Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 46

Editor: dzitconlonton
Lúc Lăng Tuyết Quân bước đến trước cửa phòng của Lăng Ngọc Nhu, thấy nàng ta đang vẽ tranh trong phòng, liền cười kêu lên: "Nhị tỷ!"
Nghe thấy tiếng kêu, Lăng Ngọc Nhu nhìn lên, thấy Lăng Tuyết Quân đi vào, vội vàng vẫy tay với nàng: "Tuyết Quân, mau đến đây, nhìn xem bức tranh mèo vờn của tỷ thế nào?"
Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên nhìn. Chỉ thấy trên bức tranh có một con mèo nhỏ có ba màu trắng, vàng, nâu, đang giơ móng vuốt nhỏ lên, nghịch một quả tú cầu, dáng vẻ ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.
"A, mèo con này thật ngoan!" Lăng Tuyết Quân chân thành khen ngợi.
Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân thích, nói: "Tuyết Quân, muội thích không? Vậy tỷ đi dán nó rồi tặng cho muội nha?"
"Vâng!" Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm nói, "Đa tạ nhị tỷ!"
Lăng Ngọc Nhu đặt bút xuống, nhận lấy khăn vải mà thị nữ đưa lên lau tay, hỏi: "Đúng rồi, Tuyết Quân, muội tới tìm tỷ có chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì." Lăng Tuyết Quân cười cười, đưa đĩa trong tay có quả mơ lên, "Bích Trúc hái vài quả mơ, muội cầm một ít tới đây cho tỷ nếm thử."
"Được." Lăng Ngọc Nhu đưa tay lấy một quả trong đĩa, đặt trong miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, quả mơ liền tan vào trong miệng, miệng toàn nước bọt. Gương mặt nàng cong lên, liền nở nụ cười, nói: "Chua chua ngọt ngọt, rất ngon."
"Nhị tỷ thích ăn là được rồi." Lăng Tuyết Quân cười hì hì đặt đĩa lên bàn, nói, "Vậy muội sẽ đặt ở đây, nhị tỷ ăn từ từ nha."
"Vậy tỷ sẽ không khách khí." Lăng Ngọc Nhu cười nói.
Lăng Tuyết Quân lại nói chuyện phiếm với Lăng Ngọc Nhu vài câu, kéo đề tài đến hội săn bắn. Nàng ngẩng đầu, hỏi Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, tỷ nói thật với muội, rốt cuộc tỷ có muốn đi hội săn bắn kia không?"
Lăng Ngọc Nhu dừng một chút, lắc đầu, nói: "Nhị tỷ bồi muội."
"Nhị tỷ, La công tử khẳng định muốn đi, tỷ không muốn đi gặp hắn sao?" Lăng Tuyết Quân hỏi.
"Tỷ không thể để muội ở nhà một mình a?" Lăng Ngọc Nhu cười cười, nói, "Nhị tỷ vẫn nên ở cạnh muội là được rồi, sau này tỷ thành thân với hắn, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, nhưng tỷ muội chúng ta sau khi xuất giá thì sẽ rất khó có thể tụ tập cùng một chỗ."
Nghe Lăng Ngọc Nhu nói vậy, Lăng Tuyết Quân cảm động: "Nhị tỷ, tỷ thật tốt với muội."
Lăng Ngọc Nhu cười cười, nắm lấy tay Lăng Tuyết Quân, nói: "Tình tỷ muội là duyên phận của kiếp trước, đương nhiên phải quý trọng chứ."
"Nhị tỷ đối xử với muội tốt như vậy, muội cũng không thể ích kỷ như thế được." Lăng Tuyết Quân cảm động nói với Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, tỷ đi săn đi, muội đi cùng tỷ!"
Lăng Ngọc Nhu nghe xong, ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Tuyết Quân, thật sự không cần."
"Muốn, nhị tỷ." Lăng Tuyết Quân quay tay lại, nắm chặt tay Lăng Ngọc Nhu trong lòng bàn tay, nói, "Chúng ta tới Vân Diên Sơn đã gần một tháng rồi, La công tử cũng không gặp tỷ mấy lần, chắc chắn hắn cũng muốn tỷ đi hội săn bắn này."
"Tuyết Quân, không sao đâu." Lăng Ngọc Nhu nói, "Muội không cần miễn cưỡng đi vì ta như vậy đâu."
"Nhị tỷ, hiện tại không phải vì tỷ đâu, là muội muốn đi, là muội muốn đi. Hiện tại, là muội mời nhị tỷ đi cùng muội. Nhị tỷ, tỷ đồng ý với muội đi mà?" Lăng Tuyết Quân vội vàng nói.
"Vậy, vậy được rồi." Lăng Ngọc Nhu bất đắc dĩ cười cười, ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói, "Cám ơn muội, Tuyết Quân."
Thấy trong mắt của Lăng Ngọc Nhu tràn ngập vẻ cảm kích, Lăng Tuyết Quân mỉm cười lắc đầu. Nghĩ mình bị Hứa Ưởng ép nên mới thay đổi chủ ý đi săn, trong lòng liền có vài phần áy náy với Lăng Ngọc Nhu. Nghĩ lại, thật ra cho dù không có chuyện của Hứa Ưởng, chỉ cần mình khuyên Lăng Ngọc Nhu thì nàng ta không đành lòng để mình lại một mình, chắc mình cũng sẽ đi cùng nàng ta. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng mới dễ chịu hơn một chút.
Đợi đến khi Lăng Ngọc trở về, Lăng Tuyết Quân liền nói cho hắn biết mình và Lăng Ngọc Nhu thay đổi chủ ý muốn tham gia hội săn bắn. Lăng Tranh rất vui mừng, nói rốt cục mình không cần cảm thấy áy náy khi bỏ lại hai muội muội rồi một mình đi ra ngoài chơi. Hắn còn nhiệt tình dặn dò chuyện cần chú ý khi đi săn cho hai muội muội, cần chuẩn bị vật phẩm gì, nói nửa ngày, thấy vẻ mặt mờ mịt của hai cô nương, sau đó phất phất tay, nói: "Quên đi, huynh giúp các muội chuẩn bị vậy, các muội chỉ cần nhớ chuẩn bị trang phục đi săn là được."
Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân vội vàng gật đầu cười nói: "Được."
Nhìn Lăng Ngọc và Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân thật lòng cảm thấy mình có thể có huynh tỷ như vậy, thật sự là nhân sinh may mắn.
Quận chúa biết Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân muốn đi săn, cũng rất cao hứng, nói hai người bọn họ nên cùng nhau ra ngoài chơi một chút, không nên lúc nào cũng buồn bực trong phòng. Đang lúc vui vẻ, Quận chúa còn cố ý gọi người làm một bộ trang phục đi săn cho hai tỷ muội, trang phục đi săn của Lăng Ngọc Nhu là màu xanh biếc của hồ, mà Lăng Tuyết Quân là màu xanh lá, đều là vải thêu hoa, cực kỳ xinh xắn.
Sau khi làm săn trang xong, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu mặc vào rồi cùng nhau xuất hiện trước mặt Quận chúa. Quận chúa nhìn đôi chất nữ như hoa như ngọc này, liên tục vui mừng gật đầu: "Các con bây giờ mới thật sự gọi là hoa tỷ muội[1]."
[1] Hoa tỷ muội: miêu ta hai chị em xinh đẹp.
Thấy tâm tình của Quận chúa rất tốt, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu nhìn nhau mà cười.
Đến ngày đi săn, giờ Dần ba khắc, Lăng Ngọc dẫn theo hai hoa tỷ muội, cưỡi ngựa đi tới cửa núi. Đợi ba người bọn họ đến thì nơi này đã tới không ít người.
Hai tỷ muội Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân dung mạo rất tốt, hiện giờ lại mặc một thân trang phục đi săn tươi đẹp, càng có vẻ oai hùng hiên ngang, đặc biệt khiến người ta chú ý, không ít thế gia công tử nhìn chằm chằm hai người, thỉnh thoảng còn ghé tai nói cái gì đó.
Lăng Tuyết Quân nhìn một chút, những người ngày đó trong buổi ngắm tranh, ngoại trừ Cố Trăn mang thai và Tấn Dương công chúa trong cung tương lai đi ra ngoài ra, những người còn lại đều đến, mặt khác còn có một ít công tử quý nữ tới. Xem ra, mọi người vẫn rất hứng thú với chuyện đi săn.
Hứa Ưởng thấy Lăng Tuyết Quân tới, mỉm cười gật đầu với nàng, tỏ vẻ tán thành. Lăng Tuyết Quân miễn cưỡng cười với hắn.
La Lâm nhìn thấy Lăng Ngọc Nhu, tâm tình rất tốt, nhìn chằm chằm vào nàng ta, hình như lại muốn truyền tình với nàng. Tâm tư nhỏ bé này của hắn bị Lăng Ngọc Nhu kịp thời phát hiện, trước tiên trừng mắt nhìn hắn một cái, áp bức hắn đừng làm. La Lâm ngượng ngùng cười, liền chuyển làn thu thủy sang Lăng Tuyết Quân, Lăng Tuyết Quân thì hào phóng cười cười với hắn. Đây chính là tỷ phu tương lai của mình, nhiệt tình với hắn một chút, hy vọng hắn có thể đối tốt với nhị tỷ cả đời.
Nàng lại đảo mắt, liền nhìn thấy Cố Khiên đang bị một đám oanh yến vây quanh. Tuy rằng hắn đứng chung một chỗ với đám người Cố Nghi, Lục Viên, nhưng hình như các cô nương đều chỉ vây quanh bên cạnh hắn, ngoại trừ hai đường muội Cố Vi, Cố Oánh ra, còn có biểu muội Lục Vân San, Lục Vân Đình, đương nhiên còn có Ngô Linh. Mặt khác còn có mấy quý nữ thế gia, trong đó có hai người mà Lăng Tuyết Quân quen biết kiếp trước, một người tên là Trương Bội Ý, người còn lại tên là Đặng An Ninh, theo thứ tự là nữ nhi của Trấn Tây tướng quân Trương Tiêu và Phủ Viễn tướng quân Đặng Bằng. Lúc này mấy cô nương đang vây quanh Cố Khiên rầm rì nói cái gì đó, ngươi một lời ta một câu, Cố Khiên hình như có chút ứng phó không kịp. Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn có nụ cười dịu dàng.
Cố Khiên khiêm tốn, đối đãi với người khác có lễ, mà gia thế tướng mạo cũng tốt, từ nhỏ đã là đối tượng của các cô nương vây quanh. Kiếp trước, mình cũng từng là một trong các nàng, thấy hắn mỗi lần nhìn mình đều đối đãi dịu dàng, cho rằng hắn cũng có hảo cảm với mình, về sau nàng mới biết thì ra hắn đối với ai cũng như vậy.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Xiêm quay đầu lại, không nhìn đám người kia nữa.
Lúc Lý Hoảng giục ngựa đi tới đèo, đã sắp đến giờ Mão sơ khắc. Mọi người nhìn thấy Lý Hoàng đến, liền tụ lại quanh hắn.
Thấy mọi người đều tụ tập bên cạnh mình, Lý Hoảng quay đầu ngựa, quay người lại, nhìn các công tử thế gia trước mặt, mỉm cười nói: "Lúc đến giờ Mão sơ khắc, chúng ta liền vào núi, mọi người nhớ kỹ, giờ Dậu sơ khắc thì phải trở về, trời tối trên núi sẽ có nguy hiểm. Sau khi trở về, chúng ta so ai bắt nhiều con mồi nhất, ta có trọng thưởng cho người đứng đầu. Tối nay chúng ta mở lửa trại nướng con mồi ăn ở chỗ này, vui vẻ suốt đêm được không?"
"Được!" Mọi người nhao nhao đáp, trong đó giọng của nam tử vang dội nhất.
Lý Hoảng nói thêm: "Lát nữa có người dựng lều trại ở đây, đến khi đi chơi về muộn, các cô nương cảm thấy mệt mỏi thì có thể vào trướng nghỉ ngơi."
"Được!" Mọi người lại nhao nhao đáp.
"Đúng rồi, hôm nay có không ít cô nương. Các vị công tử không nên chỉ lo một mình săn thú, mà còn phải chiếu cố tỷ muội nhà mình." Lý Hoảng cười nói, "Nếu mình chiếu cố không tốt, tỷ muội nhà mình xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể về nhà đưa mông ra."
Mọi người nghe xong, cười vang một trận.
"Bên trong núi cao rừng rậm, cỏ cây um tùm, mọi người nhất định phải càng cẩn thận!" Lý Hoảng lại nhắc nhở.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Lý Hoảng xoay người, đối mặt với dãy Vân Diên Sơn nhấp nhô, kêu lên: "Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát!" Sau đó lập tức dẫn đầu giục ngựa chạy ra ngoài.
Theo Lý Hoảng ra lệnh một tiếng, mọi người cưỡi ngựa giống như mũi tên rời cung chạy ra ngoài. Tuy nhiên, mọi người vẫn rất chú ý chừng mực, không có ai tiến lên trước Lý Hoảng. Lăng Ngọc cũng dặn dò hai đường muội: "Ngọc Nhu, Tuyết Quân, các muội tự mình cẩn thận, từ từ đuổi theo! Đại ca chờ các muội ở Cửu Lý Pha! Nếu bắt con mồi chậm thì chỉ sợ bị bọn họ bắt hết, nên đại ca đi trước đây!" Dứt lời, hắn cũng vọt lên phía trước, lưu lại Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu cùng một đám cô nương ở cùng một chỗ.
Các cô nương cưỡi chậm, khi vào trong rừng, các nam tử đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng ồn ào phía trước. Tuy nhiên, Lý Hoảng cũng suy nghĩ chu đáo, cố ý phái vài tên thị vệ dẫn cô nương vào núi.
Vân Diên Sơn này là một dãy núi rất lớn trải dài hơn trăm dặm, hành cung của hoàng gia cùng sơn trang của các quan viên tránh nóng chỉ được xây dựng ở dưới chân Vân Diên Sơn, mà muốn đi săn thì phải đi vào bên trong Vân Diên Sơn. Tuy rằng không thể đến vùng nội địa của Vân Diên Sơn trong một ngày được, nhưng cũng đến được rừng sâu cỏ dày.
Lăng Tuyết Quân nhìn các cô nương tụ tập bên cạnh mình, nhưng không thấy mấy cô nương lúc nãy ở cùng một chỗ với Cố Khiên. Mấy vị kia đều xuất thân từ nhà tướng môn, từ nhỏ đã học cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên là các nàng Lăng Tuyết Quân không thể so sánh với họ. Nói về chuyện săn bắn, đối với những cô nương văn nhược như Lăng Tuyết Quân mà nói, thật ra không bằng nói là kết bạn đi du ngoạn một phen, rồi buổi tối gom góp chút hứng thú ăn vài thịt thú rừng mà thôi.
Ngay từ đầu các cô nương còn tụ tập cùng một chỗ, từ từ có người vài người bị bỏ lại, thị vệ liền lưu lại cùng các nàng, lại có người tụt lại phía sau, lại có thị vệ lưu lại. Cô nương dẫn đầu ở phía trước lại đi nhanh một chút, đương nhiên lại có thị vệ đuổi theo. Cứ như vậy, thị vệ liền bị phân tán ra.
Lăng Tuyết Quân đi không tính là nhanh, cũng không tính là chậm, luôn ở giữa, mà thị vệ hoặc là ở phía trước, hoặc là ở phía sau, đến cuối cùng, bên cạnh nàng chỉ còn lại Lăng Ngọc Nhu và La Ngâm Sương hai người. Tuy nhiên, ba cô nương ở cùng một chỗ, cuối cùng cũng có một người bạn đồng hành, liền vừa nói cười, vừa đi về phía trước.
Khu săn bắn chính của Vân Diên Sơn có một nơi tên là Cửu Lý Pha, nơi này nằm giữa hai ngọn núi, có núi có nước, có động có suối, đều có các loại động vật, rất thích hợp để săn bắn. Chỉ là phải vào bên trong phía sau núi thì mới có thể đến nơi đó, trên đường lại phải xuyên núi qua rừng, bởi vậy, việc đi lại vất vả hơn ngày thường một chút.
Đương nhiên, nếu không muốn đến Cửu Lý Pha chen chúc với mọi người, cũng có thể đi theo con đường khác, đi nơi khác săn thú, dù sao trong Vân Diên Sơn có rất nhiều chim muông và dã thú, không sợ không có thu hoạch.
Lúc này, ba người Lăng Tuyết Quân đi tới một ngã ba, nhìn hai bên đường cỏ cây đều có dấu vết của vó ngựa đạp qua, cũng không phân biệt được nên đi bên nào thì sẽ tới Cửu Lý Pha. Nhìn Lăng Tuyết Quân cau mày, không phân biệt được phương hướng, Lăng Ngọc Nhu quay mặt lại, hỏi La Ngâm Sương: "Ngâm Sương, ngươi có biết đi bên nào không?"
Lăng Tuyết Quân cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn La Ngâm Sương. La Ngâm Sương từng vào núi săn thú cùng huynh trưởng mấy năm trước ở Vân Diên Sơn, chắc là có thể nhớ rõ đường? Năm nay nếu không phải bị từ chối khi tỏ ý với Cố Khiên. Trên mặt nàng ta không nhịn được không muốn tiếp cận Cố Khiên nữa, sợ là nàng ta cũng đã sớm chạy ra phía trước, cũng sẽ không tụt lại phía sau cùng hai tỷ muội Lăng Tuyết Quân.
Ai ngờ Lăng Ngọc Nhu hỏi xong, La Ngâm Sương vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, nói: "Ta trước kia đều đi theo đại ca và bọn họ, bọn họ nói đi đâu, ta liền đi nơi đó, bản thân ta không nhớ đường."
"A?" Thấy La Ngâm Sương không biết đường, Lăng Ngọc Nhu vẻ mặt ngạc nhiên, "Vậy chúng ta nên làm gì?"
Lăng Tuyết Quân vội vàng an ủi cười cười, nói: "Hay là, tùy ý đi dạo một vòng, nếu tìm được người khác thì chúng ta đi tiếp, không tìm được người khác, chúng ta sẽ trở về chỗ cũ. Chờ con mồi của bọn họ quay lại, chúng ta chỉ cần ăn là được?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Lăng Ngọc Nhu và La Ngâm Sương liếc nhau một cái, trên mặt đều có vẻ do dự. Đúng lúc này, trong rừng cây phía trước đột nhiên truyền đến vó ngựa cùng tiếng nói chuyện.
Đám người Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng nhìn theo tiếng.

Bình Luận (0)
Comment