Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 45

Editor: dzitconlonton
Ngày hôm sau, Lăng Tuyết Quân rửa mặt xong, ăn xong bữa chiều, thừa dịp mặt trời còn chưa quá nắng, liền đi dạo một vòng trong vườn. Trở lại phòng, nàng đột nhiên thấy một lá thư trên bàn trang điểm của mình. Không hiểu sao tim nàng run lên, vội vàng đi lên, cầm bức thư lên. Bức thư này cũng giống như bức thư lần trước ở biệt viện Nam Sơn, trên phong bì viết Lăng Tuyết Quân cô nương, góc trên bên trái có chữ "Ưởng" nhỏ.
Tên Hứa Ưởng này, thật đúng là âm hồn bất tán mà!
Chỉ là, làm sao hắn đưa lá thư vào? Ban ngày ban mặt, lại ngay sát sơn trang của Tề vương, thủ vệ nghiêm mật, sao hắn còn có thể vào được? Lúc này, nàng nghĩ đến lúc mình vào viện, liếc thấy Thanh Nha nhanh chóng chạy ra ngoài, vẻ mặt quỷ quái, nàng ta có biết cái gì hay không? Nghĩ tới đây, nàng liền gọi Bích Trúc đi gọi Thanh Nha tới đây.
Rất nhanh, Thanh Nha liền theo Bích Trúc vào phòng, Lăng Tuyết Quân liền đuổi Bích Trúc ra ngoài.
Thấy Lăng Tuyết Quân chỉ để lại một mình mình ở trong phòng, Thanh Nha có chút thấp thỏm, lo sợ bất an hỏi: "Cô nương, gọi nô tỳ có việc? "
Lăng Tuyết Quân không nói nhiều, giơ lá thư trong tay lên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thanh Nha, ngươi biết lá thư trong tay ta đến từ đâu không?"
Thanh Nha ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, nói: "Là nô tỳ đặt trên bàn trang điểm."
Thật sự là Thanh Nha đặt! Lăng Tuyết Quân hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Nha một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi lấy phong thư này ở đâu?"
"Hôm qua không phải cô nương nói muốn ăn quả mơ sao?" Thanh Nha nói, "Sáng nay Bích Trúc tỷ tỷ liền gọi nô tỳ đi ra sau núi hái chút quả mơ về cho cô nương. Lúc nô tỳ đi hái quả mơ thì gặp vị công tử kia?"
"Vị công tử nào?" Lăng Tuyết Quân nhíu mày.
"Chính là vị công tử lần trước cô nương gặp ở Ngũ Hoa Đình ở núi Nam Ấm a." Thanh Nha mở to hai mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, "Hắn nhìn thấy nô tỳ, liền nói đúng lúc đỡ cho hắn chạy trốn, rồi đưa thư này cho nô tỳ, bảo nô tỳ mang về cho cô nương. Nô tỳ trở về thấy cô nương không ở trong phòng, liền đặt thư lên bàn trang điểm."
"Hắn bảo ngươi đưa tin thì ngươi liền đưa sao?" Lăng Tuyết Quân trầm xuống, nói: "Rốt cuộc hắn là chủ tử của ngươi, hay là ta là chủ tử của ngươi?"
"Đương nhiên cô nương là chủ tử của nô tỳ." Thanh Nha vội vàng nói.
"Biết ta mới là chủ tử của ngươi, vậy ngươi vì sao còn muốn giúp hắn làm việc?" Lăng Tuyết Quân mặt lạnh hỏi.
Nhìn sắc mặt của Lăng Tuyết Quân không tốt, Thanh Nha hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu bĩu môi nói: "Nô tỳ thấy lần trước cô nương lén gặp mặt công tử kia, cho rằng hai người các người có giao hảo?"
"Nói bậy!" Lăng Tuyết Quân lớn tiếng quát: "Ai giao hảo với hắn ta?"
Thanh Nha sợ tới mức cả người run lên, không dám nói nữa.
"Sau này không được tự chủ trương giúp người khác truyền tin cho ta!" Lăng Tuyết Quân nói.
"Vâng." Thanh Nha vội vàng gật đầu.
Lăng Tuyết Quân liếc Thanh Nha một cái, lúc này mới mở thư ra. Chỉ thấy trên đó viết sáu chữ đơn giản: Nhanh chóng đến sau núi gặp lại.
Lăng Tuyết Quân thấy vậy, buồn bực trong lòng. Rốt cuộc Hứa Ưởng muốn làm cái gì vậy? Có chuyện gì mà không thể viết rõ ràng trong thư thế? Luôn bảo mình đi gặp hắn, bị người ta nhìn thấy thì làm sao? Nhưng nàng lại không dám không đi gặp hắn, chỉ đành bảo Thanh Nha dùng hỏa tấu châm lửa, đốt thư, sau đó rầu rĩ đứng lên.
"Cô nương muốn đi ra ngoài?" Thanh Nha biết mình làm sai, ân cần tiến lên hỏi.
"Ừm, ngươi cùng ta đi hái quả mơ ở phía sau núi." Nói xong, Lăng Tuyết Quân liền đi ra ngoài.
Thanh Nha cười nói: "Hái quả mơ? Cô nương đi gặp công tử đó, phải không?"
Nghe Thanh Nha nói, Lăng Tuyết Quân quay đầu, hung hăng trừng Thanh Nha một cái, sau đó quay người lại tiếp tục đi về phía trước.
Thanh Nha sợ tới mức thè lưỡi, vội vàng đi theo.
Đi tới phía sau sườn núi, Lăng Tuyết Quân nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Hứa Ưởng. Nàng quay đầu lại, hỏi Thanh Nha: "Thanh Nha, lúc nãy ngươi hái mơ ở đâu?"
Thanh Nha chỉ về phía trước, nói: "Ở phía trên."
"Đi, chúng ta đến chỗ lúc nãy ngươi hái mơ." Lăng Tuyết Quân nói.
"Vâng, cô nương." Thanh Nha vội vàng chạy về phía trước dẫn đường.
Không bao lâu, chủ tớ hai người liền đến nơi. Lăng Tuyết Quân và Thanh Nha nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra Hứa Ưởng.
"Kỳ lạ, gọi mình đến mà người lại không biết chạy đi đâu!" Lăng Tuyết Quân vẻ mặt bất mãn nói.
Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân nghe được một tiếng huýt lớn. Nàng vội vàng nhìn lại theo âm thanh, chỉ thấy Hứa Ưởng kia không biết xuất hiện từ nơi nào, đứng ở phía trước rừng cây, đứng đối diện vẫy tay với mình.
Lăng Tuyết Quân gật gật đầu với hắn, ý bảo mình hiểu ý của hắn, sau đó lại quay đầu lại, nói với Thanh Nha: "Ngươi đang ở chỗ này chờ ta, lát nữa ta sẽ quay lại."
Thanh Nha gật gật đầu.
Lúc này Lăng Tuyết Quân vừa đi qua một bụi cỏ rậm rạp phía trước, đi về phía Hứa Ưởng. Đợi nàng đi tới trước mặt, Hứa Ưởng đang tươi cười nhìn nàng. Nhưng nàng đối với Hứa Ưởng lại cười không ra, lạnh lùng hỏi: "Hứa công tử, ngươi lại bảo ta ra đây làm gì?"
Hứa Ưởng lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta vào rừng nói đi." Dứt lời, hắn liền đi vào trong rừng cây.
Lăng Tuyết Quân đứng không nhúc nhích.
Hứa Ưởng đi vài bước, phát hiện Lăng Tuyết Quân không đuổi theo, vội vàng quay đầu, hỏi cô: "Lăng cô nương, vì sao ngươi không đi?"
Lăng Tuyết Quân rầu rĩ trả lời: "Ta muốn đứng ở chỗ Thanh Nha có thể nhìn thấy ta."
Hứa Ưởng sửng sốt một chút, mới nhận ra Thanh Nha là tiểu nha đầu đứng đối diện bên kia, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sợ ta gây bất lợi với ngươi? Nếu ta thật sự muốn gây bất lợi cho ngươi, thì ta đứng ở chỗ này cũng có thể giết ngươi trong vài giây, sau đó giết thị nữ của ngươi."
Nghe vậy, thân thể Lăng Tuyết Quân khẽ run lên. Nàng cắn cắn môi, vẫn lắc đầu nói: "Cho dù ngươi muốn giết ta thì cũng giết ở chỗ này. Dù sao, ta, ta sẽ không vào rừng!"
"Ngươi!" Hứa Ưởng thấy Lăng Tuyết Quân vẻ mặt quật cường, rốt cục thở dài một hơi, đi rồi quay lại, nói, "Được rồi, cứ theo ý ngươi."
Thấy Hứa Ưởng đi rồi quay lại, Lăng Tuyết Quân theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Hứa Ưởng ngẩn ra: "Ngươi sợ ta làm gì?"
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu oán hận nhìn hắn một cái, trong bụng kiêng kị nói: "Nhảm nhí! Ngươi thấy cách ngươi gác chủy thủ ở trên cổ ngươi, rồi nói muốn giết ngươi, muốn chém tay ngươi, muốn cắt đầu lưỡi ngươi, ngươi có sợ không?"
Đương nhiên nàng chỉ có thể nói lời này trong lòng, ngoài miệng lại thấp giọng nói: "Hứa công tử, ngươi gọi ta ra, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cái kia..." Hứa Ưởng sờ sờ mũi, nói, "Tề vương bảo đi săn bắn, ngươi đi không?"
"Ta không đi." Lăng Tuyết Quân lắc đầu.
"Tại sao ngươi không đi?" Hứa Ưởng kinh ngạc nói.
"Ta, ta không thích săn bắn." Suy nghĩ một chút, Lăng Tuyết Quân lại bổ sung, "Ta từ nhỏ đã tin vào Phật, không thích sát sinh."
"Không thích sát sinh?" Hứa Ưởng cười lạnh nói, "Lần trước ở trên thọ thượng của Cảnh Thái Viên thái hậu, ta thấy ngươi ăn rất vui mà?"
Lăng Tuyết Quân đỏ mặt, nói: "Vậy, vậy thì khác!"
"Mặc kệ ngươi có thích hay không thì ngươi cũng phải đi!" Hứa Ưởng thái độ cường ngạnh nói.
"Vì sao?" Lăng Tuyết Quân khó hiểu ngẩng đầu, nhìn Hứa Ưởng.
"Bởi vì ta muốn đi." Hứa Ưởng vẻ mặt nghiêm túc.
"Vì sao ngươi muốn đi mà ta lại phải đi theo?" Lăng Tuyết Quân bất mãn nói.
"Ngươi có biết ta muốn tiếp cận Tề vương." Hứa Ưởng liếc mắt một cái nói, "Ở nơi này, chỉ có ngươi biết bí mật của ta, đương nhiên ngươi phải đi theo ta, lỡ như ta cần người hỗ trợ thì phải tìm ngươi."
"Ngô vương các ngươi đã đính hôn với Tấn Dương công chúa, còn sợ người khác biết các ngươi cùng Tề vương giao hảo à? Sao ngươi lại để ta yểm trợ cho ngươi?" Lăng Tuyết Quân trêu chất vấn hỏi.
Hứa Ưởng trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Lỡ như có một số việc cần người đi tìm người giúp đỡ thì sao? Ngươi đi cùng sẽ tốt hơn, phải không?"
"Nhưng, nhưng ta đã nói với đại ca ta là ta không đi." Lăng Tuyết Quân lắc đầu nói.
"Lát nữa quay về nói với hắn, ngươi muốn đi." Hứa Ưởng nói.
"Không thể không đi sao?" Lăng Tuyết Quân đáng thương nhìn Hứa Ưởng.
"Không được!" Hứa Ưởng mặt lạnh, "Ngươi đã quên đêm đó ở Cảnh Thái Viên ngươi nói với ta như thế nào à."
"Ta nói, ta tuyệt đối sẽ không nói những chuyện nghe được cho người khác." Lăng Tuyết Quân nói.
"Còn nữa." Hứa Ưởng nói.
"Còn nữa? Còn gì nữa? "Lăng Tuyết Quân không nhớ ra mình còn nói gì nữa.
Hứa Ưởng bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nói: "Ngoài ra, cái mạng này của ngươi là của ta, về sau ta có việc thì sẽ tìm ngươi."
"Đó là ngươi nói." Lăng Tuyết Quân lẩm bẩm, "Không phải ta nói."
"Ai nói cũng giống nhau, dù sao ngươi cũng đồng ý." Hứa Ưởng hung ác trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, "Ta bảo ngươi làm thế nào thì ngươi liền làm như thế nấy. Hôm nay quay về nói với đại ca ngươi, ngươi thay đổi chủ ý, muốn theo hắn đi săn bắn."
"Không thể không đi sao?" Lăng Tuyết Quân vẻ mặt đau khổ.
"Không thể không đi!" Hứa Ưởng như đinh đóng cột, không để lại một con đường nào.
"Vậy... Được rồi, được rồi. "Lăng Tuyết Quân nhìn dáng vẻ hung dữ của Hứa Ưởng, thật sự sợ rằng hắn cảm thấy mình không nghe lời, rồi mất hứng một cái thì sẽ giết mình và Thanh Nha, đành phải đồng ý. Dù sao đi săn cũng không giết được mạng của chính mình, trước tiên mạng sống quan trọng hơn.
Thấy Lăng Tuyết Quân đồng ý, sắc mặt của Hứa Ưởng dịu xuống: "Được rồi! Khi nào khởi hành, ta muốn gặp ngươi."
"Biết rồi." Lăng Tuyết Quân buồn bực đồng ý, "Hứa công tử, không có chuyện gì khác, ta liền trở về."
Hứa Ưởng dừng một lát, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi về đi."
Lăng Tuyết Quân hành lễ, vội vàng chạy về.
Thanh Nha thấy sắc mặt Lăng Tuyết Quân không tốt, vội vàng tiến lên đỡ nàng, rồi quay đầu lại nhìn Hứa Ưởng một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi Lăng Tuyết Quân: "Cô nương, công tử kia khi dễ người sao?"
"Không có." Lăng Tuyết Quân lắc đầu.
"Cô nương, người đừng gạt ta nữa, khi ta nhìn thấy hắn nói chuyện với người, hắn trừng mắt nhìn người." Thanh Nha vẻ mặt hối hận nói, "Sớm biết công tử này xấu như vậy, ta sẽ không gửi thư cho hắn."
"Đừng nói chuyện, cẩn thận hắn nghe thấy, không chừng chủ tớ chúng ta nói sẽ chết ở đây." Lăng Tuyết Quân nhỏ giọng nói.
"A?" Thanh Nha hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại, đỡ Lăng Tuyết Quân đi thật nhanh.
Thật vất vả mới trở lại sơn trang, Thanh Nha mới lấy lại tinh thần, hỏi Lăng Tuyết Quân: "Cô nương, công tử kia rốt cuộc là ai vậy?"
Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, nghiêm mặt nói với Thanh Nha: "Thanh Nha, vẫn là câu nói kia, không nên hỏi, cũng đừng hỏi. Biết nhiều thì không tốt cho ngươi."
"Ta biết rồi, cô nương." Thanh Nha khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch gật gật đầu.
Lăng Tuyết Quân và Thanh Nha trở về phủ, Bích Trúc thấy hai người không hái được quả mơ, liền gọi Thanh Nha cùng mình đi hái phía sau núi. Thanh Nha nghĩ đến Diêm Vương sống kia có thể còn ở phía sau núi, đánh chết cũng không chịu đi, Bích Trúc đành phải tự mình đi ra ngoài hái một giỏ về, rửa sạch đưa tới cho Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân đang ngồi trong phòng đau khổ suy nghĩ, rốt cuộc nên nói với Lăng Ngọc như thế nào rằng mình đổi ý muốn tham gia hội săn bắn này, thấy Bích Trúc bưng một đĩa mơ đỏ rực tiến vào. Nàng ăn một vài quả, chua ngọt vừa miệng, mùi vị ngon. Đột nhiên, trong lòng nàng khẽ động, nói với Bích Trúc: "Bích Trúc, còn quả mơ không?"
"Còn ạ, cô nương." Bích Trúc cười nói.
"Rồi bưng một đĩa tới đây, ta muốn đưa cho Nhị tỷ." Lăng Tuyết Quân phân phó.
"Vâng." Bích Trúc đáp một tiếng, liền đi ra cửa.
Rất nhanh, nàng ta bưng một đĩa mơ tới, nói với Lăng Tuyết Quân: "Cô nương, quả mơ đã mang tới, nô tỳ cùng ngươi đưa cho Nhị tiểu thư đi."
Lăng Tuyết Quân khoát tay áo, nói: "Không cần, ta đi một mình là được." Dứt lời, nàng tiếp nhận quả mơ từ trong tay Bích Trúc, liền đi tới cửa đi về phía phòng ngủ của Lăng Ngọc Nhu.

Bình Luận (0)
Comment