Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 25

Vì câu nói của Hạ Đình nên Thịnh Sấm không nỡ buông cô ra.

Anh cúi người ôm chặt lấy cô.

Mãi cho đến khi Hạ Đình khẽ đẩy nhẹ anh một cái thì Thịnh Sấm mới dần dần nới lỏng vòng tay, đứng thẳng người.

Nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.

Ngay sau đó, anh kéo chiếc ghế cao bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô.

Thịnh Sấm nắm lấy những ngón tay thon dài của Hạ Đình, khẽ bóp nhẹ phần đầu ngón tay, vừa chơi đùa vừa tò mò hỏi: “Đình Đình, hồi cấp ba em bắt đầu thích anh từ khi nào thế?”

Hạ Đình còn chưa kịp trả lời, Thịnh Sấm đã chủ động nói trước: “Anh thì ngay lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy cực kỳ tò mò về em rồi.”

Hạ Đình mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn anh, đáp lại: “Em biết, chị gái anh đã kể với em rồi.”

Thịnh Sấm nói: “Vậy em cũng nói cho anh nghe đi. Anh muốn biết cảm giác khi em thích anh như thế nào.”

“Cụ thể là lúc nào thì em không nhớ rõ lắm.”Hạ Đình hơi trầm ngâm, cố gắng nhớ lại, sau đó dịu dàng nói: “Từ cái lần ngày thứ hai sau khi khai giảng, khi em đi nhầm vào lớp học và tình cờ nhìn thấy anh, sau đó... Âm thầm chú ý đến anh trở thành một thói quen mà em không hề nhận ra."

"Ngày mà em thực sự nhận ra mình thích anh là hôm lần đầu tiên thấy chị gái anh đi tìm anh.” Khi nói đến chuyện này Hạ Đình chợt khẽ cười, có vẻ như là bởi vì cô đã ngốc nghếch nghĩ rằng chị gái của anh chính là bạn gái của anh. “Khi đó, em đứng ở trạm xe buýt đợi xe thì tình cờ nhìn thấy hai người bên kia đường. Anh cúi người, còn chị gái anh thì giúp anh đội mũ. Đó cũng là lần đầu tiên em thấy anh cười.”

Hạ Đình ngước mắt lên nhìn Thịnh Sấm, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Thịnh Sấm, anh cười lên thật sự rất đẹp.”

Thịnh Sấm không chớp mắt, chăm chú nhìn cô thật kỹ. Nghe câu nói ấy, khóe môi Thịnh Sấm khẽ cong nở một nụ cười.

Anh vẫn nhớ ngày hôm đó.

Hôm đó, Ngô Thành có tuyết rơi.

Nhưng anh lại chẳng thể nói với cô một câu: “Hạ Đình, tuyết rơi rồi.”

Thậm chí, anh còn chẳng thể chủ động nói với cô dù chỉ một chữ.

Hạ Đình rõ ràng cũng nhớ lại hôm đó tuyết rơi, thậm chí cô còn nhớ ra cả tên trên QQ và dòng trạng thái trên WeChat của anh.

Cô khẽ đung đưa những ngón tay đang đan vào nhau của hai người, rồi gọi anh: "Thịnh Sấm."

Giọng Thịnh Sấm trầm thấp, khẽ đáp: "Ừ?"

Hạ Đình tò mò hỏi anh: “Tại sao tên trên QQ của anh lại là snowed, còn dòng trạng thái trên WeChat lại là snowing vậy?”

Thịnh Sấm không trả lời trực tiếp câu hỏi mà hỏi ngược lại cô: “Đình Đình, em còn nhớ hôm chị gái anh đến tìm anh, sau khi anh và chị rời đi, trời bắt đầu có tuyết rơi không?”

Hạ Đình khẽ gật đầu.

Cô nhớ rất rõ.

Rõ đến từng chi tiết.

Bởi hôm đó đối với Hạ Đình là một ngày vô cùng đặc biệt.

Ngày hôm ấy, cô nhận ra cảm xúc trong lòng mình, đồng thời cũng hiểu rõ rằng tình cảm ấy sẽ chẳng bao giờ có kết quả.

Chính vì vậy, cô cũng khắc sâu ấn tượng về thời tiết hôm ấy.

“Khi ngồi trong xe, vừa nhìn thấy tuyết bắt đầu rơi bên ngoài, anh đột nhiên rất muốn mở cửa xe, chạy trở lại chỗ em, đứng trước mặt em và nói một câu: Hạ Đình, tuyết rơi rồi.”

“Câu nói ấy chẳng mang ý nghĩa gì cả nhưng anh lại đột nhiên muốn nói với em.” Thịnh Sấm mỉm cười, khóe môi khẽ cong: “Anh chỉ muốn tìm một cái cớ để nói chuyện với em, muốn đến mức phát điên. Nhưng anh không thể làm vậy.”

“Thế nên nó chỉ có thể là snowed. Giống như bây giờ, khi anh nhắc lại với em, trận tuyết ấy đã dừng lại từ ngày hôm đó của mười năm trước rồi.”

Hạ Đình đã hiểu ra rồi.

Cô nói: “Nó có ý nghĩa mà.”

Câu tuyết rơi rồi mà anh muốn nói với cô, thực sự có ý nghĩa.

Câu nói ấy không chỉ ẩn chứa tình cảm thầm kín của anh, mà còn là niềm vui sướng trong khoảnh khắc anh nhận ra Ngô Thành đang có tuyết rơi.

Anh muốn bày tỏ niềm vui ấy với cô, muốn chia sẻ với cô.

Nhưng anh không thể.

Vì vậy, snowing mới trở thành snowed.

"Dòng trạng thái trên WeChat là một ước nguyện.” Gương mặt Thịnh Sấm đầy vẻ thư thái, nói: “Bây giờ thì đã thành hiện thực rồi.”

Hạ Đình cũng cười, tiếp lời anh: “Là vào tối hôm giao thừa, trên đường anh lái xe đưa em về nhà.”

Thịnh Sấm cười khẽ, gật đầu đáp: “Ừm.”

“À đúng rồi, Đình Đình,” Thịnh Sấm hỏi cô: “Có phải sau này em đổi số QQ rồi đúng không?”

Hạ Đình ngẩn người một lúc, rồi gật đầu: “Ừm.”

“Số cũ em không nhớ mật khẩu nữa.” Cô bất lực nói: "Đành phải đổi sang một số mới."

Thịnh Sấm lấy điện thoại ra, mở ứng dụng QQ rồi hỏi cô: “Vậy số QQ mới của em là gì? Để anh kết bạn.”

Hạ Đình đọc lên một dãy số, Thịnh Sấm nhập vào và tìm kiếm.

Tên hiển thị của cô là một biểu tượng cây kem, còn ảnh đại diện là một chú mèo nhỏ đang ngủ trong chiếc chăn.

Thịnh Sấm giơ điện thoại lên cho Hạ Đình xem, hỏi: “Cái này phải không?”

Hạ Đình gật đầu: “Đúng rồi, nhưng em giờ ít dùng QQ lắm, chủ yếu dùng WeChat nhiều hơn.”

Thực ra Thịnh Sấm cũng vậy, nhưng anh vẫn muốn kết bạn QQ với cô. 

Sau khi Thịnh Sấm gửi yêu cầu kết bạn, Hạ Đình đã đồng ý.

Anh nhắn cho cô một tin nhắn trên QQ: [Đình Đình.]

Ngay sau đó thêm một tin nữa: [Anh là Thịnh Sấm, anh thích em.]

Hạ Đình mỉm cười, gõ đáp lại: [Thịnh Sấm, em thích anh.]

Một lát sau, Hạ Đình như chợt nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh với Tôn Tiểu Vũ là bạn bè đúng không?”

“Tôn Tiểu Vũ?” Thịnh Sấm hơi nhíu mày, hỏi lại: “Là ủy viên văn nghệ nói nhiều hôm họp lớp hôm đó à?”

Bởi vì hôm đó tại bàn tiệc, Tôn Tiểu Vũ đã hỏi Hạ Đình một câu khiến cô khó xử, mà Thịnh Sấm lại không ưa những ai làm khó Hạ Đình, nên anh chẳng có ấn tượng tốt gì với cô ta.

Hạ Đình bị lời nói có phần gay gắt của anh chọc cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng rồi.”

“Anh với cô ta là bạn bè à?” Chính bản thân Thịnh Sấm cũng chẳng biết.

Hạ Đình giải thích: “Cô ấy nói hai người là bạn trên QQ mà.”

“Khi nào vậy?” Thịnh Sấm nhíu mày: “Sao anh không nhớ gì hết?”

“Khoảng nửa cuối năm lớp 1.” Hạ Đình trả lời.

Danh sách bạn bè QQ của Thịnh Sấm vốn không nhiều, anh lướt qua lướt lại vài lần cũng không thấy ai có tên ghi chú là Tôn Tiểu Vũ cả. Cuối cùng, anh đưa điện thoại cho Hạ Đình, nói: “Anh không tìm thấy, cái nào là cô ta?”

Hạ Đình nhận lấy điện thoại, đồng thời mở danh sách bạn bè QQ của mình, đối chiếu giữa hai máy một lúc mới tìm ra ảnh đại diện của Tôn Tiểu Vũ trong danh sách bạn của Thịnh Sấm.

Nhưng tên của Tôn Tiểu Vũ được anh ghi chú là… (Học kỳ một lớp 10) Lớp phó.

Hạ Đình: “…”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Học kỳ một lớp 10, cô ấy làm lớp phó học tập lớp anh à?”

Thịnh Sấm lại ngẩn người “À” một tiếng mơ hồ, rõ ràng anh cũng chẳng nhớ rõ: “Lớp phó là cô ta à?”

Hạ Đình giơ điện thoại lên cho anh xem: “Ghi chú của anh này.”

Thịnh Sấm nhìn lướt qua, nói: "Ồ... Chắc là đúng rồi."

“Anh đã bảo mà, hồi cấp ba, ngoài trường hợp cần thiết thì anh không kết bạn với ai cả. Nếu là lớp phó thì hợp lý rồi.”

Không cần thiết thì không kết bạn…

Hạ Đình mím môi cười, nghiêng đầu cười hỏi: “Vậy lúc đó anh không từ chối yêu cầu kết bạn của em là vì em là cần thiết?”

“Đương nhiên.” Thịnh Sấm không chút do dự, đáp ngay: “Em là người cần thiết nhất.”

“Em không biết lúc nhìn thấy là em muốn kết bạn với anh, anh đã hồi hộp và vui mừng đến mức nào đâu.” Thịnh Sấm kể: “Anh rất sợ em bấm nhầm, nên một thời gian dài sau khi kết bạn, sáng nào tỉnh dậy anh cũng kiểm tra xem em còn trong danh sách bạn bè của anh không, anh chỉ sợ em đã xóa anh thôi.”

Hạ Đình: “…”

"Thực ra lúc đó em đúng là bấm nhầm thật." Hạ Đình thú nhận với anh: "Nhưng em chưa từng nghĩ đến việc sẽ xóa anh. Ngược lại, em cũng giống anh, em còn lo rằng anh đồng ý kết bạn với em là do bấm nhầm. Có một đoạn thời gian em cứ thấp thỏm chờ bị anh xóa khỏi danh sách bạn bè."

"Về sau thấy anh không xóa, em còn nghĩ chắc anh quên mất chuyện đó rồi." Hạ Đình bật cười.

"Vậy nên, cái tin nhắn chúc năm mới vui vẻ trong hai năm đó, không phải là gửi hàng loạt, đúng không?" Cô nhìn anh hỏi.

"Không phải là gửi hàng loạt." Thịnh Sấm đưa tay xoa đầu cô, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, thẳng thắn thừa nhận: "Là chỉ gửi riêng cho em thôi."

Hạ Đình lại cúi đầu nhìn danh sách bạn bè trên QQ của anh.

Danh sách chỉ được phân thành ba nhóm: một nhóm là [Bạn học], một nhóm là [Gia đình và bạn bè], nhóm cuối cùng là [Secret].

Ngoài nhóm [Bạn học] có nhiều người hơn một chút thì hai nhóm còn lại mỗi nhóm chỉ có đúng hai người liên hệ.

Khi nãy, lúc tìm tài khoản QQ của Tôn Tiểu Vũ, Hạ Đình thấy trong nhóm [Bạn học] còn có lớp trưởng Quách Nguy Nhiên, nhưng lại không thấy tài khoản QQ của cô. 

Dù là tài khoản trước đây hay là hiện tại.

Cô bấm vào nhóm [Secret] của anh.

Trong đó chỉ có hai tài khoản, đều là tài khoản QQ của cô.

Một là tài khoản vừa mới kết bạn hôm nay, cái còn lại là tài khoản cô đã không còn sử dụng nữa.

Anh đặt ghi chú cho tài khoản hồi cấp ba của cô là "most".

Hạ Đình nhớ lại lời anh vừa nói, cô là người cần thiết nhất.

Most, nhất, cấp cao nhất.

Một lát sau, Hạ Đình đưa điện thoại lại cho Thịnh Sấm.

Sau khi Thịnh Sấm nhận lại điện thoại thì anh trực tiếp xóa Tôn Tiểu Vũ khỏi danh sách bạn bè.

Hạ Đình đang cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại của mình nên không thấy và cũng không biết chuyện này.

Mà Thịnh Sấm cũng chẳng định để cô biết.

Giây tiếp theo, Hạ Đình khẽ lắc lắc bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.

Anh ngước mắt nhìn cô.

Hạ Đình nhắc anh: "Muộn rồi, chúng ta về nhé?"

Thật ra cô không mệt lắm, nhưng anh thì vừa đi máy bay, vừa đi xe cả ngày, chạy đôn chạy đáo cả buổi tối mới về được đây nên anh chắc chắn đã rất mệt.

Giờ chuyện đã nói xong, mối quan hệ giữa hai người cũng chính thức xác định nên cô muốn anh về nghỉ ngơi sớm, ngủ một giấc thật ngon.

Thịnh Sấm "ừm" một tiếng, rồi nói: “Để anh đưa em về trước."

Cô mỉm cười: "Được."

Hai người bước ra khỏi quán cà phê, bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng cơn mưa đã dịu đi khá nhiều.

Hạ Đình và Thịnh Sấm ngồi vào ghế sau, anh bảo tài xế Trần Tượng Thụ đưa họ đến chỗ cô ở.

Từ lúc lên xe, anh đã nắm tay cô, nắm mãi đến khi xe dừng dưới căn hộ nhà của Hạ Đình, lúc cô chuẩn bị xuống xe thì anh mới miễn cưỡng buông ra.

Thịnh Sấm theo cô bước xuống, như thế vẫn chưa đủ, anh còn định đưa cô lên tận nhà.

Hạ Đình không từ chối, còn mỉm cười đưa tay về phía anh.

Thịnh Sấm lập tức nắm lấy tay cô, cùng cô bước vào tòa nhà.

Trong thang máy, Thịnh Sấm thương lượng với Hạ Đình: "Tối mai mình cùng ăn tối nhé?"

Hạ Đình không chắc có thể đi ăn cùng anh được không, cô đáp: "Giờ em chưa nói trước được, có khi mai em phải tăng ca. Nếu phải tăng ca thì chắc không đi ăn cùng anh được rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, thang máy đã lên đến tầng năm.

Hai người tay trong tay bước ra, dừng lại trước cửa nhà Hạ Đình.

Hạ Đình vừa nhập mật khẩu cửa vừa tiếp tục trả lời: "Để mai em xem tình hình thế nào. Dù có tăng ca hay không thì em cũng sẽ báo anh trước. Nếu không phải tăng ca thì chúng ta cùng đi ăn, được không?"

Thịnh Sấm gật đầu: "Được."

Hạ Đình mở cửa cô vẫn chưa bước vào.

Cô quay người lại, ngẩng mặt nhìn anh, rồi từ từ vòng tay qua cổ anh. Sau đó, cô nhón chân, hơi ngẩng cằm, chủ động đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi anh.

Ngay lúc cô chuẩn bị lùi lại thì cửa nhà đối diện đột ngột mở ra từ bên trong.

Hạ Đình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thịnh Sấm nhanh chóng ôm lấy, kéo thẳng vào trong nhà.

Bước chân cô lảo đảo, loạng choạng lùi về phía sau, nhưng Thịnh Sấm vẫn vững vàng ôm cô trong vòng tay.

Thậm chí, một cánh tay của anh còn đóng cửa lại.

Tiếng cửa tự động khóa vang lên, ngay sau đó, môi Hạ Đình bị anh chiếm giữ một cách đầy ngang ngược.

Căn phòng chưa bật đèn, họ hôn nhau trong bóng tối, mọi giác quan đều bị khuếch đại vô hạn.

Hạ Đình nghe thấy rõ ràng tiếng hơi thở dồn dập của anh, nhịp thở gấp gáp của chính mình, âm thanh khe khẽ khi môi chạm môi và cả tiếng tim cô đập vang đến mức đinh tai nhức óc.

Cơ thể cô bắt đầu nóng lên, như thể có ngọn lửa đang bùng cháy trong người.

Một lúc sau, Hạ Đình không chịu nổi nữa, cô đẩy anh ra thở dốc, nhưng lại bị Thịnh Sấm giữ lấy cổ tay, ấn tay cô lên tường.  

Vừa hay, mu bàn tay cô lại chạm đúng vào công tắc đèn ở lối vào, khiến đèn trên trần nhà đột ngột bật sáng.

Lúc này, Thịnh Sấm vừa hôn cô vừa từ tốn đan từng ngón tay của mình vào giữa những ngón tay cô.  

Dù đang nhắm mắt nhưng Hạ Đình vẫn cảm nhận được ánh sáng. Hàng mi dài đen nhánh của cô khẽ run, rồi cô chậm rãi mở mắt một chút.

Sau đó, cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm như biển cả của anh.  

Thịnh Sấm lại đang cụp mắt nhìn cô ngay trong lúc hôn.

Mặt Hạ Đình đỏ bừng vì xấu hổ.

"Thịnh Sấm..." Giọng cô mềm mại, pha chút ngại ngùng đáng yêu mà chính cô cũng không nhận ra.

Thịnh Sấm nghe vậy, máu tươi trong người như dâng trào, ánh mắt càng tối lại vài phần.

"Đình Đình, để anh hôn em thêm một chút nữa." Anh trầm giọng dỗ dành cô, rồi chẳng để cô kịp đáp, tiếp tục cúi xuống hôn cô sâu hơn.

Hạ Đình không dám nhìn anh nữa, chỉ biết nhắm chặt mắt, cố hết sức đáp lại nụ hôn mạnh mẽ, mãnh liệt của anh.  

Cái gọi là "một chút" của anh, thực tế đã kéo dài khá lâu.

Cho đến khi anh luyến tiếc buông cô ra, ánh mắt Hạ Đình mơ màng, đôi mắt long lanh ánh nước, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, đôi môi càng thêm đỏ mọng.

Thịnh Sấm cúi đầu nhìn đầy dịu dàng cô. Rõ ràng trong đôi mắt đen của anh hiện rõ dục vọng, nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn cô.  

Hạ Đình bị anh nhìn đến mức xấu hổ, cô đưa tay đẩy anh ra, giọng dỗi hờn: "Anh mau về nhà nghỉ đi."  

Thịnh Sấm, người đang bị bạn gái đuổi ra ngoài, bật cười khẽ: "Vẫn còn sớm mà, để anh ở lại với em thêm chút nữa nhé?"

"Không được." Hạ Đình từ chối nhưng lại nghe như cô đang làm nũng: "Sau này còn nhiều thời gian mà."  

"Đình Đình." Thịnh Sấm vạch trần cô: "Em đang xấu hổ."  

Đúng là đang xấu hổ, Hạ Đình cũng không phủ nhận: "Tối nay đến đây thôi. Em cần thời gian để tiêu hóa và thích nghi."  

"Em không chịu nổi nữa rồi..." Hạ Đình khẽ thì thầm, gương mặt đỏ ửng, như đang nài nỉ anh tha cho cô.  

Nếu như cứ để anh trêu chọc thêm thì cô thực sự không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.

Thịnh Sấm vui mừng khôn xiết, không trêu cô thêm nữa.  

Anh bước ra khỏi nhà cô, rồi quay lại ôm cô một cái trước khi cô kịp đóng cửa. 

Anh ôm cô vào lòng, cúi sát bên tai cô, gần như đặt một nụ hôn lên vành tai đang ửng hồng, dịu dàng thì thầm: "Ngủ ngon, bạn gái."

Khóe môi Hạ Đình bất giác khẽ cong lên.

Cô cũng có qua có lại đáp: "Ngủ ngon, bạn trai."

Chờ Thịnh Sấm bước vào thang máy rời đi, Hạ Đình khóa cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, ngẩn người một lúc.

Nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, Hạ Đình không kìm được mà bật cười.

Cô đưa tay áp lên má nóng bừng, hít sâu một hơi, rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhắn WeChat cho chị họ Lạc Huỳnh.

Hạ Đình nhắn cho Lạc Huỳnh: [Chị, em và Thịnh Sấm đang hẹn hò rồi.]

Lạc Huỳnh thực ra không hề bất ngờ chút nào nhưng vẫn hỏi lại Hạ Đình: [Không phải em nói sẽ không miễn cưỡng làm những việc không thể sao?]

Hạ Đình nghiêm túc gõ từng chữ và gửi đi: [Anh ấy không phải là điều không thể.]

Anh là định mệnh của cô.

Thịnh Sấm chính là định mệnh mà cuộc đời đã sắp đặt sẵn cho Hạ Đình.

Cô không thể trốn thoát, cũng chẳng muốn né tránh, càng không cách nào từ bỏ.

Hạ Đình lại nhắn cho Lạc Huỳnh: [Chị, em rất thích anh ấy.]

Lạc Huỳnh mỉm cười, trả lời: [Chị nhìn ra rồi.]

Sau đó, cô ấy lại gửi thêm: [Hãy yêu hết mình đi Đình Đình, hãy tận hưởng tình yêu mà em khó khăn lắm mới có được.]

Lạc Huỳnh: [Chúc mừng em, mối tình thầm kín bao năm cuối cùng cũng đã được ánh sáng soi rọi.]

Hạ Đình cầm điện thoại mỉm cười.

Hạ Đình, tình yêu thầm lặng của cô tuy đã kéo dài rất lâu và không ai hay biết, nhưng không phải là vô vọng.

Cô nhìn vào màn hình điện thoại với đôi mắt ngân ngấn nước.

Giao diện trên màn hình đã được Hạ Đình chuyển sang mục cuộc gọi gần đây.

Trong số đó có một số điện thoại được lưu tên là "Thịnh Sấm".

Lúc này đây, Hạ Đình thực sự rất, rất muốn gọi điện cho Thịnh Sấm.

Mặc dù họ vừa mới tách xa cách đây không lâu.

Khi Thịnh Sấm thấy cuộc gọi từ Hạ Đình, anh vừa bất ngờ vừa vui sướng.

Anh lập tức bắt máy, giọng nói mang theo chút vui vẻ, gọi tên cô: “Đình Đình.”

Hạ Đình chỉ là đột nhiên muốn gọi cho anh, vậy nên cô đã gọi.

Nhưng giờ đây, cô lại chẳng biết phải nói gì với anh.

“Đình Đình?” Thịnh Sấm gọi cô lần nữa.

Trong đầu Hạ Đình lúc này chỉ còn quanh quẩn một câu hỏi. Cô buột miệng hỏi: “Trời đã tạnh mưa chưa?”

Thịnh Sấm ngồi ở ghế sau của xe, hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, rồi mới trả lời cô: “Tạnh rồi.”

“Thịnh Sấm.” Hạ Đình khẽ nói: “Em thích anh.”

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói ba từ “em thích anh” với anh.

Hơi thở của Thịnh Sấm bỗng chốc khựng lại.

Sau đó, anh nghe thấy cô nói tiếp: “Còn có chút nhớ anh.”

Thịnh Sấm khẽ thở dài, giọng điệu pha chút bất lực đáp lại: “Phải làm sao đây? Anh không chỉ có chút nhớ em.”

“Anh rất nhớ em.” Anh nói.

“Anh có thể bảo tài xế quay xe lại để tìm em ngay bây giờ được không?” Thịnh Sấm gấp gáp hỏi Hạ Đình.

“Đừng thế mà…” Hạ Đình bật cười, trêu anh: “Anh kiềm chế chút đi, bám người quá đấy.”

Thịnh Sấm khẽ hừ một tiếng: “Kiềm chế không nổi.”

Đầu dây bên kia, Hạ Đình khẽ cười.

Cô an ủi anh: “Chúng ta nói chuyện thêm một lát nhé? Đợi anh về đến nhà rồi hãy cúp máy.”

“Được.” Anh đồng ý ngay.

Khi Thịnh Sấm về đến nhà, họ kết thúc cuộc gọi, nhưng sau đó anh lại gọi video cho Hạ Đình. Qua màn hình, anh để cô chơi đùa với anh và chú chó Rain của anh khá lâu.

Cuối cùng, Thịnh Sấm còn đề nghị mở video qua đêm để cùng nhau ngủ.

Hạ Đình không lay chuyển được anh nên đành đồng ý.

Kết quả là, vì quá phấn khích nên Thịnh Sấm trằn trọc không ngủ được, chỉ lặng lẽ ngắm Hạ Đình an lành chìm vào giấc ngủ qua màn hình điện thoại suốt cả đêm.

Hạ Đình ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy cảnh tượng mà Thịnh Sấm kể với cô tối nay.

Trong mơ, thời gian quay ngược về mùa đông năm 2014. Sau giờ tan học, cô đứng ở trạm xe buýt, tận mắt nhìn thấy anh cười vui vẻ với chị gái. Khi chị anh đội mũ lên cho anh xong, hai chị em cùng nhau bước lên xe và rời đi.

Không lâu sau, bầu trời âm u bắt đầu có tuyết rơi.

Chuyến xe buýt số 10 mà cô cần đi để về nhà từ từ lăn bánh đến trạm.

Ngay lúc xe buýt dừng lại ở trạm, khi Hạ Đình đang chờ cửa xe mở thì bỗng nhiên cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Hạ Đình!”

Hạ Đình đứng ở cửa trước của xe buýt, quay mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thịnh Sấm đang chạy nhanh về phía cô, giữa những bông tuyết bay lất phất.

Cô sững sờ nhìn anh, trái tim trong lồng ngực như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.

Cửa xe đã mở nhưng Hạ Đình không hề nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn Thịnh Sấm chạy đến trước mặt mình.

Chàng trai đội mũ len, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc mà cô chưa từng thấy trước đây.

Anh dừng lại cách cô chỉ vài bước, phấn khích nói với cô: “Hạ Đình, tuyết rơi rồi!”

Câu nói của anh chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Hạ Đình trong mơ lại hiểu ý anh muốn nói.

Cô cũng nở nụ cười với anh.

Cửa xe buýt đã đóng lại.

Hạ Đình lỡ chuyến xe này.

Thịnh Sấm tiến lại gần cô hơn, anh đứng bên cạnh cô, cùng cô chờ chuyến xe buýt số 10 tiếp theo.

“Thịnh Sấm.” Cô đột nhiên gọi anh. 

Anh đáp: “Ừ?”

Nhưng Hạ Đình chỉ lắc đầu, không nói gì, chỉ cong khóe môi cười với anh.

Giây tiếp theo, Hạ Đình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Ở đầu bên kia video, Thịnh Sấm thấy cô tỉnh, liền cười hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Hạ Đình không kịp phòng bị nghe thấy giọng anh, trong cơn mơ màng quay mặt nhìn màn hình video vẫn đang mở, rồi ngay lập tức kéo chăn lên che kín mặt.

“Sao thế?” Thịnh Sấm buồn cười hỏi: “Lại xấu hổ à?”

Hạ Đình vùi mình trong chăn, giọng lí nhí: “Anh tắt video đi.”

Thịnh Sấm từ chối ngay: “Không tắt đâu.”

Rồi anh nói với cô: “Đình Đình, em có biết vừa nãy em nói mơ gọi tên anh không?”

Hạ Đình: “…”

Thịnh Sấm tò mò hỏi: “Em gọi anh là muốn nói gì vậy?”

Hạ Đình vẫn trốn trong chăn, cô nói dối: “Chẳng muốn nói gì cả.”

Thịnh Sấm bắt đầu bày trò dụ dỗ: “Nói cho anh biết đi, anh sẽ tắt video.”

Hạ Đình lúc này mới thành thật nói: “Là muốn nói… Anh cười lên đẹp lắm.”

“Trong mơ, anh cười với em.” Cô ngập ngừng rồi bổ sung thêm: “Là anh hồi cấp ba cười với em.”

Chưa đợi Thịnh Sấm nói gì, Hạ Đình đã kéo chăn xuống.

Cô cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng nói với anh: “Thịnh Sấm, chào buổi sáng.”

Lời vừa dứt, Hạ Đình liền cúp video ngay lập tức.

Thịnh Sấm nhìn màn hình hiển thị cuộc trò chuyện của cả hai bật cười, rồi gửi lại cô một tin nhắn thoại: “Chào buổi sáng, bạn gái.”

Sau đó, anh lại gửi thêm một tin nhắn thoại nữa cho cô: “Thịnh Sấm rất thích Hạ Đình.”

Dù là ở thời cấp ba hay hiện tại.

Thịnh Sấm đều rất thích, rất thích, rất thích Hạ Đình.

Một lúc sau, Thịnh Sấm nhận được tin nhắn trả lời từ Hạ Đình.

Cô viết: [Hạ Đình cũng giống Thịnh Sấm.]
Bình Luận (0)
Comment