Sau đó, hai người cùng nhau tắm rửa. Hạ Đình nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm ôm lấy Hạ Đình, anh chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ yên tĩnh ngoan ngoãn của cô, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của cô: "Chờ cơn mưa này tạnh, em sẽ không thích Thịnh Sấm nữa."
Đây là lời nói dối lớn nhất cuộc đời em.
Đôi mắt Thịnh Sấm bất giác đỏ hoe.
Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, chớp mắt nhanh rồi hít thở sâu mấy hơi để ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra.
Thịnh Sấm khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ hồng của Hạ Đình. Động tác của anh dịu dàng, tràn đầy yêu thương.
Sau đó, anh cẩn thận cử động cơ thể, với lấy điện thoại từ tủ đầu giường rồi nhắn tin cho Đường Quất Ảnh.
Thịnh Sấm: [Chị, ngày mai chị rảnh không?]
Đường Quất Ảnh trả lời rất nhanh: [Có rảnh hay không tùy thuộc vào tối nay chị ngủ mấy giờ và mai dậy mấy giờ.]
Câu này nghĩa là cô ấy có rảnh, Thịnh Sấm không ngại ngần lập tức sắp xếp lịch trình giúp Đường Quất Ảnh: [Mai chị hẹn Đình Đình ra ngoài chơi đi, dẫn cô ấy đi dạo mấy tiệm trang sức, tiện xem giúp em xem Đình Đình đeo nhẫn cỡ bao nhiêu.]
Cuối cùng anh còn nói thêm: [Đừng nói là em nhờ chị nhé.]
Đường Quất Ảnh cạn lời đáp: [Chị đâu có ngốc.]
Ngay sau đó, cô ấy tò mò hỏi: [Em định mua nhẫn cho Đình Đình à? Muốn cầu hôn rồi?]
Thịnh Sấm: [Không được à?]
Đường Quất Ảnh: [Hai đứa mới ở bên nhau bao lâu đâu, em gấp gáp quá đấy em trai.]
Thịnh Sấm thẳng thắn thừa nhận: [Em đúng là không chờ được nữa.]
Đường Quất Ảnh cười anh: [Não yêu đương.]
Thịnh Sấm: [Cảm ơn lời khen, điểm này giống chị ruột.]
Đường Quất Ảnh: […]
Sáng hôm sau, Hạ Đình vừa tỉnh dậy, cầm điện thoại liền thấy tin nhắn Đường Quất Ảnh gửi lúc nửa đêm hôm qua, hỏi cô hôm nay có muốn đi dạo phố không.
Hạ Đình ngái ngủ quay sang nói với Thịnh Sấm: "Chị hỏi em có muốn đi dạo phố không."
Thịnh Sấm vẫn còn chưa ngủ đủ, anh kéo cô vào lòng ôm chặt, lười biếng đáp: "Còn sớm mà, giờ này chị ấy chưa dậy nổi đâu, nằm với anh thêm chút nữa đi."
Thế là Hạ Đình lại cùng Thịnh Sấm ngủ thêm một giấc.
Gần trưa, Đường Quất Ảnh mới lái xe đến đón Hạ Đình ra ngoài.
Đến trung tâm thương mại, Đường Quất Ảnh và Hạ Đình ăn trưa trước, sau đó mới thong thả đi dạo.
Đường Quất Ảnh nói với Hạ Đình: "Chị muốn đi xem nhẫn, Đình Đình đi chọn cùng chị nhé."
Hạ Đình mỉm cười đồng ý: "Được thôi ạ."
Đường Quất Ảnh vừa bước vào cửa hàng, cô nhân viên bán hàng liền vui vẻ bước tới đón tiếp cô ấy: "Cô Đường, cô đến rồi ạ."
Đường Quất Ảnh yêu cầu nhân viên lấy vài mẫu nhẫn đẹp để thử.
Một lát sau, cô ấy đưa nhẫn cho Hạ Đình, mỉm cười dịu dàng: "Đình Đình, em cũng thử đi."
Hạ Đình theo phản xạ định từ chối: "Em không cần đâu…"
Nhưng Đường Quất Ảnh đã kéo tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay trái.
Có vẻ hơi lỏng.
Chiếc nhẫn này là cỡ số 12.
Đường Quất Ảnh yêu cầu nhân viên lấy thêm một chiếc nhẫn cỡ 11. Cô ấy tháo chiếc nhẫn cỡ 12 ra, đeo vào ngón giữa của Hạ Đình, sau đó đeo chiếc cỡ 11 vào ngón áp út.
Lần này thì vừa khít.
Đường Quất Ảnh nở nụ cười hài lòng.
Tuy vậy, cuối cùng cô ấy lại không mua nhẫn mà chọn hai chiếc vòng tay cùng kiểu dáng. Một chiếc cho mình, chiếc còn lại dành tặng Hạ Đình.
Sau khi mua vòng tay, Đường Quất Ảnh muốn lập tức đeo chiếc vòng lên tay Hạ Đình ngay tại cửa hàng. Đến lúc này, Hạ Đình mới nhận ra chiếc vòng đó là dành cho mình.
"Chị…" Hạ Đình vừa lên tiếng thì Đường Quất Ảnh cong cong mắt cười, cắt ngang lời cô: "Đình Đình, đây là tấm lòng của chị, em không được từ chối đâu."
"Nếu em không nhận, nghĩa là không coi chị là chị gái."
Hạ Đình bất lực bật cười, chỉ đành chấp nhận tấm lòng của Đường Quất Ảnh, cô đáp: "Cảm ơn chị."
Khi rời cửa hàng, Đường Quất Ảnh nhắn tin cho Thịnh Sấm: [Ngón áp út của Đình Đình đeo nhẫn cỡ 11, ngón giữa là cỡ 12.]
Thịnh Sấm trả lời ngay lập tức: [Cảm ơn chị.]
Ngày 2 tháng 9, Hạ Đình tăng ca.
Đến gần 9 giờ tối, cô rời khỏi viện kiểm sát và lên xe của Thịnh Sấm. Anh tới đón cô tan làm, rồi đưa cô về nhà.
Về chỗ cô ở.
Vì biệt thự của Thịnh Sấm cách viện kiểm sát nơi Hạ Đình làm việc khá xa, nên cô thường ở lại căn hộ thuê gần đó vào các ngày trong tuần. Chỉ cuối tuần hoặc ngày nghỉ, cô mới sang nhà Thịnh Sấm.
Ngược lại, Thịnh Sấm dạo này thường xuyên chạy qua chỗ cô để qua đêm.
Khi về đến nhà, Hạ Đình nhìn thấy trên bàn ăn có một bó hoa hồng đỏ lớn, một chiếc bánh kem vô cùng tinh xảo và một bàn bày những món ăn thịnh soạn.
Cô ngây người trong thoáng chốc.
Cô quay sang nhìn Thịnh Sấm, ánh mắt lộ vẻ bối rối khó hiểu.
Thịnh Sấm khẽ thở dài, hỏi: "Vẫn chưa nhớ ra à?"
"Ngày 2 tháng 9." anh bất đắc dĩ nói: "Đình Đình, hôm nay là kỷ niệm 10 năm chúng ta quen nhau."
Hạ Đình lúc này mới sực tỉnh, cô lập tức cảm thấy hối hận, giọng đầy áy náy: "Em quên mất…"
"Tăng ca khiến đầu óc em hóa gỗ rồi." Cô tự trách bản thân.
"Không sao." Thịnh Sấm đặt tay lên vai cô: "Anh nhớ là được rồi."
Anh đẩy cô từ phía sau tiến đến bàn ăn. Khi đến nơi, Thịnh Sấm cầm bó hoa hồng lên, đưa cho Hạ Đình.
Hạ Đình mỉm cười nhận lấy, vui vẻ cúi xuống ngửi mùi hương ngọt ngào của hoa hồng.
Sau đó, cô đặt bó hoa lên chiếc ghế bên cạnh, rút điện thoại ra và chụp lại bàn ăn.
Nhìn qua thôi cũng biết bữa cơm tối nay do chính tay Thịnh Sấm nấu.
Mấy tháng bên nhau, cô đã nhiều lần được nếm thử tài nấu nướng của anh.
Hạ Đình cô rất thích ăn những món Thịnh Sấm làm.
Dù sao hôm nay cũng là ngày kỷ niệm mười năm, hai người cùng nhau nhâm nhi vài ly rượu để ăn mừng.
Hạ Đình vừa cười vừa hồi tưởng: "Hồi đó anh lạnh lùng lắm, chỉ chăm chú nhìn em mà không nói một lời, khí thế thì vô cùng đáng sợ."
Thịnh Sấm bật cười: "Anh đang đợi xem bao giờ em nhận ra mình ngồi nhầm chỗ."
Hạ Đình hừ nhẹ: "Để anh thất vọng rồi. Nếu không phải anh nhắc, chắc em còn chẳng nhận ra mình đi nhầm lớp."
Thịnh Sấm nâng ly, chạm nhẹ với cô, khóe môi cong lên: "Không hề thất vọng."
"Ngược lại, anh lại thấy tò mò về em." Anh mỉm cười nói.
Ăn tối xong, Hạ Đình muốn đi tắm. Cô cầm bộ đồ ngủ đi về phía phòng tắm, nhưng giữa đường lại dừng lại, quay người đến phòng khách, thò đầu ra từ góc tường, nhẹ giọng hỏi Thịnh Sấm: "Hôm nay anh ngủ ở đây à?"
Thịnh Sấm đang dọn dẹp bàn ăn, nghe vậy liền quay lại nhìn cô, giọng có chút đáng thương: "Không cho anh ở lại à?"
Hạ Đình bĩu môi, nhắc anh: "Vậy thì tối nay anh an phận một chút."
Thịnh Sấm giả vờ không hiểu: "Thế nào mới gọi là an phận?"
Hạ Đình không trả lời, cô đỏ bừng mặt quay người vào phòng tắm.
Sau khi hai người đã tắm xong và nằm lên giường, Hạ Đình vừa tắt đèn, Thịnh Sấm đã bắt đầu nghịch ngợm.
Hạ Đình nhỏ giọng trách: "Mai còn phải đi làm…"
Giọng Thịnh Sấm khàn khàn: "Anh sẽ nhanh thôi."
Hạ Đình lừa anh: "Nhà hết cái đó rồi."
Nhưng Thịnh Sấm chẳng mảy may lo lắng, đáp lại: "Hôm nay anh mua cái mới rồi, để ở chỗ cũ."
Anh còn vạch trần cô: "Đừng hòng lừa anh, anh biết vẫn còn mà."
Chỉ trong chốc lát, Hạ Đình dễ dàng bị anh khơi dậy hứng thú.
"Thịnh Sấm…" Cô khẽ rên lên vài tiếng, dùng chút lý trí cuối cùng để nhắc anh: "Đừng quá muộn, không thì…"
Hạ Đình còn chưa kịp nói hết câu, Thịnh Sấm đã chặn miệng cô lại.
Nụ hôn của anh đến mạnh mẽ, cuồng nhiệt và bá đạo. Hạ Đình giơ tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh một cách say đắm.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hòa quyện, cơ thể sát lại gần nhau.
Hạ Đình dần chìm đắm trong cơn say tình, quên hết thời gian, còn Thịnh Sấm cũng đang tận hưởng, không hề có ý định kết thúc sớm.
Khi trận mây mưa lắng xuống thì đã là nửa đêm.
Thịnh Sấm bế Hạ Đình lúc này đã mềm nhũn vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô uể oải nằm dài trên giường, mắt nhắm hờ, mơ màng muốn ngủ.
Một lát sau, tay trái của cô bị Thịnh Sấm nắm lấy, khẽ nâng lên.
Giây tiếp theo, cô bất chợt cảm nhận được một cảm giác mát lạnh trên ngón giữa của bàn tay trái.
Hạ Đình lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, rồi lại ngơ ngác quay sang nhìn Thịnh Sấm bên cạnh.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng nói: "Đình Đình, cho anh một danh phận, được không?"
Hạ Đình vẫn đang suy nghĩ "danh phận" mà nah nói là gì thì Thịnh Sấm đã nói tiếp: "Chiếc nhẫn này em cứ đeo hàng ngày nhé, anh cũng có một cái."
Nói xong, anh đưa tay trái của mình ra cho cô xem.
Hai chiếc nhẫn rõ ràng là một cặp, chỉ khác ở chỗ nhẫn của cô được nạm đầy kim cương, lấp lánh và rất đẹp, còn nhẫn của anh thì không có kim cương, thiết kế tối giản nhưng sang trọng.
Tuy nhiên…
Hạ Đình nói với Thịnh Sấm: "Em không được phép đeo trang sức khi đi làm."
"Anh biết." Thịnh Sấm cười nhẹ: "Anh nói là khi em tan làm, hoặc những lúc không phải đi làm thì em hãy đeo nó, được không?"
Hạ Đình mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Ừm, được."
Kỳ nghỉ Trung thu, Hạ Đình và Thịnh Sấm không đi đâu cả mà chỉ ở trong Ngô Thành.
Tối ngày 16, một cơn bão lớn quét qua Ngô Thành.
Vào lúc 11 giờ rưỡi đêm, cơn bão lớn bên ngoài bị đã lớp kính của biệt thự chặn lại.
Thịnh Sấm đang ở trong phòng sách nghe điện thoại công việc, còn Hạ Đình thì ôm Rain, ngồi trên sofa trong phòng khách xem một bộ phim tình cảm ấm áp.
Đột nhiên, chiếc điện thoại để bên cạnh cô bỗng reo lên âm báo cuộc gọi video.
Hạ Đình cầm lấy điện thoại, phát hiện người gọi đến là mẹ cô, bà Đàm Anh Vân.
Cô tạm dừng bộ phim, nhận cuộc gọi và mỉm cười với Đàm Anh Vân xuất hiện trên màn hình điện thoại: "Mẹ."
Đàm Anh Vân quan tâm hỏi: "Chưa nghỉ ngơi à?"
Hạ Đình thành thật đáp: "Con đang xem phim."
"Bây giờ trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ?" Cô hỏi tiếp.
Đàm Anh Vân thở dài: "Bên con đang có bão, mẹ không yên tâm. Cửa nẻo đã đóng kín hết chưa?"
"Vâng, con đóng hết rồi." Hạ Đình đáp.
"Với cả, mấy nguồn điện không dùng thì rút ra hết nhé." Đàm Anh Vân dặn dò thêm.
"Con biết rồi mà." Hạ Đình cười, giọng điệu bất lực.
"Ơ?" Đàm Anh Vân ghé sát màn hình, nghi ngờ hỏi Hạ Đình: "Đình Đình, con chuyển nhà rồi à? Đây đâu giống căn nhà trước con ở…"
Trong đầu Hạ Đình chợt nhớ lại chuyện Thịnh Sấm đeo nhẫn cho cô vào hôm đó, anh đã nói muốn cô cho anh một danh phận.
Dù anh chỉ muốn cô đeo chiếc nhẫn khi không làm việc, nhưng...
Hạ Đình cũng muốn cho anh một điều gì đó nhiều hơn "danh phận" ấy.
"À... Mẹ." Hạ Đình thẳng thắn nói với Đàm Anh Vân: "Con có bạn trai rồi."
Đàm Anh Vân ngạc nhiên: "Yêu rồi à?"
"Vâng." Hạ Đình cười rạng rỡ: "Con đang yêu."
"Con không chuyển nhà, vẫn ở căn nhà thuê trước đây. Bây giờ con đang ở nhà bạn trai." Cô giải thích.
"Bạn trai con là người ở đâu? Làm nghề gì? Gia đình thế nào?" Đột ngột biết con gái có bạn trai, Đàm Anh Vân không khỏi muốn tìm hiểu thêm về đối phương.
"Anh ấy là người Ngô Thành, mở công ty riêng, có một người chị gái." Hạ Đình dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Bọn con là bạn học cấp ba."
Đàm Anh Vân càng kinh ngạc: "Bạn học cấp ba?"
"Trước mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, mẹ nghe ông chủ cũ của mẹ nói cũng là bạn học cấp ba của con. Người ta bảo rằng, nếu bạn học cấp ba mà có thể tiến triển thì cần gì đợi đến giờ mới xem mắt?"
Hạ Đình cắn môi, đáp: "Thịnh Sấm thì khác."
"Thịnh Sấm?" Đàm Anh Vân hỏi: "Bạn trai con tên Thịnh Sấm à?"
"Vâng." Nhắc đến Thịnh Sấm, Hạ Đình bất giác mỉm cười: "Là Thịnh trong giữa hè, Sấm trong phiêu bạt."
Khi Hạ Đình nói câu đó, Thịnh Sấm vừa hay từ phòng sách bước ra.
Anh nghe rất rõ cô đang giới thiệu về mình.
Không phải Thịnh trong Thịnh Lương Kiều, cũng không phải Sấm trong gây rắc rối.
Mà là… Thịnh trong giữa hè, Sấm trong phiêu bạt.
Hạ Đình nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại nhìn anh một cái.
Cô mỉm cười với anh, sau đó thu nhỏ màn hình video và gõ tin nhắn trên WeChat hỏi Thịnh Sấm: [Em đang gọi video với mẹ, anh có muốn chào bà ấy một tiếng không?]
Thịnh Sấm không chút do dự, lập tức trả lời: [Được.]
Anh trả lời tin nhắn của Hạ Đình xong liền bước về phía cô.
Cùng lúc đó, Hạ Đình nói với Đàm Anh Vân qua video: "Mẹ, Thịnh Sấm muốn chào mẹ một tiếng."
Thịnh Sấm ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình, lễ phép nói với Đàm Anh Vân trong video: "Cháu chào cô, cháu là bạn trai của Hạ Đình, Thịnh Sấm."
Đàm Anh Vân bất ngờ nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú, khóe miệng không khỏi cong lên. Bà cười đáp lại: "Chào cháu, chào cháu."
Thịnh Sấm nói: "Lần đầu gặp mặt qua video, có chút đường đột, mong cô đừng để ý."
"Không đâu, không đâu." Đàm Anh Vân cong mắt nhìn Hạ Đình và Thịnh Sấm đứng chung khung hình, càng nhìn càng thấy thích.
Ba người nói chuyện thêm vài câu. Khi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Đàm Anh Vân dặn dò: "Dạo này trời lạnh rồi, hai đứa ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác, đừng để bị cảm lạnh nhé."
"Dạ vâng, cô." Thịnh Sấm ngoan ngoãn đáp, rồi cười nói thêm: "Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Đình."
Khi video kết thúc, Thịnh Sấm ngay lập tức bế Hạ Đình lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Chú cún nhỏ vốn được Hạ Đình ôm trong lòng lúc gọi video đã tự chạy đi chơi một mình.
Thịnh Sấm cụp mắt nhìn Hạ Đình, ánh mắt dịu dàng. Anh khẽ hỏi: "Sao em lại đột nhiên nhắc đến anh với mẹ?"
Hạ Đình không giấu giếm, thẳng thắn đáp: "Muốn cho anh một danh phận."
"Vậy nếu anh muốn nhiều hơn thì sao?" Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói bình tĩnh nhưng bên trong là sự hồi hộp và lo lắng chưa từng để lộ. "Em cũng cho à?"
Hạ Đình đại khái cũng hiểu anh đang nói đến điều gì.
Cô không trả lời ngay mà hơi nâng cằm, hôn lên môi anh.
Hạ Đình từ từ đưa tay ôm lấy sau cổ anh, trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Thịnh Sấm không kiềm chế được, đáp lại nụ hôn của cô. Chỉ trong chốc lát, anh từ bị động chuyển sang chủ động, nắm giữ thế trận.
Giữa những khoảng hở ngắn ngủi trong nụ hôn, Hạ Đình trả lời câu hỏi của anh.
"Em đồng ý." Cô nói, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng và kiên định: "Thịnh Sấm, tất cả những gì anh muốn, em đều có thể cho."
"Em nguyện ý trao cho anh tất cả mọi thứ thuộc về em."
"Hạ Đình." Thịnh Sấm siết chặt vòng tay, thì thầm bên tai cô: "Em biết mà, anh chỉ muốn có em thôi."
"Ngốc à." Cô cười khẽ: "Anh đã có rồi."
"Ý anh là về mặt pháp lý cơ."
Cô đáp: "Được."