Lúc Lạc Huỳnh quay lại từ nhà vệ sinh thì thấy Hạ Đình đứng ngơ ngẩn bên cạnh thang cuốn, vẻ mặt mất hồn mất vía.
Khi chị lại gần mới nhận ra Hạ Đình đang cúi đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong tay.
Lạc Huỳnh rút tấm danh thiếp trong tay Hạ Đình ra, tò mò nhìn vào mặt trước của danh thiếp, ở giữa chỉ khắc một cái logo, phía sau danh thiếp ghi: “Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị, Thịnh Sấm…”
Ở phía dưới là số điện thoại và email liên lạc.
“Cái này của ai vậy?” Lạc Huỳnh quay sang hỏi Hạ Đình: “Em nhặt được à?”
Hạ Đình lắc đầu, lúng ta lúng túng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị, em vừa gặp cậu ấy.”
Lạc Huỳnh không biết em họ mình đang nói đến ai, khó hiểu hỏi: “Ai?”
Hạ Đình nói với Lạc Huỳnh: “Chính là chàng trai em yêu đơn phương hồi cấp ba đó.”
“Em vừa mới gặp cậu ấy.”
Lạc Huỳnh tròn mắt ngạc nhiên, chị ấy nhìn lại tấm danh thiếp trong tay quơ đi quơ lại, không thể tin nói: “Đừng nói với chị là người trên danh thiếp này…”
“Đúng vậy.” Hạ Đình nói xong thì hơi ngừng lại, nhăn mày khó hiểu.
Hồi cấp ba cậu ấy nói mẹ đã qua đời, không có bố, sao…lắc mình một cái đã trở thành Tổng giám đốc đoàn Thịnh thị?
Lạc Huỳnh nhiều chuyện hỏi Hạ Đình: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chị vừa mới đi vệ sinh một cái, chỉ mấy phút không ở đây thôi mà sao cảm giác đã bỏ qua rất nhiều chuyện?”
Hạ Đình thành thật kể lại cho Lạc Huỳnh nghe chuyện cô vừa gặp Thịnh Sấm ở thang cuốn.
“Cậu ấy nhìn thấy em trước rồi gọi tên em?” Lạc Huỳnh cực kỳ kinh ngạc nói: “Hai người không gặp nhau cũng được sáu năm rưỡi rồi nhỉ? Sao cậu ấy có thể gọi tên em ngay khi nhìn thấy em được?”
Hạ Đình còn chưa nói gì, Lạc Huỳnh hơi trầm tư hỏi: “Em vừa nói…Cậu ấy bảo em liên lạc với cậu ấy?”
Hạ Đình khẽ gật đầu: “Dạ, em nghe thấy trợ lý của cậu ấy nhắc có một cuộc họp rất quan trọng cần cậu ấy tham gia, cho nên cậu ấy bí mật đưa cho em một tấm danh thiếp, bảo em nhớ liên lạc rồi vội vã rời đi.”
Lạc Huỳnh bỗng nhiên bật cười thành tiếng, chị ấy trả lại danh thiếp cho Hạ Đình, động viên cô: “Vậy em liên lạc với cậu ấy đi.”
Hạ Đình còn chưa quyết định, nhìn tấm danh thiếp do dự nói: “Để em nghĩ đã…”
“Còn suy nghĩ gì nữa?” Lạc Huỳnh chân thành nhắc nhở cô: “Dũng cảm tận hưởng tình yêu trước đi em gái của tôi ơi.”
Không biết Hạ Đình nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài, cười nói: “Quên đi, một lần chủ động có thể dẫn đến tự kỷ cả đời.” (???)
“Nghe như kiểu có gì xảy ra rồi ý?” Lạc Huỳnh nhạy bén ngửi thấy mùi khác lạ, trực giác mách bảo chị, cô em họ này với bạn Thịnh Sấm kia trước đó chắc chắn từng gặp phải chuyện gì đó.
“Còn có thể có chuyện gì chứ,” Hạ Đình phủ nhận, sau đó lại nhấn mạnh: “Em với cậu ấy không thân.”
Cho nên hôm nay Thịnh Sấm nhận ra cô còn gọi tên cô nữa khiến cô thực sự rất ngạc nhiên.
“Đi dạo nữa không?” Hạ Đình hỏi Lạc Huỳnh, “Không đi nữa thì chúng ta về nhà nhé, Tối nay em sẽ dẫn chị đến quán ăn bản địa ở Ngô Thành.”
Lạc Huỳnh nói: “Về nhà đi, chị cũng mệt rồi.”
Từ khoảnh khắc Thịnh Sấm đưa cho Hạ Đình tấm danh thiếp kia thì luôn để ý tới điện thoại, chờ Hạ Đình gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình.
Nhưng mãi tới tận đêm khuya anh vẫn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Thịnh Sấm gọi trợ lý Giang Đồng vào văn phòng không biết bao nhiêu lần chỉ để hỏi: “Giang Đồng, anh có nhận được email nào của Hạ Đình không?”
Email trên danh thiếp của anh không phải là email cá nhân mà là email công việc do Giang Đồng quản lý.
Giang Đồng trả lời anh: “Tôi không nhận được email nào, nếu có tôi sẽ báo anh đầu tiên.”
Thịnh Sấm mím môi, cảm giác càng ngày càng bất an.
Anh giơ tay lên: “Anh làm việc đi.”
Trước khi ra ngoài, Giang Đồng còn quan tâm hỏi Thịnh Sấm: “Chủ tịch, có cần tôi đặt bữa tối cho anh trước không?”
“Không cần đâu.” Hiện tại Thịnh Sấm vốn chẳng có tâm trạng ăn uống.
Vài ngày trước thịnh Sấm mới liên hệ với lớp trưởng hồi cấp ba Quách Nguy Nhiên, Quách Nguy Nhiên nói cậu ấy đang chuẩn bị tổ chức tiệc họp lớp cấp ba, hỏi Thịnh Sấm có muốn tham gia không.
Thịnh Sấm đồng ý ngay tức khắc, nói với Quách Nguy Nhiên rằng anh sẽ chi trả toàn bộ chi phí tổ chức, chỉ cần Quách Nguy Nhiên cố gắng liên lạc được với càng nhiều bạn học cũ càng tốc, hy vọng mọi người đều dành thời gian tới tham dự.
Ban đầu Quách Nguy Nhiên không đồng ý để Thịnh Sấm chi trả toàn bộ chi phí thế nhưng Thịnh Sấm lại nói rằng những địa điểm ăn chơi kia đều là sản nghiệp của gia đình nên sẽ không tốn tiền thì cậu ấy mới cảm kích đồng ý, cũng đảm bảo rằng chắc chắn sẽ cố hết sức để liên lạc lại với bạn học cũ, kêu tất cả mọi người đều đến chơi.
Thực ra Thịnh Sấm không cần vòng vo như vậy, anh chỉ cần hỏi thẳng Quách Nguy Nhiên có phương thức liên lạc của Hạ Đình hay không là được nhưng anh không muốn hấp tấp gây rắc rối cho Hạ Đình, cho nên chỉ có thể vòng vo tam quốc như vậy.
Nếu cô tham dự họp lớp cấp ba, chỉ cần anh có thể gặp cô một lần thì anh sẽ biết liệu cô còn độc thân hay là…đã có người bên cạnh.
Thịnh Sấm sắp xếp xong xuôi hết tất cả mà anh không ngờ được hôm nay sẽ vô tình gặp được Hạ Đình.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô bèn gọi tên cô trong vô thức.
Thậm chí đại não của anh còn không có thời gian để chuyển giao, hai chữ “Hạ Đình” này đã được anh thầm gọi vô số lần trong những năm qua.
Không có ai biết lúc đó anh đã lo lắng và bất an như thế nào.
Cũng chẳng ai biết được anh đã rất chờ mong Hạ Đình gọi tên của anh.
Mà hình như cô không nhớ anh, điều này khiến anh không khỏi cảm thấy mất mát.
Thịnh Sấm quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ngoài trời tuyết đang rơi.
Anh đứng dậy đi đến gần cửa sổ trong văn phòng, nhìn những bông tuyết tung bay trong đêm đen lạnh lẽo, khẽ hít một hơi thật sâu.
Có lẽ, đối với Hạ Đình, Thịnh Sấm chỉ đơn giản là một người bạn thời cấp ba mà thôi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lạc Huỳnh uống nước ở phòng khách xong thì đi về phòng ngủ, nói với Hạ Đình: “Đình Đình, ngoài trời tuyết rơi dày lắm…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Huỳnh bước vào phòng ngủ thấy Hạ Đình ngồi trên giường, bàn tay khẽ vuốt ve tấm danh thiếp đen mạ vàng đến mất hồn.
Lạc Huỳnh khuyên cô: “Hay là liên lạc thử đi.”
Hạ Đình lại cất tấm danh thiếp đi rồi nói: “Em vẫn cần suy nghĩ thêm.”
Lạc Huỳnh không hiểu hỏi: “Đình Đình, rốt cuộc em đang sợ cái gì?”
Hạ Đình cởi dép rồi lên giường ngồi xếp bằng, còn tiện tay lấy cái gối đặt lên đùi.
“Chị,” cô vô cùng thành thật nói với Lạc Huỳnh: “Hôm qua chị hỏi em nếu gặp lại cậu ấy thì có thể bình tĩnh đối mặt mà trái tim không rung động hay không ấy, lúc đó em không dám chắc chắn bởi vì đã nhiều năm rồi em không gặp cậu ấy cho nên em không biết hiện tại em còn thích cậu ấy hay không, nhưng hôm nay gặp được rồi em mới phát hiện thực sự là không thể bình tĩnh thản nhiên được.”
“Nếu đã không bình thản đối mặt được vậy sao không thử tiến một bước? Cho bản thân mình một cơ hội?” Lạc Huỳnh hỏi.
Hạ Đình không trả lời thẳng cho Lạc Huỳnh nghe mà chỉ nói: “Hồi cấp ba, ánh mắt của cậu ấy không bao giờ dừng trên người em.”
Nói đến đây, Hạ Đình nhún vai cười nhẹ, sau đó nói tiếp: “Chẳng phải em đã kể với chị là cậu ấy luôn luôn một mình không có bạn hay sao? Thực ra có một cô gái luôn xuất hiện bên cạnh cậu ấy.”
“Cô gái ấy mặc bộ đồng phục của một trường dành cho giới thượng lưu nổi tiếng ở Ngô Thành.” Hạ Đình chớp mắt vài cái, suy nghĩ khẽ trôi theo dòng ký ức quay về quá khứ: “Mỗi lần Thịnh Sấm nhìn thấy cô ấy đều cười rất vui vẻ, cậu ấy chỉ cười với mỗi mình cô bạn đó, chỉ nhận đồ ăn vặt do cô bạn đó đưa cho, phía sau yên xe chỉ dành để chở cô bạn đó.”
“Cậu ấy từ chối hết tất thảy sự tiếp cận của mọi người, chỉ cho phép một mình cô gái đó xuất hiện bên cạnh cậu ấy, tùy ý chạm vào mình.”
“Sự kiên nhẫn và dịu dàng của cậu ấy chỉ dành cho một mình cô gái kia.”
Lạc Huỳnh không ngờ rằng chàng trai mà em gái mình yêu đơn phương lại thích một cô gái khác.
Tuy nói yêu đơn phương là chuyện tình của một người, phải chịu nỗi chua xót một một thế nhưng khi nghe chính miệng Hạ Đình nói trước đây em ấy phải chứng kiến chàng trai mình thích dịu dàng quan tâm một cô gái khác, chưa từng nhìn em ấy một chút nào, Lạc Huỳnh không khỏi đau lòng thay Hạ Đình.
“Cho nên em đang nghĩ cho dù em không bình thản được, cho dù em vẫn rung động vì cậu ấy,” Hạ Đình hơi dừng lại, “và em cũng biết rõ kết quả là em chỉ có thể cứ tiếp tục rung động mãi cho đến khi bản thân có thể buông bỏ được, vậy thì chuyện liên lạc này có cần thiết hay không?”
Lạc Huỳnh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ cần nhìn Thịnh Sấm sau hơn sáu năm vẫn có thể nhận ra Hạ Đình trong nháy mắt, chị cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi,” Lạc Huỳnh nói: “Tình cảm thời niên thiếu có kết quả như mong muốn được bao nhiêu phần trăm? Hầu như trong số họ đều mất liên lạc rồi khi lớn lên, cả hai đều có cuộc sống mới mà? ”
“Nếu lỡ như cậu ấy và bạn nữ kia không còn liên hệ gì nữa thì sao?”
“Không thể nào đâu chị.” Hạ Đình bỗng nhiên bật cười, nhắc nhở Lạc Huỳnh: “Chị quên rằng trên danh thiếp của cậu ấy ghi gì à? Chủ tịch tập đoàn Thịnh thị.”
“Trung tâm thương mại hôm nay chúng ta đi chính là của tập đoàn Thịnh thị, cái này chỉ là một góc nhỏ trong số sản nghiệp nhà họ Thịnh thôi.”
Còn cô chỉ là một nô lệ của tư bản bình thường, mỗi tháng nhận mấy ngàn tiền lương, cả đời cũng không thể nào bước chân được vào tầng lớp của cậu ấy.
“Em và cậu ấy vốn dĩ không phải là người trong cùng một thế giới.” Cô nói.
“Đình Đình,” Lạc Huỳnh đưa ra ý kiến từ góc độ người ngoài đứng nhìn: “Chị vẫn đề nghị em liên lạc với cậu ấy, cho dù không có cơ hội phát triển thì cũng có thể viết dấu chấm hết cho mối tình đơn phương của em.”
đúng lúc này, điện thoại của Hạ Đình đột nhiên vang lên tiếng chuông thông báo.
Là tin nhắn từ wechat.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn của lớp trưởng lớp cấp ba vừa add từ mấy tháng trước.
Hạ Đình bấm vào wechat, tin nhắn mới nhất là của Quách Nguy Nhiên gửi đến.
Quách Nguy Nhiên: 【 Hạ Đình, gần đây bận không? 】
Hạ Đình không hiểu lắm, cảm thấy câu hỏi này của Quách Nguy Nhiên rất kỳ quái.
Cô làm ở viện kiểm sát Ngô Thành đến tháng thứ 2 thì vô tình gặp Quách Nguy Nhiên trong một quán cà phê,
Khi đó, chính Quách Nguy Nhiên là người nhận ra Hạ Đình trước, còn Hạ Đình phải mất một lúc mới nhớ ra đây là lớp trưởng hồi cấp ba.
Thế là hai người kết bạn trên wechat với nhau.
Nhưng sau khi kết bạn xong thì hai người họ cũng không có tán gẫu nhiều, cho nên giờ phút này Hạ Đình cảm thấy Quách Nguy Nhiên đột nhiên hỏi cô dạo gần đây có bận không rất kỳ lạ.
Cô vẫn lịch sự trả lời lại: 【Cũng tạm.】
Quách Nguy Nhiên trả lời lại rất nhanh: 【Là thế này, gần đây tớ định tổ chức họp lớp cấp ba, dự định cuối năm mời mọi người tụ tập một bữa, cậu có tham dự không?】
Hạ Đình tính hơi hướng nội lại thụ động, bình thường cô không chủ động liên lạc với bạn bè, kiểu bạn bè liên hoan hay đồng nghiệp liên hoan cô đều luôn tránh mặt.
Hạ Đình gõ phím không chút do dự: [Cảm ơn lời mời của lớp trưởng, có thể lúc đó tớ sẽ bận lắm nên không tham gia được…]
Cô còn chưa gửi tin nhắn này đi thì Quách Nguy Nhiên lại gửi thêm một tin nhắn mới.
Quách Nguy Nhiên: [Địa điểm là ở câu lạc bộ Thịnh Nghiệp, lần này Thịnh Sấm sẽ bao show tất cả, mọi người chỉ cần dành thời gian rảnh để đến chơi bời là được.]
Hạ Đình định ấn vào nút gửi thì đột nhiên dừng lại bởi vì nhìn thấy hai chữ “Thịnh Sấm”.
Tin nhắn của Quách Nguy Nhiên vẫn được gửi đến: [Cậu còn nhớ Thịnh Sấm chứ? Chính là bạn nam không thích giao tiếp trong lớp mình ấy, đầu đinh, cao lênh khênh, cực kỳ đẹp trai đó.]
Quách Nguy Nhiên: [Ai mà tin được cậu ta lại kín tiếng đến thế, hóa ra là cậu ấm của tập đoàn Thịnh thị.]
Quách Nguy Nhiên: [Thịnh Sấm bây giờ khác hoàn toàn ngày xưa, tính cách hiền hòa hơn, thời đi học lãnh khốc là thế giờ đột nhiên trở thành quý ông lịch sự, tớ vừa liên lạc với cậu ấy xong, vẫn chưa quen lắm ha ha ha.]
Quách Nguy Nhiên: [Hiện tại mới dự kiến tổ chức vào ngày 29 tháng 12 âm lịch, sợ sớm quá thì mọi người đều bận hết cho nên tớ mới cố tình chọn trước Tết một ngày, cậu có rảnh không?]
Hạ Đình mím môi, rối bời.
Cuối cùng, cô trả lời lại Quách Nguy Nhiên: [Được, lớp trưởng, đến lúc đó tớ sẽ đi, cảm ơn các cậu đã chiêu đãi trước nhé.]
Hạ Đình cảm thấy chị họ nói đúng.
Cho dù đã đoán trước được kết quả thì cô cũng nên gặp cậu ấy một lần, muốn tận mắt nhìn chàng trai mình từng thích bây giờ biến thành bộ dạng gì.
Sau đó sẽ đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương của mình như chị họ nói.
Cô nghĩ, cô chắc chắn sẽ nói với Hạ Đình năm 17, 18 tuổi rằng, chàng trai cậu thầm yêu giờ đã trở thành một người cực kỳ, cực kỳ xuất sắc.
Mặc dù đã đồng ý với lớp trưởng đến lúc đó sẽ đi họp lớp nhưng chuyện không liên lạc với Thịnh Sấm cũng khiến Hạ Đình rối như tơ vò mất mấy ngày.
Thực ra cô đã lưu số điện thoại của Thịnh Sấm vào danh bạ từ ngày cô nhận được danh thiếp của anh nhưng Hạ Đình không có can đảm để gọi vào số điện thoại này.
Thứ sáu.
Chuyến công tác của Lạc Huỳnh kết thúc, chị ngồi tàu lửa về Thẩm Thành và buổi chiều.
Buổi tối, khi Hạ Đình đi làm về, vừa bước vào nhà là thấy tờ ghi chú chị họ để lại cho cô, trên đó viết: “Không bình thản được cũng không sao, liên lạc đi, một bước này không khiến em lỗ cái gì đâu.
Tất nhiên, không dũng cảm cũng không sao.
Chị chỉ hy vọng em nghe theo trái tim, làm chuyện em muốn làm, gặp người em muốn gặp thôi.”
Thế là sau khi ăn tối xong, cuối cùng Hạ Đình cũng gửi một tin nhắn.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Thịnh Sấm vang lên tiếng thông báo.
Anh cầm điện thoại lên sững sờ.
Tin nhắn được gửi từ một số điện thoại lạ, nội dung là: [Xin chào, tớ là Hạ Đình, mấy ngày trước chúng ta có gặp nhau trong trung tâm thương mại, lúc đó cậu nói nhớ liên lạc với cậu, có chuyện gì à?]
Hết chương 3.