Chính Thê - Mnbvcxz

Chương 32

Hiện y đã không còn phiền muộn trần thế, còn có một tên quỷ vương không sợ trời không sợ đất canh giữ bên người, giờ không uống thì còn đợi đến khi nào?

Tiêu Hạo Trần uống say khướt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một con lệ quỷ bay tới, y ngoắc ngoắc tay, mơ màng lẩm bẩm: “Ngươi… Ngươi đừng bay nữa… Lắc lư làm ta… Lắc lư làm ta đau mắt…”

Diệp Hoành Xương ngoan ngoãn đáp xuống, ngồi xổm trên mặt đất bất động.

Tiêu Hạo Trần thở dài, xoa đầu quỷ lầm bầm: “Ngươi nói xem, ban đầu rốt cuộc ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào chứ?”

Diệp Hoành Xương phối hợp rung đùi gật gù cho thê tử xoa.

Tiêu Hạo Trần lại thở dài: “Ngươi xem ngươi kìa, năm đó không giống người, bây giờ đã thành quỷ.”

Diệp Hoành Xương cẩn thận ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Hạo Trần, thấp giọng nói: “Ta là quỷ vương, chuyện con người làm được thì ta cũng có thể.”

Tiêu Hạo Trần uống say mơ màng, cười hì hì trêu đùa lệ quỷ: “Nói hươu nói vượn, trên người ngươi lạnh như thế, không bằng trước tiên nóng lên cho ta xem xem?”

Diệp Hoành Xương cúi người cắn lên vành tai của Tiêu Hạo Trần, đầu lưỡi lạnh lẽo li.ếm qua làn da ấm áp của con người.

Tiêu Hạo Trần rùng mình, r.ên r.ỉ một tiếng trầm thấp: “Ưm…”

Thân thể Diệp Hoành Xương lạnh lẽo, nhưng trong bụng lại có ngọn lửa tà ác thiêu đốt.

Khi heo con tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Tuy nhiên, trong hang núi tối đen, không nhìn thấy phụ thân nó ở đâu.

Heo Con ngái ngủ bò dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện cha mình đang ở dưới hoa, khập khiễng ngắm tường vi.

Heo Con sợ hết hồn, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Cha! Cha làm sao vậy? Bị ngã ạ?”

Tiêu Hạo Trần nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Không sao, bị một hòn đá cấn eo thôi.”

Heo Con giơ tay nâng vạt áo của Tiêu Hạo Trần: “Cha, để con giúp cha xem có bị thương không?”

Tiêu Hạo Trần vội vàng đè lại tay con mình: “Không sao đâu không sao đâu, thương nhẹ ấy mà.”

Trong hang động, quỷ vương đang thập thò đối mặt với mười vạn tiểu quỷ của mình.

Sắc mặt quỷ vương sáng ngời, hắn đắc ý vỗ bàn nói: “Nhìn cái gì!”

Tiểu quỷ kinh hãi cúi thấp đầu, trong hang núi liên tục vang lên tiếng giã thuốc. Thuốc tan máu bầm, chữa chấn thương thắt lưng.

Heo Con đang lo lắng thì nhìn thấy một người loạng choạng đi tới.

Là một thư sinh.

Mũ lệch, giá sách nát, trên đầu toàn cỏ, người nọ lảo đảo bước ra khỏi ruộng bắp ngô, hơi thở yếu ớt: “Xin hỏi… Nơi này cách phủ Nghiệp Châu còn bao xa?”

Heo Con: “… Ngươi đi lầm đường rồi. Đây là trong núi sâu, cách phủ Nghiệp Châu hơn trăm dặm, phải trèo đèo lội suối mất một tháng mới có thể đến nơi.”

Thư sinh khóc: “Ta… Ta bảy ngày sau phải thi hương ở phủ Nghiệp Châu… Ta phải đi thi hương… Ta phải đi thi hương!”

Tiêu Hạo Trần lắc đầu, vịn giá tường vi lê bước về phòng.

Diệp Hoành Xương cầm thuốc chui ra khỏi sơn động, cười lấy lòng: “Hạo Trần, Hạo Trần, ta giúp ngươi bôi thuốc nhé.”

Tiêu Hạo Trần nhắm mắt: “Không cần.”

Diệp Hoành Xương nhích tới nhích lui: “Cần mà cần mà.”

Tiêu Hạo Trần rùng mình: “Ngươi đừng chạm vào ta, lạnh.”

Diệp Hoành Xương nói: “Thế ta dùng Tam Muội Chân Hỏa…”

Tiêu Hạo Trần thẹn quá hóa giận, đá lệ quỷ một cước: “Cút!”

Ngoài cửa, thư sinh run lẩy bẩy: “Bên trong… Bên trong có người à…”

Heo Con chột dạ xoa mũi, nói: “Cha mẹ ta sống ở đây. Đúng rồi, chẳng phải ngươi vội đi thi sao, ta biết một con đường tắt, để ta dẫn ngươi đi.”

Thư sinh còn muốn thò đầu xem trong phòng là người phương nào. Heo Con một tay dắt ngựa một tay dắt hắn: “Đi mau đi mau đi mau! Trời tối là ta không nhận được đường đâu.”

Con trai tri kỷ dẫn kẻ xâm nhập đang bối rối này rời đi.

Ở một nơi không thể tìm thấy ánh sáng mặt trời trong phòng, lệ quỷ tủi thân giơ bàn tay đỏ bừng của mình lên: “Hạo Trần, ý của ta là, tụ Tam Muội Chân Hỏa lên ngón tay rồi bôi thuốc cho ngươi, sẽ… Sẽ không lạnh nữa…”

Tiêu Hạo Trần không nói nên lời, im lặng giữa sự xấu hổ trong mớ suy nghĩ lung tung và cơn tức giận tên lệ quỷ này không biết kiềm chế, sau đó y nói: “Đưa thuốc đây, tự ta có thể bôi.”

Trong núi Thiên Tiệm, người quỷ cùng chung sống.

Quỷ là quỷ ác, người là người tốt.

Nắng hè oi ả gay gắt đến nỗi lệ quỷ ẩn mình trong hang không chịu ra ngoài, trộm ngó dáo dác.

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh đọc sách.

Lệ quỷ vẫy tay: “Hạo Trần.”

Tiêu Hạo Trần mặt không đổi sắc hỏi: “Có chuyện gì?”

Lệ quỷ nói: “Hạo Trần, ngươi có muốn vào trong sơn động không? Mát mẻ lắm đấy.”

Tiêu Hạo Trần xoa xoa eo, không có biểu cảm: “Không đi.”

Lệ quỷ nghiêng nửa người ra, tiếp tục lén lút lẩm bẩm: “Sơn động tốt lắm, mát mẻ, yên tĩnh, ta ôm ngươi, không nóng chút nào.”

Tiêu Hạo Trần trả lời: “Ta không nóng.”

Lệ quỷ nói: “Hầm rượu trống không rồi.”

Tiêu Hạo Trần đặt sách xuống, cau mày: “Hôm qua còn những hai mươi bình, sao hôm nay đã hết rồi?”

Lệ quỷ cười hì hì: “Hạo Trần, không còn rượu nữa.”

Hạo Trần yêu rượu vô cùng, một ngày không rượu sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Người sống ra vào núi Trường Dạ một chuyến ít nhất cũng phải mất một tháng, nên thường ngày toàn là Diệp Hoành Xương sai nhóm tiểu quỷ nhóm tới phủ Nghiệp Châu mua rượu.

Đây trở thành bản lĩnh duy nhất của hắn để đàm phán điều kiện trước mặt Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần nhìn trò vặt của con quỷ này, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi lại tới nữa?”

Diệp Hoành Xương nghiêm túc gật đầu.

Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi, nói: “Lấy rượu ra trước đã.”

Diệp Hoành Xương xách ra một vò rượu từ trong sơn động, xốc nắp ngửi: “Rượu Phong Liên từ quận Sùng Ngô, thơm, cay, rát cổ họng.”

Tiêu Hạo Trần giật đi uống một hớp, còn chưa nhấm nháp ra mùi vị thì đã bị tên lệ quỷ kia kéo vào trong hang núi.

Sơn động bị đám quỷ đào ngày càng sâu, đã trở thành một thế giới rắc rối phức tạp khác.

Tiêu Hạo Trần một tay xách vò rượu, một tay giật tóc lệ quỷ, lẩm bẩm mắng một tiếng vô liêm sỉ.

Trong hang đen như mực, người không thấy quỷ, quỷ lại có thể thấy được người.

Sau khi triền miên xong, trời đã tối.

Diệp Hoành Xương ôm Tiêu Hạo Trần ra ngoài ngắm hoa.

Tiêu Hạo Trần nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, lẩm bẩm: “Diệp Hoành Xương, tuy ta là sinh hồn trở về, nhưng dù sao cũng là người phàm. Qua mấy chục năm nữa, ta về dưới suối vàng, thế ngươi sẽ đi đâu?”

Diệp Hoành Xương trả lời: “Ta ở nhân gian chờ ngươi, đời đời kiếp kiếp, ta sẽ tìm thấy ngươi, bảo vệ ngươi.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Đến lúc đó ta đã quên hết.”

Diệp Hoành Xương nói: “Ta sẽ nhớ, Hạo Trần, ta nhớ ngươi, thế là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment