phải… Hạo Trần… Ta không ghét… Cũng không đi… Ta… Ta…”
Tiêu Hạo Trần quay đầu nhìn lại, xa xăm đối diện với lệ quỷ giữa những bông hoa, không biết mình đang tỉnh hay say: “Ngươi…”
Diệp Hoành Xương chậm rãi chui ra từ khóm hoa, quỷ hỏa soi sáng nửa bầu trời đều xanh lấp lánh.
Hắn nói: “Hạo Trần… Ta… Ta đã làm sai quá nhiều chuyện… Phụ lòng ngươi quá nhiều năm. Ta sợ ngươi nhìn thấy ta sẽ khó chịu, nên ta mới… Ta mới trốn đi. Hạo Trần, ta là kẻ vô liêm sỉ, ta biết. Ta chỉ không muốn ép buộc ngươi phải chấp nhận tất cả những gì ta cho ngươi, ta… Ta chờ ngươi tự mình lựa chọn. Hạo Trần, ngươi có bằng lòng để ta ở bên ngươi trong cuộc sống này không? Ta có mười vạn tiểu quỷ, có thể giúp ngươi trồng trọt, giúp ngươi nuôi gà, ngươi muốn gì, chúng nó có thể đưa đến trước mặt ngươi trong một đêm. Chúng nó cũng sẽ bảo vệ Heo Con, cho dù ở đâu, con của chúng ta không cũng sẽ không bị bắt nạt. Hạo Trần…”
Tiêu Hạo Trần nắm chặt bầu rượu trong tay, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ném về phía lệ quỷ.
Diệp Hoành Xương không dám trốn, hiện ra thực thể nhắm mắt bất chấp chai rượu đập mạnh vào đầu mình.
Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cũng lớn đầu rồi, ngang ngược cái gì? Nũng nịu ngượng nghịu như tiểu cô nương chưa lấy chồng ấy.”
Diệp Hoành Xương xông tới siết chặt tay Tiêu Hạo Trần, tiếng quỷ khàn khàn: “Tình cảm dồn nén đậm sâu, trái tim không thể kiềm chế.”
Tiêu Hạo Trần nghe tê cả da đầu, dùng sức rút tay về, mặt không đổi sắc trở về phòng bên trong đi ngủ.
Diệp Hoành Xương bay theo sau: “Hạo Trần, Hạo Trần, ta sai nhóm tiểu quỷ đến phủ Nghiệp Châu mua rau giống nhé, ngươi thích rau cải dầu hay cải bó xôi?”
Tiêu Hạo Trần trả lời: “Không ăn.”
Y trở tay đóng sầm cửa, sau đó nằm trên giường mở to mắt nhìn xà nhà.
Chỉ chốc lát sau, tên lệ quỷ kia lén lút treo trên xà nhà, mái tóc đen dài buông xõa, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Vậy ngươi ngủ đi, ta trông chừng ngươi.”
Tiêu Hạo Trần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bỗng thấy hơi hối hận vì đã triệu con lệ quỷ này ra.
Đêm đầu tiên, lệ quỷ không xuống khỏi xà nhà, mà ngoan ngoãn ngắm Tiêu Hạo Trần một đêm.
Đêm hôm sau, lệ quỷ ngồi xổm bên giường, chống cằm ngắm cả đêm.
Đêm thứ ba, Tiêu Hạo Trần đang ngủ say thì đột nhiên bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Y chợt rùng mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt vừa khéo đối diện với một khuôn mặt quỷ trắng bệch.
Nếu không phải từng trải nhiều thì Tiêu Hạo Trần suýt chút nữa đã bị hù dọa chết ngất tại chỗ rồi.
Y bất đắc dĩ nhìn tên lệ quỷ kia, mơ màng nhỏ giọng nói: “Lạnh…”
Diệp Hoành Xương sửng sốt, ngượng ngùng chui ra khỏi chăn. Hắn ngồi xổm bên giường, cúi đầu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình.
Hắn đã chết, là con quỷ.
Quỷ ôm con người ngủ, con người sẽ gặp ác mộng.
Thế mới nói, về sau hắn không thể ôm Hạo Trần ngủ nữa.
Tiêu Hạo Trần chậm rãi tỉnh lại, nghiêng người nhìn lệ quỷ ngồi cạnh giường. Y thở dài, vươn tay chọc chọc vào gáy lệ quỷ, nói: “Lần sau lúc tiến vào, nhớ nói cho ta một tiếng, ngươi dọa ta rồi.”
Diệp Hoành Xương ấm ức chua xót bất đắc dĩ bi thương: “Hạo Trần, ta ở đây nhìn ngươi là tốt rồi.”
Tiêu Hạo Trần nói: “Ta không phải hồn phách phàm nhân, âm khí trên người ngươi sẽ không tổn thương ta, chẳng qua… Chẳng qua là hơi lạnh thôi, đắp thêm chăn vào là được.”
Diệp Hoành Xương nâng một tay Tiêu Hạo Trần, tựa vầng trán tái nhợt của hắn vào mép giường, thấp giọng nói: “Hạo Trần, ta có phải là kẻ ngốc đệ nhất thiên hạ không? Thê tử của ta là người dịu dàng nhất trên đời, hiểu lòng người nhất, nhưng ta lại… Luôn không tin y, làm tan nát trái tim y.”
Tiêu Hạo Trần vừa bực mình vừa buồn cười: “Không tiến vào thì dẹp đi, ta muốn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta.”
Đoạn, Tiêu Hạo Trần xoay mình trùm toàn bộ chăn lên người, quay lưng về phía Diệp Hoành Xương mà ngủ.
Diệp Hoành Xương lén chầm chậm bay lên, cẩn thận cách lớp chăn ôm thê tử của mình vào lòng, nhẹ nhàng hôn sợi tóc rơi trên gối.
Ngoài cửa sổ, mười vạn tiểu quỷ đang bận rộn trong màn đêm. Một số đang nuôi gà, một số đang trồng trọt.
Diệp Hoành Xương tràn đầy tự tin, nhất định phải để gà mái trong chuồng gà của Hạo Trần nhảy nhót vui sướng, tấp nập đẻ trứng trước khi trời sáng.
Giữa chốn núi rừng không rõ tháng năm, Tiêu Hạo Trần cũng lười tính thời gian, cho đến khi Heo Con trở lại, kể hết về những chuyện mình đã trải qua.
Lệ quỷ không thích gặp nắng, ban ngày trốn trong sơn động trộm ngắm y, buổi tối mới chịu ra ngoài.
Heo Con ngồi bên bờ ruộng trò chuyện với Tiêu Hạo Trần. Nó nhìn ruộng bắp ngô còn cao hơn người, không khỏi than thở: “Cha, một mình cha trồng nhiều ruộng như vậy, ăn hết được không ạ?”
Tiêu Hạo Trần uống hớp rượu rồi trả lời: “Ăn không hết thì tặng cho bách tính ngoài núi, dạo này Nghiệp Châu có đợt hạn hán nghiêm trọng, bọn họ sẽ cần.”
Heo Con lo âu nói: “Cha ơi, mấy chục mẫu ruộng bắp ngô này mà chỉ một mình cha trồng, mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”
Hoàng hôn dần buông xuống, Tiêu Hạo Trần đáp: “Ta không trồng.”
Heo Con ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Tiêu Hạo Trần im lặng phút chốc rồi nói: “Heo Con, con từng có một cái tên. Ta chưa bao giờ nói cho con biết, vì ta hận người nọ, không muốn nhìn thấy bóng dáng của hắn từ trên người con.”
Khi trời tối, một u hồn len lén bay ra khỏi sơn động tới vùng đồng ruộng, trộm nhìn vợ con của mình.
Heo Con nắm lấy ngọn cỏ, căng thẳng hỏi: “Con… Con tên là gì…”
Tiêu Hạo Trần thở dài, sau đó vẫn nói ra: “Con tên là… Diệp Húc Thần.”
Heo Con cúi đầu, không phản ứng gì.
Tiêu Hạo Trần say khướt ngó đầu sang: “Heo Con, Heo Con?”
Heo Con ngồi xổm trên đất, khóc nức nở.
Tiêu Hạo Trần luống cuống dỗ con trai: “Heo Con… Con… Tại sao con khóc… Đã qua rồi… Đừng khóc… Đã qua cả rồi…”
Heo Con khóc lóc lắc đầu: “Mười bốn tuổi… Con đã mười bốn tuổi… Hu hu… Cuối cùng con không còn tên là Heo Con… Hu hu hu… Hức… Cuối cùng con cũng đã có một cái tên…”
Tiêu Hạo Trần ngượng ngùng rút tay, chột dạ sờ mũi.
Một con lệ quỷ bay xuống từ trên không trung, dè dặt ôm lấy y, quỷ khí âm u thấp giọng nói: “Là lỗi của ta, khiến ngươi không muốn nói cho Heo Con biết, Hạo Trần, là lỗi của ta…”
Heo Con đang khóc rưng rưng thì bị thanh âm ma quái này dọa sợ run một cái. Nó ngẩng đầu nhìn về phía cha ruột, lại phát hiện có một lệ quỷ lơ lửng giữa không trung, ngón tay trắng bệch ôm vai cha mình, hai má áp sát bên tai cha, giống hệt tranh minh họa trong thoại bản chí dị.
Heo Con sợ hét thảm một tiếng, sau đó mắt tối sầm, ngã xuống ruộng ngô.
Tiêu Hạo Trần bất đắc dĩ: “Ngươi có thể đừng hù dọa trẻ con không hả? Cũng không phải là không thể biến thành hình người, tại sao lại bay tới bay lui chứ?”
Diệp Hoành Xương oan ức: “Ta quên mất.”
Dứt lời, hắn cúi người bế Heo Con bị doạ ngất lên, sau đó ôm eo Tiêu Hạo Trần và nói: “Về nhà đi, ngày mai giải thích cho con sau.”
Tiêu Hạo Trần thở dài một hơi.
Làm sao bây giờ, chắp vá cho qua thôi, không có lựa chọn nào khác.
Phải mất rất nhiều công sức, Heo Con mới miễn cưỡng hiểu ra sự thật cha mình là một con quỷ.
Nó còn nhỏ, cầm ngọc bội rưng rưng nửa muốn khóc nửa không, không dám nhìn khuôn mặt quỷ tối tăm kia.
Diệp Hoành Xương chua xót nói: “Heo Con, nếu con không muốn thấy ta thì hãy tháo ngọc bội ra, con sẽ không thấy nữa.”
Người sống trên thế gian vốn không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn, chẳng qua khối ngọc hắn tặng cho con trai đã được con trai đeo lâu, sinh ra linh khí, mới khiến Heo Con thấy hắn.
Heo Con đỏ mắt lắc đầu, cẩn thận chọc chọc ngón tay lệ quỷ: “Thế ngài… Còn làm chuyện xấu nữa không…”
Diệp Hoành Xương thề với trời: “Từ giờ trở đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ Hạo Trần, sẽ không để Hạo Trần chịu bất kỳ uất ức nào, càng sẽ không bắt nạt y.”
Heo Con nước mắt lưng tròng hỏi: “Con thì sao?”
Diệp Hoành Xương thoáng nghẹn lời rồi mới nói: “Phụ thân cũng sẽ bảo vệ con, bất kể con đi đâu cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt nạt.”
Hắn vung tay triệu hồi bảy, tám tên tiểu quỷ, nói: “Những con quỷ này từ nay về sau sẽ do con điều khiển. Con muốn chúng nó làm gì thì chúng nó sẽ làm cái đó, được chứ?”
Lúc này Heo Con mới miễn cưỡng cảm nhận được chút dịu dàng đến từ người phụ thân.
Diệp Hoành Xương xoa đầu con trai, nói: “Ngủ đi.”
Heo Con ngủ thiếp đi với đôi mắt đẫm lệ.
Hắn nghĩ, ngày mai thằng bé vẫn nên xuống núi tới phủ Nghiệp Châu chơi thì hơn.
Heo Con ngủ trên giường, còn Tiêu Hạo Trần ở bên ngoài uống rượu.
Thật ra là y là kẻ cực kỳ yêu rượu, song thời trẻ ở trong cung phải thận trọng từng bước như giẫm trên băng mỏng, thực sự không dám uống say.