Tối hôm sau, mong muốn được ăn tối cùng Hạ Đình của Thịnh Sấm lại một lần nữa không thành.
Bởi vì Hạ Đình phải tăng ca.
Nhưng việc không thể ăn tối cùng nhau không có nghĩa là không thể gặp nhau.
Khoảng hơn chín giờ tối hôm đó, Hạ Đình bước ra khỏi viện kiểm sát và bước lên một chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên lề đường.
“Rain!” Vừa lên xe, Hạ Đình đã vui vẻ gọi tên chú cún nhỏ đang được Thịnh Sấm ôm trong lòng.
Thịnh Sấm đưa chú cún cho Hạ Đình. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lập tức ôm lấy chú cún và nhẹ nhàng vuốt ve.
Người tài xế ở ghế trước khởi động xe, sau đó hỏi: “Ông chủ, về bên nào đây?”
Hạ Đình không ngờ tài xế lại hỏi như vậy, cô thoáng sửng sốt.
Thịnh Sấm cũng hơi ngừng lại một chút rồi mới đáp: “Về chỗ của Đình Đình.”
Trần Tượng Thụ đáp: “Vâng.”
Chủ đề này khiến Hạ Đình cảm thấy vừa lúng túng vừa ngại ngùng, không cách nào giữ được sự tự nhiên khi đối diện với Thịnh Sấm nên chỉ đành cúi đầu chơi đùa với chú cún trong lòng.
Ngược lại, Thịnh Sấm rất bình tĩnh. Anh cầm hộp trái cây đã chuẩn bị sẵn cho Hạ Đình, mở ra rồi đưa cho cô.
“Ăn chút trái cây không?” Thịnh Sấm khẽ hỏi.
Hạ Đình nnhững miếng dưa hấu, xoài và dưa lưới đã được cắt gọn gàng trong hộp, cô mỉm cười nhận lấy, theo thói quen nói một câu: “Cảm ơn.”
Thịnh Sấm bất lực thở dài: “Với anh mà em còn phải nói cảm ơn sao?”
Lúc này Hạ Đình mới nhận ra, câu “cảm ơn” mà cô vừa buột miệng nói ra khi lọt vào tai anh lại xa cách đến vậy.
Cô khẽ giải thích: “Em quen rồi...”
Không để Thịnh Sấm nói thêm gì, Hạ Đình đã dùng chiếc dĩa trong hộp xiên một miếng dưa hấu rồi đưa đến trước miệng anh. Cô nhẹ giọng cầu tha thứ: “Sau này em sẽ chú ý hơn, anh đừng chấp nhặt với em nhé.”
Thịnh Sấm cúi đầu nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười.
Rồi anh khẽ cong khóe môi, nhận lấy miếng dưa hấu cô đút vào miệng.
Sau đó, Thịnh Sấm chăm chú nhìn Hạ Đình xiên một miếng dưa hấu khác rồi từ tốn ăn từng chút một.
Hai người đã dùng chung một chiếc dĩa.
Như thể là một nụ hôn gián tiếp.
Thịnh Sấm cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Anh đưa tay nhấn một nút, tấm ngăn giữa hàng ghế trước và sau tự động từ từ hạ xuống.
Hạ Đình còn đang ngạc nhiên vì tấm ngăn đột ngột hạ xuống, thì đã bị Thịnh Sấm bất ngờ hôn nhẹ lên má.
Cô ngơ ngác quay đầu nhìn anh, ánh mắt lập tức va phải đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm của anh.
Hạ Đình cảm thấy bản thân như bị ánh mắt quá đỗi thâm trầm của anh cuốn lấy, giống như cô đột nhiên rơi vào một đại dương sâu thẳm, còn ánh nhìn của anh chính là những làn sóng biển cuộn trào.
Thịnh Sấm đưa tay lên, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt đang nóng bừng của cô, sau đó anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Lần này môi.
Hàng mi dài cong vút của Hạ Đình khẽ run rẩy. Cô nhắm chặt mắt, dù ngượng ngùng nhưng vẫn đáp lại nụ hôn đầy dịu dàng của anh.
Bàn tay cầm chiếc dĩa của cô vô thức siết chặt lại. Trái tim trong lồng ngực trái đập thình thịch không ngừng, dường như ngay cả ý thức cũng trôi đi rất xa.
“Đình Đình.” Thịnh Sấm nghiêm túc mời cô: “Có thời gian thì đến nhà anh nhiều hơn nhé.”
“Rain rất nhớ em.” Anh ngừng lại một chút, rồi áp sát môi cô, thì thầm khẽ khàng: “Anh cũng rất nhớ em.”
Suy nghĩ của Hạ Đình đã hoàn toàn rối loạn, trong đầu chỉ bắt được câu anh nói nhớ cô. Vì thế, cô khẽ đáp: “Được.”
Thịnh Sấm bật cười vui vẻ, rồi lại càng lấn tới: “Nếu em muốn thì cũng có thể ở lại luôn.”
Hạ Đình: “…”
Cô không đáp lại câu nói này nên Thịnh Sấm không thể đoán được cô có đồng ý hay không.
Nhưng anh cũng không hỏi thêm, nếu còn hỏi tiếp, cô gái ngây ngô này của anh chắc chắn sẽ xấu hổ đến phát cáu.
Vì câu nói đó của Thịnh Sấm mà mấy phút tiếp theo Hạ Đình chỉ cúi đầu ăn trái cây, thỉnh thoảng lại đùa với chú cún nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, nói chuyện với nó, hoàn toàn phớt lờ Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm hỏi: “Sao em chỉ nói chuyện với Rain mà không thèm để ý đến anh? Em giận rồi à?”
“Hả?” Hạ Đình ngẩn ra một lúc mới hiểu tại sao anh lại hỏi cô giận rồi à, cô trả lời: “Không có mà.”
Thịnh Sấm nghiêng người tới gần, nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe môi hơi nhếch lên, phá tan vẻ bình tĩnh giả vờ của cô: “Vậy là ngại rồi.”
Hạ Đình: “…”
Cô xiên một miếng xoài đưa đến trước miệng anh, nghiêm giọng: “Không được nói nữa.”
Sau đó, cô nhét hộp trái cây vào tay Thịnh Sấm, nói với vẻ rất tự nhiên: “Em ăn không nổi nữa, anh ăn đi.”
Giọng điệu thì đầy quyết đoán, nhưng thực chất chỉ là giả vờ mạnh mẽ.
Thịnh Sấm bật cười.
Anh vừa ăn phần trái cây còn lại của cô, vừa ngắm nhìn cô, trên khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười, mãi cho đến khi xe dừng dưới tòa nhà của Hạ Đình vẫn không hề hạ xuống.
Khi Hạ Đình chuẩn bị lên lầu, Thịnh Sấm cũng muốn đi theo cô. Anh để chú cún lại ghế sau xe và dặn tài xế trông coi.
Hạ Đình có chút không nỡ xa Rain, quay lại hỏi anh: “Sao anh không mang Rain lên cùng?”
“Khoảng thời gian riêng tư ít ỏi đưa em lên lầu.” Giọng Thịnh Sấm đầy vẻ bất mãn: “Em còn muốn anh mang nó theo à?”
Hạ Đình không nhịn được bật cười. Cô bất chợt muốn trêu anh nên liền cố ý nói: “Mang theo đi, nó mà lên nhà em thì sẽ không xuống đâu.”
Thịnh Sấm thoáng có chút mong đợi, hỏi lại: “Vậy còn anh?”
“Anh thì không được.” Hạ Đình nghiêm túc từ chối Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm lập tức nắm tay cô kéo đi vào trong tòa nhà, miệng hậm hực nói: “Vậy nó cũng đừng hòng được lên, trừ khi em đối xử công bằng với cả hai.”
“Không muốn.” Hạ Đình cố nhịn cười, đáp thẳng: “Em thích thiên vị đấy.”
Bước vào thang máy, Thịnh Sấm hạ giọng, như thể đang làm nũng: “Đình Đình, em không thể thiên vị được.”
“Nhưng mà...” Hạ Đình ngước nhìn anh, giọng cô dịu dàng nhưng lại kiên định: “Người em thích nhất vẫn là anh mà.”
Thịnh Sấm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú không rời.
Giây tiếp theo, cửa thang máy mở ra, Hạ Đình kéo Thịnh Sấm bước ra ngoài.
Ngay khi nhập xong mật khẩu và chuẩn bị đẩy cửa vào nhà, Hạ Đình bất ngờ quay lại hỏi anh: “Anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?”
Thịnh Sấm lắc đầu, nét mặt điềm nhiên, đáp: “Hôm nay thì thôi, sau này còn nhiều cơ hội.”
“Em nghỉ sớm đi.” Giọng anh trầm ấm dặn dò cô, rồi khẽ nghiêng người ôm lấy cô, thì thầm bên tai: “Đình Đình, em nhất định phải luôn luôn thiên vị anh đấy.”
Hạ Đình mỉm cười, nhỏ giọng đáp lại: “Thịnh Sấm, ở trong lòng em, anh mãi mãi không giống bất kỳ ai khác.”
Đến thứ Bảy, Hạ Đình đã đến nhà của Thịnh Sấm.
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình đến nhà của Thịnh Sấm kể từ khi họ chính thức hẹn hò.
Mặc dù trước đây cô từng được chị gái dẫn đến một lần, nhưng lần đó Hạ Đình gần như chỉ ở trong phòng đọc sách, không thực sự tham quan kỹ ngôi nhà của anh.
Tất nhiên, lúc đó cô cũng chẳng có tâm trạng để tham quan.
Hôm nay, Thịnh Sấm đích thân dẫn Hạ Đình đi xem từng căn phòng trong nhà.
Khi bước vào phòng ngủ của anh, ánh mắt Hạ Đình lập tức chú ý đến bức ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Đó chính là bức ảnh cô từng thấy trong chiếc hộp chứa những bí mật của anh cách đây không lâu.
Là bức ảnh chụp chung với cô vào ngày sinh nhật 18 tuổi của anh.
Hạ Đình bước tới, cầm khung ảnh lên đặt bên cạnh giường ngủ lên, cô cúi đầu nhìn vài giây, rồi quay lại nhìn Thịnh Sấm đang đứng ở cuối giường.
Thịnh Sấm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.
Hạ Đình cũng cười đáp lại anh, rồi nói: “Anh thật sự rất thích bức ảnh này.”
“Ừ.” Thịnh Sấm gật đầu: “Thích nhất.”
Khi anh bước đến đứng cạnh cô, Hạ Đình lắc nhẹ bức ảnh trong tay, hỏi: “Anh còn sử dụng bức ảnh này ở đâu nữa không?"
Thịnh Sấm không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Em đoán thử xem."
Nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn là có.
Hạ Đình định suy nghĩ nghiêm túc xem anh còn có thể sử dùng bức ảnh này ở đâu, thì Thịnh Sấm đã lấy ví tiền từ trong túi ra và đưa cho cô.
Vừa nhìn thấy chiếc ví, Hạ Đình đã đoán được.
Cô nhận lấy ví của anh rồi mở ra.
Quả nhiên, bên trong cũng có một bức ảnh giống hệt, nhưng là phiên bản thu nhỏ.
Ngay sau đó, Thịnh Sấm lại cho cô xem hình nền cuộc trò chuyện WeChat của anh và cô.
Vẫn là bức ảnh đó.
Hạ Đình đặt bức ảnh trong tay mình về lại vị trí cũ, sau đó mới lên tiếng.
“Thịnh Sấm.” Cô gọi tên anh, đồng thời cũng vòng tay ôm lấy eo anh, tựa vào lòng anh. Hạ Đình ngẩng đầu lên, nói với anh từng lời từng chữ: “Chúng ta rồi sẽ có rất nhiều, rất nhiều ảnh chụp chung.”
Anh sẽ không còn phải chỉ nhìn thấy bóng lưng của em nữa.
Em cũng vậy.
Nói xong, Hạ Đình nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm anh.
“Ừm.” Yết hầu của Thịnh Sấm khẽ chuyển động, anh lên tiếng đáp lại.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi không kìm được lại hôn thêm lần nữa.
Hạ Đình bị anh làm cho bật cười, cô nâng cánh tay đang ôm eo anh lên vòng qua cổ anh.
Hai người vừa cười vừa hôn nhau, chạm nhẹ một cái rồi lại lùi ra. Sau đó, họ lại ghé sát vào để hôn thêm một cái nữa rồi lại tách ra.
Cứ thế lặp lại vài lần, cả hai ôm lấy nhau, bật cười thành tiếng.
Tối hôm ấy, Ngô Thành đón cơn mưa lớn.
Hạ Đình vốn định ăn tối xong sẽ về nhưng cơn mưa đã giữ cô lại nhà Thịnh Sấm.
“Mưa lớn quá, dự báo thời tiết nói sẽ mưa đến nửa đêm.” Thịnh Sấm nhìn cô, hỏi: “Hay là, tối nay em ngủ lại đây một đêm nhé?”
Hạ Đình còn chưa kịp trả lời, anh đã nói thêm: “Nhưng nếu em muốn về thì anh sẽ đưa em về.”
Hạ Đình không do dự quá lâu, cô đáp: “Không về nữa.”
Thời tiết như thế này, lái xe không an toàn.
“Vậy em muốn ngủ một mình, hay là...”
Thịnh Sấm còn chưa nói hết câu, Hạ Đình đã vội ngắt lời anh: “Em ngủ một mình, em ngủ phòng khách!”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Thịnh Sấm không nhịn được bật cười: “Được thôi.”
Giọng điệu nghe có chút tiếc nuối.
Thật ra, anh vốn không định để cô ngủ cùng phòng với mình.
Nhưng miệng lại không nhịn được muốn trêu cô một chút.
Thịnh Sấm biết Hạ Đình dễ ngại ngùng. Dù cả hai đã chính thức hẹn hò, nhưng đến giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái khi ở bên cạnh anh.
Cô còn đang thích nghi, còn anh thì đang đợi cô quen dần.
Anh đang chờ cô hoàn toàn chấp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô từ nay về sau.
Đêm đó, Hạ Đình ngủ không ngon.
Cô lạ giường.
Lăn qua lăn lại mãi đến gần nửa đêm, cuối cùng Hạ Đình mới thiếp đi trong tiếng mưa rơi. Nhưng chưa đầy hai tiếng sau, cô đã bị một tiếng sấm vang trời làm giật mình tỉnh giấc.
Lần này, cô thật sự không ngủ lại được nữa.
Cô bước ra phòng khách, ôm lấy chú cún nhỏ đang quẩn quanh dưới chân mình. Vừa ngồi xuống sofa, cô đã nghe thấy giọng Thịnh Sấm vang lên từ phía sau.
“Không ngủ được à?” Giọng anh khàn khàn hỏi Hạ Đình.
Hạ Đình quay đầu nhìn lại, thấy anh đang bước tới, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng chưa tỉnh hẳn.
“Em làm anh tỉnh à?” Hạ Đình khẽ hỏi.
Thịnh Sấm lắc đầu: “Không phải.”
Hạ Đình vuốt ve chú cún nhỏ nằm trong lòng mình, hơi bất lực nói với Thịnh Sấm: “Em hơi lạ giường.”
Nghe vậy, Thịnh Sấm đã tỉnh táo hơn một chút, anh trêu cô: “Vậy thì em nên qua đây thường xuyên hơn.”
Nói rồi, không đợi cô đáp lại, anh đã bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Chú cún nhỏ bị quấy rầy, nó liền nhảy khỏi lòng Hạ Đình, uể oải nằm dài trên tấm thảm.
Thịnh Sấm nhẹ nhàng vỗ về lưng Hạ Đình, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, thì thầm nhẹ nhàng với cô: “Ngủ đi, anh sẽ ở đây với em.”
Hạ Đình được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, cô buồn cười.
Cô nói: “Từ khi em có trí nhớ, chưa từng có ai ôm em và dỗ em ngủ như thế này cả.”
Thịnh Sấm mỉm cười: “Bây giờ thì có rồi đấy.”
“Cứ lạ thế nào ấy.” Hạ Đình lẩm bẩm.
“Lạ chỗ nào?” Thịnh Sấm hỏi.
“Giống như em đang bị xem là một đứa con nít vậy.” Rồi cô bật cười: “Đã lâu lắm rồi không ai xem em như con nít nữa.”
“Thế thì từ giờ sẽ có.” Thịnh Sấm cười dịu dàng, ngừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “Được dỗ ngủ không phải là đặc quyền của trẻ con. Người lớn cũng cần mà.”
“Vậy nên, Đình Đình đã lớn thì em vẫn có thể yêu cầu được dỗ ngủ bất cứ khi nào em muốn.”
Hạ Đình tựa vào lòng Thịnh Sấm, yên tâm nhắm mắt lại, khẽ đáp: “Ừm.”
“Một lát nữa anh dẫn em làm quen với giường của anh, được không?” Thịnh Sấm thấp giọng hỏi Hạ Đình, nghe giống như anh đang muốn dỗ cô đầu ấp tay gối với anh hơn.
Không biết vì lý do gì mà Hạ Đình có linh cảm rằng anh sẽ không làm gì cả, nên cô khẽ gật đầu đồng ý: “Được.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Đình đã ngủ say trong vòng tay Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm nhẹ nhàng bế cô dậy, đưa cô về phòng ngủ chính.
Anh thực sự không làm gì cả, chỉ đơn thuần ôm cô ngủ một giấc thôi.
Sự gần gũi trong đêm ấy khiến mối quan hệ giữa Hạ Đình và Thịnh Sấm tiến thêm một bước.
Từ sau hôm đó, chỉ cần cuối tuần không phải tăng ca, Hạ Đình hầu như đều ở lại nhà Thịnh Sấm vào tối thứ sáu hoặc thứ bảy.
Cô và Thịnh Sấm cũng không còn ngủ ở hai phòng khác nhau nữa.
Kể từ lần đầu tiên Hạ Đình ở lại qua đêm, tủ quần áo ở nhà Thịnh Sấm cũng đã có thêm rất nhiều bộ quần áo của cô.
Tất cả đều là anh chuẩn bị sẵn cho cô.
Thịnh Sấm luôn thích hôn Hạ Đình. Ở bên ngoài, anh đã khó lòng kiềm chế, còn khi ở nhà, anh lại càng phóng túng hơn.
Có vài lần, cả hai người đều suýt vượt qua giới hạn nhưng Thịnh Sấm luôn kịp dừng lại đúng lúc.
Thịnh Sấm vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh lo Hạ Đình vẫn chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng.
Anh sợ cô chỉ là nhất thời bị tình cảm và dục vọng chi phối lý trí thì sau này sẽ hối hận.
Vì vậy, anh chưa bao giờ chủ động bước qua ranh giới cuối cùng.
Hạ Đình cũng cảm nhận được Thịnh Sấm đang đợi cô.
Ban đầu, đúng thật là cô chưa thể hoàn toàn thoải mái trước mặt anh, thường hay ngượng ngùng, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mối quan hệ của họ phát triển quá nhanh.
Thời gian qua, hai người ngày càng thân thiết hơn, Hạ Đình cũng đã vô thức quen với việc có Thịnh Sấm bên cạnh trong cuộc sống thường ngày của cô.
Ngày Thất Tịch năm nay rơi vào thứ Bảy. Ban ngày, Hạ Đình và Thịnh Sấm ra ngoài hẹn hò, cùng nhau xem phim, chơi trò chơi kịch bản giết người và đến cả vườn thú hoang dã. Buổi tối, họ chọn một suất ăn dành cho cặp đôi trong ngày Thất Tịch.
Khi trở về nhà, Thịnh Sấm mới lấy ra món quà mà anh đã chuẩn bị cho Hạ Đình.
Đó là một chiếc dây chuyền hình chim bay.
Anh nói: “Đình Đình, từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy, em giống như một chú chim bay lượn, nhất định sẽ bay cao và thật xa.”
“Bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy.” Giọng nói Thịnh Sấm đầy kiên định: “Em nhất định sẽ có một tương lai rực rỡ.”
Mấy ngày trước, Thịnh Sấm có chuyến công tác ra nước ngoài. Chiếc dây chuyền hình chim bay này là món đồ anh vô tình nhìn thấy khi đang dạo bước trên con phố ở nước ngoài trong lúc nhớ đến Hạ Đình.
Đó là một cửa hàng nhỏ không mấy nổi bật, nhưng trang sức bên trong lại vô cùng giá trị.
Thịnh Sấm đã mua chiếc dây chuyền này để hôm nay tặng cho Hạ Đình, cùng với những lời chúc tốt đẹp mà anh muốn dành cho cô.
Khi anh giúp Hạ Đình đeo dây chuyền, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Còn có anh nữa.”
“Gì cơ?” Thịnh Sấm ngờ vực hỏi.
Hạ Đình đáp: “Hạ Đình sẽ có một tương lai rực rỡ cùng với Thịnh Sấm.”
Thịnh Sấm bật cười: “Lại đang mơ màng phải không?”
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Em đã có anh rồi, cô nàng hay mơ màng.”
Hạ Đình giơ tay lên vòng qua cổ anh, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh, sau đó đáp lại cách gọi của anh: “Cô nàng hay mơ màng tối nay muốn ‘hành thiện tích đức’.”
Thịnh Sấm mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, nhưng vẫn sợ mình suy nghĩ quá nhiều.
“Đình Đình…” Anh vừa cất giọng gọi tên cô, thì Hạ Đình đã nói tiếp: “Thịnh Sấm, em biết anh vẫn luôn chờ sự đồng ý từ em.”
Hai gò má cô thoáng ửng hồng, cô nói: “Em đã sẵn sàng rồi.”
Nói xong, Hạ Đình lại nhẹ nhàng hôn lên môi anh, giọng thì thầm đầy ngượng ngùng: “Xin anh, hãy sở hữu em.”
Thịnh Sấm lập tức bế cô lên, áp người cô vào tường.
Anh vừa hôn cô vừa hỏi một cách mơ hồ: “Chắc chắn rồi chứ?”
Hạ Đình gật đầu, tranh thủ lúc có thể lấy lại chút hơi thở, cô nói: “Không phải là chắc chắn, mà là đã quen với việc có anh…”
Lời còn chưa kịp dứt thì môi cô đã bị Thịnh Sấm chiếm lấy lần nữa.
Lần này, nụ hôn của anh đầy mãnh liệt, bá đạo và cuồng nhiệt.
Anh hiểu rõ cô muốn nói gì.
Cô muốn nói rằng cô đã quen với cuộc sống có anh bên cạnh.
Vì vậy, cô sẵn sàng cùng anh tiến thêm một bước nữa.
Hạ Đình được Thịnh Sấm bế vào phòng ngủ, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Thịnh Sấm mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp rồi nhấn nút điều khiển ánh sáng thông minh của căn phòng.
Đèn chùm và dải đèn trong phòng ngủ từ từ tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn bàn cạnh giường.
Trong không gian ánh sáng mờ ảo và ấm áp ấy, Hạ Đình và Thịnh Sấm ôm lấy nhau, cũng là trao trọn bản thân cho nhau.
Bên ngoài, cơn mưa thu vẫn rả rích, từng giọt tí tách như muốn kéo dài mãi mãi.
Khi ý thức dần trở nên mơ hồ, Hạ Đình đột nhiên khẽ gọi tên Thịnh Sấm: “Thịnh Sấm…”
Thịnh Sấm cúi người ôm chặt lấy cô, Hạ Đình vùi mặt vào bên cổ anh. Anh vừa hôn cô vừa đáp lại: “Đình Đình...”
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, giọng khàn khàn trầm thấp, đầy quyến rũ.
Những lời Hạ Đình nói sau đó vừa đứt quãng vừa nhỏ nhẹ, nhưng Thịnh Sấm nghe rõ từng chữ.
Cô nói: “Mưa luôn lúc tạnh lúc rơi, nhưng tình cảm em dành cho anh thì không.”
“Dù mưa có tạnh, em vẫn sẽ thích anh.”
Cơ thể Thịnh Sấm khựng lại trong một thoáng, sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của cô.
Hạ Đình nhìn anh, trong đôi mắt ngập tràn ánh nước quyến rũ và lấp lánh.
Một lúc sau, cô khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “‘Đợi khi mưa tạnh, sẽ không thích Thịnh Sấm nữa’ là lời nói dối lớn nhất cuộc đời em.”
Lời nói dối này chỉ để lừa gạt chính bản thân em.
Nhưng em chưa từng bị lừa.