Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 23

Từ khi Hạ Đình và Thịnh Sấm nói chuyện thẳng thắn với nhau, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thoải mái và tự nhiên hơn.

Không ai cần giấu giếm gì nữa, thích là thích.

Hạ Đình dần học cách thoải mái chấp nhận sự quan tâm của Thịnh Sấm dành cho cô.

Người vốn không quen được người khác chăm sóc như cô, giờ đây cũng bắt đầu cho phép và tiếp nhận sự chăm sóc từ anh.

Ngày đầu tiên của tháng sáu rơi vào thứ bảy. Tuần này Hạ Đình không cần phải tăng ca, cô đang ở nhà dọn dẹp phòng thì nhận được cuộc gọi từ Thịnh Sấm.

Thấy anh gọi điện thay vì nhắn tin qua WeChat, cô nghĩ chắc có chuyện gì gấp.

Cô bắt máy, hơi lo lắng hỏi: "Thịnh Sấm? Có chuyện gì xảy ra à?"

Ở đầu dây bên kia, giọng Thịnh Sấm có chút không được tự nhiên hỏi Hạ Đình: "Cậu có muốn đến quán cà phê uống một ly cà phê không?"

Hạ Đình “à” một tiếng, đồng ý: "Được thôi, nhưng tớ phải đợi một chút đã, quần áo còn đang giặt trong máy. Đợi giặt xong, tớ thu dọn rồi sẽ qua."

Thịnh Sấm đáp: "Được."

"Chỉ có thế thôi à?" Hạ Đình có chút không nói nên lời với anh: “Sao cậu không nhắn WeChat, cũng chẳng phải chuyện gì gấp gáp, làm tớ tưởng có chuyện nghiêm trọng.”

Thịnh Sấm bật cười: "Cậu lo cho tớ à?”

Hạ Đình kiên quyết không thừa nhận: "Là do tớ bị ám ảnh bởi mấy cuộc gọi bất ngờ thôi."

"Vậy sau này tớ sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu, chia sẻ những chuyện thú vị và tin vui nhé." Anh nói.

Hạ Đình còn chưa kịp nói gì, Thịnh Sấm đã gọi tên cô: "Hạ Đình."

"Ừ?" Cô khẽ đáp.

Giọng Thịnh Sấm trầm xuống, mang theo sự chân thành như thể anh đang nhận lỗi: "Thật ra, đúng là có một chuyện..."

“Hả?” Tim Hạ Đình đập thình thịch: “Chuyện gì thế?”

"Chị gái tớ đang ở đây, chị ấy muốn gặp cậu. Nhưng chị sợ nếu nói ra cậu sẽ không đến, nên không muốn tớ nói là cậu sẽ gặp chị ấy ở đây." Thịnh Sấm nghiêm túc nói: "Nhưng tớ không muốn lừa cậu, vì vậy..."

"Cậu có còn muốn đến không?" Anh ngập ngừng hỏi cô.

Nghe xong, Hạ Đình khẽ cười: "Tớ sẽ tới, đã hứa rồi mà, sao lại đổi ý được chứ.”

"Cậu mời tớ một ly Vũ Quế Phiêu Tuyết để tạ lỗi đi." Cô đùa.

"Được." Thịnh Sấm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thoải mái.

Tuy nhiên, khi Hạ Đình vừa bước vào quán cà phê, Đường Quất Ảnh lại đang vội vã bước ra.

Hai người, một vào, một ra, vừa khéo chạm mặt nhau.

Đường Quất Ảnh ngay lập tức nhận ra Hạ Đình.

Không phải vì Hạ Đình không thay đổi, mà bởi vì ấn tượng của cô ấy về Hạ Đình quá sâu sắc.

Ba năm cấp ba, cô ấy là người duy nhất chứng kiến mối tình thầm lặng của em trai mình.

Giống như Thịnh Sấm, cô ấy cũng đã nhiều lần nhìn thấy Hạ Đình xuất hiện trong tầm mắt họ, rồi lại biến mất.

Dù chưa từng nói chuyện với Hạ Đình lần nào, cũng chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng Hạ Đình lại là cô gái mà cô ấy hiểu rõ nhất.

"Hạ Đình." Đường Quất Ảnh gọi tên cô, giọng điệu chắc nịch.

Hạ Đình có chút sững sờ, bất ngờ khi Đường Quất Ảnh có thể ngay lập tức gọi đúng tên mình.

Lúc này, thấy Hạ Đình xuất hiện, Thịnh Sấm đã bước tới.

Trước khi Hạ Đình kịp lên tiếng, anh đã giới thiệu: "Hạ Đình, đây là chị gái tớ, Đường Quất Ảnh."

Hạ Đình mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đường Quất Ảnh, giọng nói dịu dàng: "Chào chị."

Đường Quất Ảnh mỉm cười đáp: "Chị với thằng nhóc này sinh cùng ngày đấy. Em cứ gọi thẳng tên chị là được, hoặc gọi sao cũng được miễn là em thấy thoải mái là được."

Hạ Đình mỉm cười: "Vâng ạ."

Đường Quất Ảnh nói nhanh: "Hôm nay vốn định chính thức gặp em và trò chuyện kỹ hơn, nhưng chị có việc phải đi gấp. Chị sẽ bảo A Sấm gửi cho em số WeChat của chị, chúng ta kết bạn trước. Lúc nào rảnh có thể nhắn tin nói chuyện hoặc hẹn nhau đi chơi."

Hạ Đình gật đầu, đáp: "Vâng ạ."

Trước khi rời đi, Đường Quất Ảnh chủ động ôm Hạ Đình, cô ấy mỉm cười, khẽ nói vào tai cô bằng âm lượng chỉ đủ để mình cô nghe thấy: "Chị rất thích em."

Nói xong, cô ấy rời khỏi quán cà phê, để lại Hạ Đình đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ngạc nhiên xen lẫn lúng túng.

Thịnh Sấm thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hạ Đình thì không nhịn được bật cười, hỏi: "Sao thế? Chị ấy nói gì với cậu à?"

Hạ Đình ngập ngừng ngẩng lên nhìn anh, khẽ đáp: "Chị ấy bảo chị ấy rất thích tớ.”

Thịnh Sấm không khỏi bật cười: "Rồi cậu bị ngốc luôn à?"

Hạ Đình phồng má lên, chuyển chủ đề, hỏi: "Cà phê của tớ đâu?"

Thịnh Sấm cười, nói: "Giờ tớ đi làm ngay, cà phê phải uống khi còn mới pha."

Hạ Đình tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.

Khi Thịnh Sấm mang hai cốc cà phê tới, cô tò mò hỏi: "Sao cậu lại mở quán cà phê này vậy? Lại còn tự mình làm cà phê nữa.”

Thịnh Sấm ngồi xuống đối diện cô, nghe câu hỏi, anh mỉm cười giải thích: "Tớ mở quán cà phê này để cho mình một không gian nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng."

"Con người ai cũng có lúc cảm thấy không vui và mỗi người đều có cách riêng để xoa dịu cảm xúc. Như cậu khi không vui thì sẽ ăn kem, chị gái tớ thì uống rượu mỗi khi phiền lòng. Còn tớ, khi tâm trạng không tốt, tớ thích pha cà phê. Nó giúp tớ dịu lại, cảm thấy bình tĩnh hơn."

Hạ Đình nghe xong thì gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng điều khiến cô không ngờ là Thịnh Sấm lại biết cả việc cô hay ăn kem mỗi khi tâm trạng không vui.

Hạ Đình nhấc tách cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Cô bất giác nhớ lại lần cô ghé quán vào một ngày mưa thì bất ngờ gặp anh. Lúc ấy, anh nói rằng anh qua đây để pha cà phê.

Hôm đó… Anh hỏi cô có người mình thích chưa, rồi thổ lộ tình cảm với cô.

Trước đó, anh lại tưởng người cô thích là anh họ mình.

Thế nên hôm đó anh vì cô mà tâm trạng không tốt sao?

Hạ Đình suy tư nhìn Thịnh Sấm.

Ánh mắt anh đối diện với cô, trong đó còn ánh lên ý cười.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi.

Hạ Đình lắc đầu, rồi lại nhấp thêm một ngụm cà phê như thể đang che giấu điều gì đó.

Đúng lúc đó, cô chợt nhớ đến việc Đường Quất Ảnh dặn Thịnh Sấm gửi WeChat của cô ấy cho cô trước khi đi nên cô liền nhân cơ hội đổi chủ đề, nhắc nhở anh: “Cậu còn chưa gửi WeChat của chị cậu cho tớ đâu đấy.”

Điện thoại của Thịnh Sấm không để ở đây nên anh liền đứng dậy lấy. Một lát sau, anh quay lại và chia sẻ danh thiếp WeChat của Đường Quất Ảnh cho Hạ Đình.

Hạ Đình ngay lập tức gửi yêu cầu kết bạn.

Chỉ một lúc sau, Đường Quất Ảnh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.

Đường Quất Ảnh nhắn tin đầy nhiệt tình: [Đình Đình!]

Đường Quất Ảnh: [Chị có thể gọi em như thế được không?]

Hạ Đình cầm điện thoại, mỉm cười đáp lại: [Tất nhiên là được ạ, bạn bè của em đều gọi em như thế.]

Đường Quất Ảnh trêu chọc hỏi: [A Sấm cũng gọi em như thế à?]

Mặt Hạ Đình bất giác đỏ lên, cô vội vàng giải thích: [Không có, không có đâu.]

Đường Quất Ảnh gửi ngay một biểu cảm chú chó con kiêu ngạo:

Đường Quất Ảnh: [Vậy là chị lợi hại hơn nó rồi!]

Hạ Đình lại không nhịn được mà bật cười khẽ.

Thấy cô vừa mới kết bạn với chị gái mình đã trò chuyện vui vẻ đến thế, Thịnh Sấm tò mò không biết hai người họ đang nói những gì.

Chẳng lẽ là mấy chuyện mất mặt của anh…

Ví dụ, chuyện anh ở ngoài thì là một chàng trai lạnh lùng nhưng về nhà lại hay mít ướt chẳng hạn… Xấu hổ chết mất.

Thịnh Sấm có chút không yên tâm về hình tượng bản thân mình trong mắt Hạ Đình sẽ sụp đổ nên anh vội nhắn tin riêng cho Đường Quất Ảnh, dặn cô ấy đừng kể xấu mình.

Đường Quất Ảnh trả lời anh: [Thế cái gì được tính là nói xấu? Chuyện em thích em ấy thì không tính chứ?]

Thịnh Sấm: [Thì là… Chuyện em về nhà hay khóc ấy, chuyện đó tuyệt đối không được kể.]

Đường Quất Ảnh: [Cười chết mất, em sợ Đình Đình biết em là đồ mít ướt à?]

Thịnh Sấm: […]

Thịnh Sấm: [Cạn lời.]

Thịnh Sấm: [Sao chị gọi Đình Đình thế?]

Đường Quất Ảnh ngay lập tức gửi ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện với Hạ Đình trước đó:

Đường Quất Ảnh: [Chị được Đình Đình cho phép đấy nhé.]

Thịnh Sấm lập tức không vui. 

Ánh mắt anh hơi nheo lại, giọng đầy mong chờ hỏi:

“Tớ cũng có thể gọi cậu là Đình Đình được không?”

Hạ Đình vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Quất Ảnh, nghe Thịnh Sấm hỏi thì ngẩn người một lát mới hiểu ra.

Mặt cô lập tức đỏ ửng, nhỏ giọng từ chối:

“Không được.”

“Tại sao!” Thịnh Sấm cảm thấy ấm ức: "Chị gái tớ gọi cậu là Đình Đình được, tại sao tớ lại không được?"

Cái giọng điệu chất vấn của anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang bất mãn hỏi: “Tại sao cậu cho chị ấy kẹo mà không cho tớ?”

Đúng lúc hôm nay lại là ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Hạ Đình không nhịn được bật cười.

Cô nói: “Thịnh Sấm, có đôi lúc cậu thật giống như một đứa trẻ đấy.”

Lần này anh không phản bác, thậm chí còn nhân cơ hội đó đòi thêm quyền lợi: “Nếu tớ là trẻ con, thì tớ cũng phải được gọi cậu là Đình Đình.”

Hạ Đình vẫn từ chối: "Không được."

Thịnh Sấm bắt đầu chơi chiêu ăn vạ: “Tớ không quan tâm, tớ cứ gọi cậu là Đình Đình đấy.”

Hạ Đình thở dài bất lực.

Thịnh Sấm biết rõ, chỉ cần anh cứ bám dai dẳng một chút thì Hạ Đình sẽ khăng khăng từ chối.

Câu nói liệt nữ sợ trai lỳ quả không sai.

Huống chi Hạ Đình lại vừa ngoan ngoãn vừa mềm mỏng, mặt thì dễ đỏ.

Chuyện gì cô không đồng ý, chỉ cần anh không biết xấu hổ thêm vài lần thì chắc chắn cô sẽ chấp nhận.

“Đình Đình.” Thịnh Sấm thăm dò gọi một tiếng.

Má Hạ Đình bất giác ửng đỏ, cô tránh ánh mắt anh, quay mặt nhìn đi chỗ khác.

“Sao cậu không trả lời?” Anh cố tình nghiêng người, chắn trước mặt cô, cười hỏi: “Cậu ngại à?”

Hạ Đình bất lực nói: “Cậu đúng là trẻ con.”

Thịnh Sấm coi chữ “trẻ con” này như một lời khen, nhếch môi cười đáp lại: “Thật sao?”

Rồi anh tiếp tục trêu cô: “Trẻ con với dễ thương có phải rất hợp nhau không?”

Hạ Đình: “…”

Nếu không phải lúc đó Thịnh Sấm bất ngờ nhận một cuộc gọi công việc và đứng dậy rời đi thì cô cảm giác mình đã phải bỏ chạy khỏi đây vì chịu không nổi rồi.

Sao anh lại biết cách khiến người ta bối rối thế chứ.

Ngay lúc Thịnh Sấm đứng dậy rời đi để nghe điện thoại, Hạ Đình nhận được tin nhắn từ Lý Đại Thâm.

Lý Đại Thâm: [Ngày Tết Đoan Ngọ có được không?]

Hạ Đình trả lời: [Chắc là được, anh đợi tôi xác nhận lại đã nhé.]

Lý Đại Thâm: [Được.]

Đúng lúc Thịnh Sấm vừa kết thúc cuộc gọi xong quay lại, Hạ Đình liền hỏi:

“Thịnh Sấm, kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ cậu có kế hoạch gì chưa?”

Thịnh Sấm nghe ra cô đang định hẹn mình nên anh không cần suy nghĩ mà đáp ngay:

"Không có kế hoạch gì cả."

“Vậy tớ đặt trước một ngày của cậu nhé, để dành ngày Đoan Ngọ cho tớ.” Hạ Đình cười nói.

Anh cũng cười, trong lòng ngập tràn niềm vui: “Được.”

Ngay sau đó, Hạ Đình nhắn tin lại cho Lý Đại Thâm, nói rằng có thể.

Không lâu sau, Lý Đại Thâm gửi một địa chỉ của nhà hàng chuyên phục vụ món ăn địa phương ở Ngô Thành cho Hạ Đình, nhắn:

Lý Đại Thâm: [Tôi đã đặt phòng 207 ở nhà hàng này, 7 giờ tối. Phiền cô giúp tôi nhắn lại cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến, tớ muốn gặp mặt một lần.]

Hạ Đình đáp lại: [Được! Cảm ơn anh!]

“Đình Đình.” Thịnh Sấm  quấn lấy cô, hết câu này đến câu khác gọi cô: “Đình Đình…”

Hạ Đình thực sự bất lực, đành đáp: "Làm gì thế?"

Rồi lại hỏi: “Lại giúp tớ làm quen hả?”

Thịnh Sấm cười rạng rỡ, nói: “Lần này không phải làm quen, mà là giúp cậu thích nghi.”

Hạ Đình “ồ” một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên.

Một lúc sau, Thịnh Sấm nói với cô:

“Tuần sau tớ phải ra nước ngoài một chuyến, đi công tác ngắn hạn. Trước Đoan Ngọ tớ sẽ về.”

Hạ Đình không hỏi thêm, vì dù hỏi cô cũng chẳng hiểu, chỉ biết chắc là liên quan đến công việc của anh.

Cô gật đầu, đáp: “Được.”

Hôm trước Đoan Ngọ, Hạ Đình nhận được tin nhắn của Ngụy Tĩnh Yến.

Ngụy Tĩnh Yến báo rằng nhân dịp Đoan Ngọ này cô ấy sẽ về Ngô Thành một chuyến. Tuy vậy, mục đích chính là vì công việc nên chỉ có thời gian rảnh vào đúng ngày Tết Đoan Ngọ, hỏi Hạ Đình liệu hôm đó có thể gặp được không.

Hạ Đình lập tức trả lời: [Tớ hôm đó rảnh! Chúng ta gặp nhau nhé!!!]

Ngụy Tĩnh Yến: [Để tớ sắp xếp!]

Sau khi hẹn với Ngụy Tĩnh Yến xong, Hạ Đình mở WeChat của Lý Đại Thâm.

Cô chuyển tiếp địa chỉ nhà hàng mà Lý Đại Thâm đã gửi cho Thịnh Sấm, kèm theo tin nhắn:

Hạ Đình: [Ngày Đoan Ngọ, 7 giờ tối, phòng 207.]

Thịnh Sấm vừa mới từ nước ngoài trở về hôm qua, hôm nay vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi, điều chỉnh múi giờ. Nhận được tin nhắn của Hạ Đình, anh liền trêu:

Thịnh Sấm: [Trang trọng thế cơ à?]

Hạ Đình điềm nhiên đáp: [Tất nhiên rồi.]

Thịnh Sấm nói: [Tớ đang mong chờ đây.]

Hạ Đình đáp: [Hy vọng sẽ không làm cậu thất vọng.]

Thịnh Sấm: [Nghe có vẻ cậu chuẩn bị bất ngờ cho tớ nhỉ?]

Hạ Đình: [Không nói cho cậu biết đâu.]

Thịnh Sấm nhìn con Yorkshire màu trắng kem đang nghịch bóng trong phòng khách sau một đêm làm quen với nhà mới thì không khỏi bật cười.

Đây là chú chó nhỏ mà hai ngày trước Thịnh Sấm đích thân bay sang Anh để đưa về.

Vì giống chó Yorkshire có thân hình nhỏ nhắn, cộng với việc chú cún này đã tiêm đủ vaccine và có giấy chứng nhận sức khỏe đầy đủ, nên có thể đi cùng hành khách trong khoang máy bay. Thế là Thịnh Sấm mang nó ngồi cùng khoang khi bay về nước.

Chỉ là chú cún này vẫn chưa có tên.

Anh muốn Hạ Đình đặt tên cho nó.

“Đã trùng hợp thế này rồi.” Thịnh Sấm tiện tay đặt điện thoại xuống, anh bước đến, cúi người bế chú cún nhỏ lên, giọng nói mang theo vẻ hào hứng: "Hay để mày trở thành món quà Tết Đoan Ngọ luôn nhé?"

Chú chó tỏ vẻ rất thân thiết, liếm nhẹ ngón tay của Thịnh Sấm như muốn bày tỏ sự yêu mến dành cho anh.

Ngày Tết Đoan Ngọ.

Ban ngày, Hạ Đình không gặp Thịnh Sấm. Cô đã báo trước rằng sẽ đi chơi với Ngụy Tĩnh Yến, nên Thịnh Sấm cũng không làm phiền.

Đến hơn 6 giờ tối, Thịnh Sấm mang món quà Tết Đoan Ngọ anh chuẩn bị cho Hạ Đình đến phòng riêng số 207 của nhà hàng như đã hẹn.

Thế nhưng, chỉ còn 5 phút nữa là đến 7 giờ nhưng người đẩy cửa bước vào lại không phải là Hạ Đình, mà là một người đàn ông mặc vest, đi giày da, trên trán có một vết sẹo.

Thịnh Sấm đang ngồi trên ghế, ôm chú cún nhỏ chờ Hạ Đình, thấy có người lạ bước vào thì định lạnh lùng nhắc nhở đối phương đã đi nhầm phòng. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhận ra người trước mặt là ai.

“Lý Đại Thâm?” Thịnh Sấm nghi hoặc hỏi, nhưng không phải vì anh không chắc chắn đây có phải Lý Đại Thâm hay không, mà là vì quá bất ngờ khi thấy Lý Đại Thâm xuất hiện tại đây.

Lý Đại Thâm bước tới, ánh mắt rơi xuống chú cún trong lòng Thịnh Sấm, rồi trêu chọc:

“Tổng giám đốc Thịnh rơi vào cảnh túng quẫn đến mức chỉ có thể làm bạn với chó thôi à?”

Thịnh Sấm khẽ cười, đáp lại: “Ừ.”

"Cậu cũng biết mà, tôi trước giờ chẳng có mấy người bạn."

Lý Đại Thâm thở dài nhẹ, không nói thêm, chỉ chìa tay ra về phía Thịnh Sấm.

Thịnh Sấm đặt chú chó nhỏ xuống sàn, sau đó bắt lấy tay Lý Đại Thâm.

Chưa dừng lại ở đó, anh còn siết chặt tay Lý Đại Thâm, rồi vỗ nhẹ vào vai, ôm Lý Đại Thâm trong giây lát.

“Lâu rồi không gặp, Thịnh Sấm.” Lý Đại Thâm nói.

Mắt Thịnh Sấm hơi nóng lên nhưng khóe môi lại cong, vui mừng đáp lại: “Đúng thế, lâu rồi không gặp.”

Hai người cùng ngồi xuống, Thịnh Sấm vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lý Đại Thâm.

Anh hỏi để xác nhận: “Là Hạ Đình tìm cậu à?”

Sau đó, anh lẩm bẩm, đầy bối rối: “Nhưng làm sao cậu ấy có thể tìm được cậu chứ?”

Lý Đại Thâm giải thích:

“Tôi là luật sư, trước đây Hạ Đình từng làm cùng một văn phòng luật với tôi, nên cô ấy có số WeChat của tôi.”

Thịnh Sấm càng thêm ngạc nhiên.

Anh không ngờ giữa Lý Đại Thâm và Hạ Đình lại có mối quan hệ đồng nghiệp cũ.

Sau đó, anh cảm thấy số phận thật kỳ diệu.

Tình bạn mà anh đã để lạc mất hai mươi năm trước, cuối cùng lại được chính cô gái anh yêu sâu đậm giúp anh tìm lại.

Lý Đại Thâm nói: “Cô ấy rất xem trọng cậu, nhớ cảm ơn cô ấy thật tốt vào nhé.”

Thịnh Sấm cười đáp: “Thật không giấu gì cậu, tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Lý Đại Thâm cũng cười: “Tôi cũng cảm thấy hai người không chỉ đơn giản là bạn bè.”

“Cậu ấy nói với cậu rằng bọn tôi là bạn à?” Thịnh Sấm nhướng mày hỏi.

“Ừ.” Lý Đại Thâm nhấp một ngụm trà, gật đầu rồi trêu: “Xem ra cậu phải cố gắng thêm rồi.”

Thịnh Sấm chỉ biết cười bất lực.

Hai người trò chuyện rất lâu, cùng nhau thẳng thắn chia sẻ vì sao suốt bao năm qua họ không tìm đến đối phương.

Ngoài việc không biết Lý Đại Thâm đã chuyển đến đâu để sống và học tập, Thịnh Sấm còn có những lo lắng khác.

Anh sợ rằng Lý Đại Thâm không muốn gặp lại mình, anh sợ rằng trong lòng Lý Đại Thâm vẫn không thể vượt qua được chuyện cũ, nên dù rất muốn biết cuộc sống của bạn mình ra sao nhưng anh cũng không dám dò hỏi.

Vì anh sợ, nếu Lý Đại Thâm sống không tốt, anh sẽ cảm thấy chính mình đã hủy hoại cả cuộc đời của anh ấy.

Còn lý do Lý Đại Thâm không tìm Thịnh Sấm thì lại đơn giản hơn.

Khi còn nhỏ, anh ấy không có điều kiện và khả năng. Khi lớn lên, mỗi lần ý định tìm lại Thịnh Sấm nảy ra, anh ấy lại lo lắng liệu gặp lại nhau có khiến Thịnh Sấm nhớ về quá khứ, rồi lại rơi vào cảm giác tự trách bản thân không?

Cả hai đều biết sự việc năm đó không phải lỗi của họ.

Nhưng người chịu tổn thương là Lý Đại Thâm, còn người trong lòng có chướng ngại là Thịnh Sấm.

Dù vậy, tất cả những băn khoăn ấy đều được gỡ bỏ trong buổi tối hôm nay.

Lý Đại Thâm thẳng thắn nói rằng anh ấy đến đây là để xem liệu còn có thể tiếp tục làm bạn với Thịnh Sấm nữa không.

Thịnh Sấm trả lời: “Đương nhiên là tôi rất muốn, chỉ là trước đây tôi sợ cậu không muốn gặp lại tôi.”

Đã nói đến mức này, hai người đàn ông cũng chẳng cần vòng vo. Họ lập tức kết bạn WeChat với nhau.

Tình bạn bị bỏ lỡ hai mươi năm, cuối cùng cũng trở lại.

Còn tên khốn đó thì sao?" Lý Đại Thâm hỏi Thịnh Sấm.

“Chết rồi.” Thịnh Sấm lạnh lùng nhếch môi cười mỉa mai: “Làm quá nhiều việc ác nên bị ông trời trừng phạt.”

“Mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta vừa uống rượu vừa lái xe máy, còn chạy quá tốc độ trên cầu, rồi đâm vào lan can, người bay thẳng xuống sông và chết đuối.”

Trong lúc ăn tối với Ngụy Tĩnh Yến, Hạ Đình nhận được tin nhắn WeChat từ Thịnh Sấm.

Anh nhắn: [Cảm ơn cậu.]

Hạ Đình đáp lại: [Nói chuyện cho tốt nhé.]

Thịnh Sấm trả lời: [Được.]

Rồi anh nhắn tiếp: [Lát nữa tớ muốn gặp cậu.]

Hạ Đình đồng ý: [Được, vậy gặp ở quán cà phê nhé?]

Thịnh Sấm ngoan ngoãn đáp: [Ừ, được.]

Gần 10 giờ tối, Hạ Đình mới thấy Thịnh Sấm xuất hiện.

Anh ôm một chú chó nhỏ, sải bước dài mở cửa đi vào, khiến tấm biển treo dòng chữ "Đã đóng cửa" trên cửa cũng lung lay theo động tác của anh.

Trong quán không còn ai khác, chỉ có Hạ Đình đang ngồi chờ Thịnh Sấm.

Cô sững sờ nhìn chú chó trong tay anh. Vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp hỏi gì, thì Thịnh Sấm đã vươn tay kéo cô vào lòng, một tay ôm chặt lấy cô.

Anh thì thầm bên tai cô: "Cảm ơn cậu, Đình Đình."

Nhịp thở của Hạ Đình bỗng dưng chững lại.

Một lát sau, cô khẽ hỏi: "Chú cún này từ đâu ra vậy?"

Lúc này Thịnh Sấm mới thả cô ra.

Anh đưa chú cún nhỏ cho Hạ Đình, mỉm cười nói: "Tớ mua đó."

"Là giống chó màu kem mà cậu thích."

Hạ Đình nhẹ nhàng vuốt ve chú chó nhỏ, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào đầy vui sướng.

"Dễ thương quá đi mất…" Cô cảm thấy tim mình như tan chảy bởi sự đáng yêu của chú chó.

"Trời ơi! Nó đang liếm tay tớ nè!" Hạ Đình vui vẻ reo lên với Thịnh Sấm.

"Nó thích cậu đấy." Giọng Thịnh Sấm dịu dàng: "Đình Đình, đặt tên cho nó đi."

"Ừm…" Hạ Đình xoa đầu chú chó, mày khẽ nhíu lại, suy nghĩ thật nghiêm túc.

Đúng lúc này, cửa kính bên cạnh vang lên tiếng lộp độp.

Hạ Đình quay đầu nhìn, thấy những giọt mưa lớn đang rơi xuống.

Cô bỗng nhớ đến cái tên Rainbow.

Rainbow.

Rain.

Hơn nữa, biệt danh WeChat của anh cũng là Rain.

Hạ Đình quay lại nhìn Thịnh Sấm, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời, cô phấn khích hỏi:

"Gọi nó là Rain có được không?"

Thịnh Sấm khẽ cười, gật đầu: "Được, vậy gọi là Rain."

Một lát sau.

Hạ Đình nói: "Trời mưa rồi."

Thịnh Sấm đáp: "Rồi sẽ tạnh thôi."

Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment