Mặc dù Thịnh Sấm nói Hạ Đình đã đặt tên cho chú chó này rồi cho nên Hạ Đình chính là chủ nhân của nó nhưng Hạ Đình cũng không nhận chú chó này.
Cô biết chú chó này có giá trị không nhỏ, Hạ Đình không thoải mái đón nhận món quà quý giá như vậy từ anh khi đang trong mối quan hệ mập mờ.
Rain vẫn được Thịnh Sấm nuôi ở bên kia, ấy vậy chỉ cần Thịnh Sấm có thời gian là sẽ lái xe đưa chú chó đến chung cư nhà Hạ Đình.
Từ khi kết bạn wechat với Hạ Đình vài ngày trước thì Đường Quất Ảnh sau đó đã trò chuyện với Hạ Đình rất nhiều.
Hạ Đình biết được kha khá thông tin liên quan đến Thịnh Sấm thông qua Đường Quất Ảnh.
Thời cấp ba cô chỉ cảm thấy anh lạnh lùng quái đản, kiểu đánh nhau tới mức không thiết sống nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh đã từng muốn đồng quy vu tận với Thịnh Việt không chỉ một lần.
Đường Quất Ảnh nói với Hạ Đình: [Ban đầu A Sấm chẳng lưu luyến bất kỳ thứ gì với thế giới này, chị cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng kéo thằng bé về được một chút, người thực sự khiến thằng bé quan tâm đến thế giới này là em.]
[Cuối năm lớp 10 thằng bé đánh Thịnh Việt tới mức nhập viện là do thằng bé thực sự muốn giết chết Thịnh Việt, chấp nhận ngồi tù vì muốn đánh đổi lấy sự bình yên cho chị và em. Khi đó, thằng bé sợ Thịnh Việt sẽ nhắm tới em, Thịnh Sấm nói thằng bé không thể thua cho nên mới tình nguyện khiến em hiểu lầm còn hơn là có liên quan tới em.]
[Trước khi Thịnh Việt chết, A Sấm cảm thấy cả đời này thằng bé cứ như vậy, tựa như một bãi bùn nhão, chỉ xứng sống trong ngày mưa giông không có ánh mặt trời. Thằng bé nói với chị, Hạ Đình sẽ có một cuộc đời tươi sáng, Hạ Đình sẽ trở thành Hạ Đình tốt nhất, còn Thịnh Sấm thì không, Thịnh Sấm sẽ chỉ rữa nát mà thôi.]
…
Chỉ cần nghe Đường Quất Ảnh nhắc đến chuyện lúc trước của Thịnh Sấm thì Hạ Đình sẽ không nhịn được mà ôm điện thoại bật khóc.
Ngày 22 tháng 6, Đường Quất Ảnh hẹn Hạ Đình đi dạo phố.
Lúc ấy Thịnh Sấm không ở Ngô Thành mà đi công tác ở một nơi khác.
Đường Quất Ảnh đưa Hạ Đình đến quán lẩu “Mưa rơi tí tách” trong trung tâm thương mại Thịnh Đình ăn lẩu.
Hạ Đình rất ngạc nhiên hỏi: “Chị, chị cũng thích quán lẩu này sao?”
Đường Quất Ảnh hơi nhướng mày, cười hỏi: “Xem ra em rất thích nhỉ.”
“Thích chứ!” Hạ Đình nói: “Quán lẩu này là quán mà em thích nhất, cơ mà muốn ăn thì phải đi thật sớm nếu không thì ngồi chờ dài cổ.”
Hôm nay hai người đến sớm không cần phải xếp hàng lấy bàn.
Đường Quất Ảnh cười nói: “Cần gì phải xếp hàng, cứ bảo Thịnh Sấm kêu quản lý sắp xếp cho em một bàn riêng, sau này đến thì cứ vào ngồi gọi món là được.”
Hạ Đình sửng sốt.
Cô giật mình nhìn Đường Quất Ảnh, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không, không chắc chắn hỏi: “Ý chị là…ông chủ quán lẩu này là…”
“A Sấm đấy.” Đường Quất Ảnh biết rõ còn cố hỏi: “Thằng bé không nói với em à?”
“Nói với em cái gì?” Trực giác mách bảo Hạ Đình còn có điều gì đó mà cô không biết.
Đường Quất Ảnh nói thẳng với Hạ Đình: “Quán lẩu này với tiệm kem 18°C Hạ bên kia, thậm chí cả cái tên trung tâm thương mại này đều có liên quan đến em.”
Hạ Đình trợn tròn mắt: “Có…có liên quan đến em?”
Sao lại có liên quan đến cô?
Bộ não của Hạ Đình đứng máy trong giây lát.
Cứ coi như tiệm kem kia là bởi vì cô thích ăn kem nên mới mở, cứ coi như cái tên Thịnh Đình của trung tâm thương mại này một phần bắt nguồn từ chữ “Đình” trong tên cô đi.
Thế còn quán lẩu thì sao?
Hạ Đình thực sự muốn biết.
Cô muốn biết Thịnh Sấm rốt cuộc còn những gì chưa nói với cô.
“Chị ơi,” Hạ Đình nghĩ không thông, nhíu chặt lông mày, hỏi Đường Quất Ảnh: “Tại sao cậu ấy lại mở quán lẩu này vì em ạ?”
“Bởi vì hồi cấp ba em thường xuyên đi ăn lẩu với bạn bè.”
Hôm nay Đường Quất Ảnh hẹn Hạ Đình ra ngoài không có ý định giấu diếm Hạ Đình, chị muốn trợ giúp em trai mình.
Chị có thể nhìn ra được Hạ Đình cũng thích em trai nhưng cân nhắc từ mọi phương diện, chắc chắn Hạ Đình rất lo lắng ở trong lòng, ví như sự chênh lệch kinh tế giữa hai người, tầng lớp cũng khác biệt, chính là môn không đăng hộ không đối mà mọi người hay nói đến.
Đương nhiên Đường Quất Ảnh có thể hiểu được Hạ Đình, cho nên chuyện chị cần làm lúc này là xua tan lo lắng của Hạ Đình để Hạ Đình có thể đối diện với tình yêu của em trai mình.
Chị muốn Hạ Đình biết rõ, cho dù là trước kia hay hiện tại, Thịnh Sấm vẫn là Thịnh Sấm đơn thuần yêu cô như xưa không liên quan gì đến chuyện mình có là tổng giám đốc Thịnh thị hay không.
Chị cá Hạ Đình sẽ kiên định với lòng mình và sẽ đưa ra lựa chọn dựa trên bản năng tình cảm.
Đường Quất Ảnh nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Hạ Đình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Chúng ta ăn trước đi, ăn xong chị sẽ đưa em đến một nơi.”
Hạ Đình gật đầu máy móc, bối rối đáp: “Vâng.”
“Đình Đình, em có biết chị biết em từ khi nào không?” Đường Quất Ảnh không đợi Hạ Đình hỏi, nói ngay với cô: “Tối ngày thứ hai sau khi khai giảng chị đã biết đến em rồi, nhưng mà lúc đó vẫn chưa biết em tên gì.”
Hạ Đình ngơ ngác nhìn Đường Quất Ảnh, tựa như đoán được điều gì.
Đường Quất Ảnh nói tiếp: “Lúc đó, chị không đến thăm A Sấm mỗi ngày được nên chỉ có thể thông qua liên lạc mà hỏi thăm về tình hình của thằng bé, hỏi thằng bé có gì vui không, có chuyện gì thú vị hay không để thằng bé nói với chị.”
“Mỗi lần thằng bé đều nói không có gì vui cả, không có gì để kể nhiều, nhưng một hôm, thằng bé kể với chị một chuyện.”
Đường Quất Ảnh dừng một chút, cười nói: “Thằng bé nói lớp bên cạnh có một bạn nữ lơ đãng thế nào mà đi nhầm lớp lại còn ngồi xuống chỗ của thằng bé như chỗ của mình. Lúc A Sấm kể chuyện này với chị, giọng điệu rất thoải mái, thậm chí còn hơi cười nhẹ.”
“Lúc đó chị biết em rất đặc biệt với thằng bé.”
“Đại khái khoảng hơn một tháng sau đó, chị nhớ lúc đó là tháng mười,” Đường Quất Ảnh nhớ lại cẩn thận, trên mặt nở một nụ cười nhè nhẹ, nói: “Lần đầu tiên A Sấm chủ động đến trường tìm chị, chỉ vì muốn kể cho chị nghe thằng bé đã biết tên của em là Xìa Tíng, chị hỏi thằng bé hai chữ đó là chữ gì, thằng bé tủm tỉm lắc đầu nói không rõ lắm.”
“Chưa đầy một tháng tiếp theo, sau ngày thông báo kết quả thi giữa kỳ của trường em, lúc đó chị vẫn còn ở trên lớp, đột nhiên nhận được tin nhắn QQ của A Sấm, nhưng thằng bé không nói về thành tích của nó mà chỉ nhắn cho chị hai chữ… Hạ Đình. Sau đó thằng bé lại gửi thêm cô ấy tên Hạ Đình.”
“Là thằng bé lén nhìn trên bảng điểm của giáo viên chủ nhiệm.”
Cảm xúc trong lòng Hạ Đình dâng lên mênh mông cuồn cuộn, cô trầm mặc mất một lúc lâu.
Cô hoàn toàn không biết bản thân lại có thể trở thành lý do thúc đẩy Thịnh Sấm có niềm tin với thế giới này.
Sau khi ăn lẩu xong, Đường Quất Ảnh đưa Hạ Đình tới một khu biệt thự.
Đường Quất Ảnh vừa mở cổng ra thì một chú chó nhỏ phóng tới.
“Rain?” Hạ Đình đứng ở cổng ngạc nhiên nhìn chú chó Yorkshire trắng sữa, hỏi Đường Quất Ảnh đang đi vào trong: “Chị ơi, đây là nhà chị sao?”
Đường Quất Ảnh rất thản nhiên nói: “Là nhà của A Sấm.”
“Chúng ta vào nhà lúc cậu ấy không ở nhà hình như không được hay…” Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Đường Quất Ảnh kéo vào.
Đường Quất Ảnh cười hỏi: “Em còn muốn biết thêm về A Sấm nữa hay không?”
Hạ Đình không thể không thừa nhận mình bị cám dỗ.
Bước vào trong nhà Thịnh Sấm, Đường Quất Ảnh trực tiếp kéo Hạ Đình vào phòng làm việc.
Trong lúc Đường Quất Ảnh kéo ngăn tủ lấy đồ ra cho Hạ Đình thì Hạ Đình chú ý tới tủ kính trưng bày bên cạnh có một bộ xếp gỗ hình mèo tam thể.
Hạ Đình nhìn chằm chằm vào bộ xếp gỗ hình con mèo đến mức xuất thần, Đường Quất Ảnh dõi theo ánh mắt của cô.
Đường Quất Ảnh nói: “Bộ xếp gỗ hình mèo này là A Sấm mua vào ngày sinh nhật của em năm lớp 12.”
“Mặc dù là chọn quà cho em nhưng thằng bé không có ý định tặng đi.” Nói đến đây Đường Quất Ảnh cười nói: “Lúc ấy thằng bé còn kéo chị đi để tư vấn, kết quả chị chọn dầu thơm hỗ trợ giấc ngủ thì nó lại không hài lòng, cuối cùng vẫn mua bộ xếp gỗ mà nó nhắm trúng.”
Chuyện này Hạ Đình cũng có ấn tượng.
Lúc đó cô tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ chọn quà trong tiệm quà lưu niệm.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh đang chọn quà cho cô.
Cô chớp chớp đôi mắt hơi sưng đỏ của mình.
“Mọi thứ em muốn biết đều ở đây.” Đường Quất Ảnh đưa cho Hạ Đình một chiếc hộp có khóa.
Ổ khóa là loại ổ khóa mật mã 4 số.
Hạ Đình rất muốn biết bên trong có gì nhưng lại không muốn tự tiện mở hộp đồ của người khác khi chưa có sự cho phép.
Cho nên cô ôm hộp nhìn về phía Đường Quất Ảnh hỏi: “Chị, em có thể gọi điện thoại cho cậu ấy không?”
“Em muốn hỏi cậu ấy xem có được phép xem đồ vật bên trong này hay không.” Hạ Đình khẽ nói.
Đường Quất Ảnh bật cười thở dài: “Em ngoan thật đấy.”
“Nếu không thì em không xem đâu,” Hạ Đình nói xong đặt chiếc hộp xuống, “Coi như chúng ta chưa từng tới.”
“Được rồi, gọi đi gọi đi,” Đường Quất Ảnh nói: “Gọi cho thằng bé một cuộc đi.”
Hạ Đình bèn bấm số điện thoại của Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm nhanh chóng bắt máy: “Hạ Đình?”
Hạ Đình đàng hoàng nói với anh: “Tớ và chị cậu hiện tại đang ở nhà cậu.”
Thịnh Sấm lờ mờ: “Ừ?”
“Tớ đang cầm chiếc hộp có khóa trong ngăn kéo bàn làm việc của cậu,” Hạ Đình hơi căng thẳng hỏi anh: “Tớ mở ra xem được không?”
Thịnh Sấm nhanh chóng phản ứng lại.
Chắc chắn là chị gái đã nói hết mọi chuyện cho Hạ Đình nghe rồi.
Đã đến nước này thì anh cũng không thể giấu nổi nữa.
Thịnh Sấm thở dài: “Ừ, mật khẩu là…”
“Để tớ thử!” Hạ Đình vội vàng cắt ngang anh, lặp lại một lần nữa: “Để tớ tự mở thử.”
Đường Quất Ảnh ở bên cạnh tặc lưỡi một cái.
Chà, thú vị ghê.
Thịnh Sấm đồng ý: “Được rồi, vậy cậu tự mở đi.”
“Tớ vẫn đang họp,” Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Có chị gái tớ ở đó với cậu, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi chị ấy.”
“Ngày mốt tớ về, chờ tớ về rồi sẽ đến tìm cậu.”
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại xong, Hạ Đình bắt đầu tìm mật khẩu mở khóa.
0902, là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau lần đầu.
Không đúng.
0324, là ngày mưa mà cô hiểu lầm rằng anh ghét cô.
Cũng không phải.
0121, sinh nhật của anh.
Không phải.
1021, sinh nhật của cô.
Vẫn không đúng.
Hạ Đình chìm vào suy nghĩ, còn ngày nào khác khiến anh cảm thấy cực kỳ quan trọng?
Một lúc sau, Hạ Đình từ từ lăn số trên ổ khóa, chỉnh bốn số về 0-6-2-5.
Giây tiếp theo, khóa mở.
0625 là ngày công bố điểm thi đại học, cũng là ngày liên hoan bọn họ tốt nghiệp cấp 3.
Là ngày mà anh và cô bắt đầu đường ai nấy đi, không có bất kỳ tin tức gì của nhau.
Sau khi Hạ Đình mở được chiếc hộp ra, Đường Quất Ảnh bèn ra ngoài phòng khách chơi với cún con, để lại Hạ Đình một mình ở trong phòng làm việc.
Trong hộp cũng không có quá nhiều đồ.
Một tờ giấy ghi chú, một bức tranh vẽ tay còn có cả một bức ảnh.
Giấy ghi chú là tờ giấy Hạ Đình đã từng dán ở trong cửa hàng kem gần trường học.
Cô không biết tờ ghi chú này sẽ bị Thịnh Sấm lấy đi.
Chỉ là hiện tại, trên mặt sau của giấy ghi chú hình như có chữ viết.
Hạ Đình lật mặt sau ra, nhìn thấy Thịnh Sấm viết một đoạn.
“Thứ ba, ngày 24 tháng 3 năm 2015, ở Ngô Thành có mưa vừa đến to, nhiệt độ không khí dao động từ 11-18 độ.
Hôm nay Hạ Đình không vui.
Là do thằng khốn Thịnh Sấm gây ra.
Thịnh Sấm đáng chết."
Hạ Đình mím môi cười, giọt lệ trong mắt long lanh.
Cho nên tiệm kem trong trung tâm thương mại Thịnh Đình mới có tên là "18°C hạ".
Trong lúc tâm trạng cô sa sút viết một câu bâng quơ, thế mà anh lại coi là thật, còn thực hiện giúp cô.
Hạ Đình không khỏi cảm động.
Từ hôm gặp chị Thịnh Sấm đến nay, trái tim của cô liên tục bị khuấy đảo tựa sóng biển dồn dập đánh vào bờ, không thể nào bình tĩnh nổi.
Cô đặt tờ giấy ghi chú xuống, mở bức tranh vẽ tay ra.
Trong tranh, cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hiên hàng kem, một tay cầm ly kem, một tay khác vuốt ve cô nàng mèo tam thể.
Cảnh tượng này…
Vì thế ngày đó anh đứng bên kia đường nhìn cô…thực sự nhìn cô.
Hạ Đình ngắm bức tranh một lát, cuối cùng ánh mắt của cô rơi vào con mèo tam thể trong bức tranh.
Trông quen quen.
Cô nhớ tới hình đại diện wechat cá nhân hình như là bức ảnh con mèo tam thể này.
Hạ Đình nhẹ nhàng chạm ngón tay vào bức tranh.
Lúc vẽ bức tranh này trong lòng anh đang nghĩ gì?
Cuối cùng là tấm hình kia.
Trong tấm ảnh anh đội mũ sinh nhật nhắm mắt ước nguyện, và bên trái bức ảnh có bóng lưng cô đi ngang qua.
Ở mặt sau của tấm hình là dòng chữ viết tay của anh:
“Cô ấy thực sự đã xuất hiện.
Sinh nhật 18 tuổi này, tôi bắt đầu tin rằng điều ước vào ngày sinh nhật thực sự sẽ trở thành hiện thực.”
Lúc này nước mắt Hạ Đình chợt rơi xuống.
Anh đã ước mở mắt ra là thấy cô sao?
Hạ Đình rất muốn gặp Thịnh Sấm.
Muốn gặp ngay bây giờ.
Nhưng ngày mốt họ mới gặp được nhau.
Hạ Đình mất ngủ cả đêm, nửa đêm cô gửi tin nhắn cho Ngụy Tĩnh Yến nói: [Yến Yến, có lẽ tớ yêu rồi.]
Ngụy Tĩnh Yến vẫn ngủ, nhanh chóng trả lời lại: [Chết tiệt!!! Với ai????]
Hạ Đình thành thật nói với bạn: [Thịnh Sấm.]
Ngụy Tĩnh Yến gửi vài sticker liên tiếp, vừa khiếp sợ lại vừa chết lặng.
Một lát sau, cô ấy còn nói: [Thực ra tớ vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy hợp lý rất mâu thuẫn…]
Hạ Đình không hiểu hỏi lại: [Tại sao?]
Ngụy Tĩnh Yến nói: [Lần trước cậu kể về khoảnh khắc xấu hổ của mình chẳng phải đã đề cập đến việc cậu với Thịnh Sấm là bạn bè trên wechat hay sao? Thật ra lúc đó tớ đã thấy lạ rồi, sao một người như Thịnh Sấm lại kết bạn với bạn học cũ qua wechat cơ chứ!]
Ngụy Tĩnh Yến: [Chẳng ngờ hai người âm thầm hành động bí mật rồi!]
Hạ Đình: [...]
…
Hạ Đình chưa bao giờ cảm thấy thời gian hai ngày trôi qua dài dằng dặc như thế.
Sẩm tối thứ ba, Hạ Đình đến quán cà phê “Không nỡ” của Thịnh Sấm ngay sau khi tan sở.
Họ hẹn nhau hôm nay sẽ gặp mặt ở chỗ này.
Lúc Hạ Đình đến quán thì vừa hay quán cũng đến giờ đóng cửa.
A Lâm làm cho Hạ Đình một ly hoa quế tuyết bay xong mới tan làm.
Trước khi rời đi, A Lâm hỏi Hạ Đình: “Chị Đình, chị có muốn tắt nhạc không?”
Nhạc trong quán vẫn đang được mở.
Hạ Đình mỉm cười đáp lại: “Cứ để vậy đi.”
“Vâng.” A Lâm nói: “Vậy em về nhé, hẹn gặp lại chị sau.”
“Tạm biệt.” Hạ Đình đáp lại.
Lúc này hẳn là Thịnh Sấm vừa xuống máy bay.
Hạ Đình ngồi ở quầy bar cửa sổ hướng ra đường chính, từ tốn nhâm nhi ly cà phê chờ anh tới.
Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, ngoài trời bắt đầu mưa.
Trong quán cà phê rất yên tĩnh.
Trời mưa, cà phê, âm nhạc.
Là bầu không khí mà Hạ Đình rất thích.
Một tiếng sau, trong lúc Hạ Đình đang yên lặng nghe một bản tình ca êm ái thì bên ngoài bỗng nhiên có ánh đèn xe sáng nhấp nháy.
Qua màn mưa rơi ngoài cửa kính, cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Bài hát trong quán vang lên: “Anh muốn mượn một cơn mưa rơi xuống mái hiên nhà em, tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ chính là nỗi nhớ của anh…” (Bài hát 借一场雨 - en)
Thịnh Sấm thậm chí không đợi tài xế che ô cho mình, anh nhanh chóng mở cửa rồi bước thật nhanh qua cầu thang, sau đó đẩy cửa bước vào.
Tầm mắt của Hạ Đình luôn dõi theo anh.
Sau khi anh bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hạ đình nhìn thẳng vào Thịnh Sấm, anh từ từ bước tới bên cô.
Sau đó dừng ở trước mặt Hạ Đình.
Ngay tại lúc Hạ Đình định lên tiếng trước thì Thịnh Sấm đã hỏi cô trước một câu: “Đình Đình, tớ có thể ôm cậu một cái không?”
Hạ Đình không nói gì mà chỉ xoay chiếc ghế cao đang ngồi lại, mặt mày cong cong khẽ gật đầu với anh.
Thịnh Sấm bèn vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Đầu cô tựa vào lồng ngực của anh, quần áo trên người Thịnh Sấm hơi ẩm ướt vì bị dính mưa.
Nhưng vẫn rất ấm áp.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Thịnh Sấm và Hạ Đình đều không nói một lời.
Cứ như vậy ôm nhau trong im lặng, vừa lắng nghe tiếng nhạc trong quán vang lên chuyển từ bài này sang bài khác vừa nghe tiếng mưa tí tách rơi ngoài trời.
Một lát sau, Thịnh Sấm mới buông Hạ Đình ra.
Họ nắm tay nhau một cách tự nhiên, không biết là ai chủ động mà cũng có lẽ là cả hai đều đưa tay về phía nhau. Tóm lại, sau khi cái ôm kết thúc, tay của Hạ Đình và Thịnh Sấm đã nắm lấy nhau.
Hạ Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay Thịnh Sấm, cúi thấp đầu, như thể những ngón tay của anh đặc biệt thú vị.
Sau khi nghe lời tỏ tình và giải thích của anh, cô vẫn luôn do dự không biết có nên ở bên anh hay không.
Bởi vì cô không đủ can đảm để thử nghiệm, cô cần chắc chắn bản thân mình nếu về bên anh, khi có tình huống xấu nhất xuất hiện thì cô có chịu được hay không.
Nhưng hai ngày trước, sau khi mở chiếc hộp kia, cô bỗng chốc ý thức được, Hạ Đình và Thịnh Sấm vốn dĩ sẽ không xuất hiện những khả năng khác cho nên tất nhiên sẽ không xuất hiện những tình huống xấu nhất.
Giữa họ chỉ có một kết quả duy nhất.
Và cô hoàn toàn không cần cân nhắc lợi hại.
Bởi vì ở trước mặt cô, anh chỉ là Thịnh Sấm.
Anh đã thay đổi rất nhiều nhưng…
Dù năm đó anh quái gở lạnh lùng hay hiện tại anh dịu dàng lịch lãm thì anh vẫn luôn là Thịnh Sấm thích cô.
Thịnh Sấm vẫn yêu Hạ Đình như ngày xưa, chưa hề thay đổi.
Cô là mối tình đơn phương mà anh không muốn bất kỳ ai biết đến, là tình yêu lâu dài của cô, là sự thiên vị trắng trợn của anh.
Những thứ này đủ để chứng minh hết thảy.
Hạ Đình không có món quà quý hiếm nào để tặng anh, thứ mà cô có cũng chỉ là một tình yêu thuần khiết.
Tình yêu này là do Hạ Đình mười lăm tuổi phát hiện.
Hiện tại để cho Hạ Đình gần hai mươi lăm tuổi trao tặng.
“Thịnh Sấm,” Hạ Đình mân mê bàn tay của anh, thì thầm nói với anh: “Chờ khi cơn mưa này tạnh chúng mình hẹn hò nhé.”
Thịnh Sấm biết tối nay cô chắc chắn sẽ nói gì đó với anh.
Cũng đại khái đoán được cô sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh nhưng anh không hề nghĩ tới lời mở đầu của cô là một câu như thế này.
“Tại sao phải chờ cơn mưa này tạnh?” Anh hỏi với giọng trầm thấp.
Hạ Đình ngồi trên ghế ngẩng mặt lên mỉm cười với anh, nói: “Bởi vì hồi cấp ba tớ luôn nhắc nhở bản thân chờ khi cơn mưa này tạnh sẽ không thích Thịnh Sấm nữa.”
Thịnh Sấm cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Sâu trong mắt anh, cảm xúc cuồn cuộn như thủy triều dâng trào.
Thời cấp ba.
Thích anh.
“Không chờ được,” Anh đột nhiên giơ tay lên đặt sau gáy cô, đồng thời cúi người xuống, giây phút chạm trán Hạ Đình, Thịnh Sấm khàn giọng nói: “Ngay bây giờ.”
Đôi môi của Hạ Đình bị anh chặn lại, hàm răng cũng bị anh cường ngạnh cạy mở.
Thịnh Sấm hôn cô bá đạo, gần như lấy đi hết hơi thở của Hạ Đình.
“Hạ Đình,” giọng của Thịnh Sấm trầm thấp mơ hồ, nghe có vẻ quyến rũ, gợi cảm, “Đình Đình…”
Hạ Đình vẫn còn choáng váng bởi nụ hôn của anh, cả người đều mơ mơ màng màng.
Mãi đến khi Hạ Đình thiếu oxy đến mức thở không ra hơi khẽ đẩy anh ra, Thịnh Sấm mới miễn cưỡng thả cô ra.
Anh cúi xuống ôm lấy cô, Hạ Đình tựa vào trong ngực anh để bình phục lại.
Một lát sau, cô dịu dàng gọi anh một tiếng: “Thịnh Sấm.”
“Ừm?” Anh đáp.
Hạ Đình hỏi anh: “Cậu đã nói cậu thích tớ hết thảy, đúng không?”
Thịnh Sấm nhẹ nhàng trả lời cô: “Ừ, tớ từng nói vậy.”
“Vậy thì hãy thích chính mình như thích tớ nhé,” Hạ Đình choàng tay ôm lấy phía sau lưng của anh, nói vào tai anh từng câu từng chữ: “Tớ thích cậu, cho nên cậu cũng phải thích bản thân mình, được không?”
Anh lại cúi đầu, dường như muốn vùi cả mặt vào cổ của cô, ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”
Bởi vì thích em nên anh bắt đầu thích chính mình.
Nhưng Hạ Đình ơi, anh vẫn thích em nhất.
Dù là cấp ba hay hiện tại hay tương lai sau này.
Thịnh Sấm đều thích Hạ Đình nhất.
Em vĩnh viễn là
“most” của anh.
Hoàn thành phần chính.