Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 4

Thực ra Hạ Đình giỏi văn hơn nhưng cuối cùng cô vẫn chọn khối khoa học tự nhiên.

Mà nguyên nhân thúc đẩy cô chọn khối tự nhiên không phải trường THPT Ngô Thành 1 coi trọng khối khoa học tự nhiên, cũng không phải do Thịnh Sấm.

Cô thậm chí còn không biết Thịnh Sấm sẽ chọn khối tự nhiên, càng không nghĩ tới cô và Thịnh Sấm đều chọn lớp vật – địa, đều được xếp vào lớp vật – địa 3.

Chỉ là cô nóng nảy, muốn nhìn bố mẹ phản ứng thế nào khi thấy cô chuyển sang khối tự nhiên mà thôi.

Trước khi nghỉ Tết dương lịch, nhà trường đã phát cho học sinh danh sách chọn nguyện vọng, chủ nhiệm lớp kêu mọi người mang về nhà, nhân ngày nghỉ lễ nói chuyện với bố mẹ rồi sau đó nộp lại bảng nguyện vọng.

“Điền bảng nguyện vọng cho cẩn thận nhé.” Trước khi ra khỏi lớp, chủ nhiệm lớp vẫn liên tục căn dặn: “Hầu như năm nào cũng có phụ huynh đến trường vì chuyện chọn khối này, tất cả mọi người về nhà thảo luận với phụ huynh thật kỹ rồi mới điền vào bảng biết chưa?”

Bên dưới vang lên vài tiếng “Dạ” thưa thớt.

“Được rồi, tan học, về nhà nhanh đi.” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ nói, “Nghỉ Tết dương lịch vui vẻ.”

Lúc này tiếng học sinh đáp lại chủ nhiệm lớp tràn ngập sức sống: “Chúc cô nghỉ Tết dương lịch vui vẻ!”

Hạ Đình ngồi tại chỗ thu dọn sách vở, sau khi chắc chắn mang đủ vở bài tập làm trong kỳ nghỉ lễ xong mới kéo khóa lại, đứng dậy rời khỏi lớp học.

Hôm nay tuyết rơi, ngoại trừ con đường đã được dọn tuyết thì xung quanh chỉ một màu trắng trơn.

Sân trường tràn ngập học sinh nô nức ra về, Hạ Đình đi ra khỏi trường theo dòng người, sau đó từ tốn đi đến trạm xe buýt cách đó không xa.

Trong lúc vừa đi trên con đường với hàng cây ngô đồng phủ đầy tuyết trắng vừa nghĩ về việc nói với bố mẹ cô muốn học khối xã hội, ánh mắt Hạ Đình đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn thấy Thịnh Sấm đang đi ra khỏi trường.

Kỳ lạ thay, ánh mắt của cô như thể được thiết kế tự động khóa chặt vào Thịnh Sấm.

Rõ ràng trong tầm mắt cô có vô số người, ở cổng trường cũng có một biển người đang ùa ra thế mà cô có thể nhắm chính xác bóng dáng của cậu.

Thịnh Sấm mặc áo khoác đồng phục mùa đông, vẫn giữ mái tóc đầu đinh ngắn củn, cặp sách màu đen đeo hờ hững trên vai trái.

Hai tay của cậu đút trong túi áo, gương mặt không biểu cảm hứng lấy gió lạnh.

Một giây sau, Thịnh Sấm chợt mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Hạ Đình nhìn thấy cậu cười rạng rỡ và trong trẻo như vậy.

Cô tò mò nhìn theo ánh mắt của cậu, sau đó nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục trường thượng lưu đang đứng cạnh một chiếc xe Audi đen đang vẫy tay không ngừng với cậu.

Hạ Đình tận mắt nhìn thấy Thậm Sấm nhanh chóng chạy đến trước mặt cô bạn đó.

Cô gái ấy lấy ra một chiếc mũ len rất thời thượng từ trong túi giấy, ngay lập tức, Thịnh Sấm cúi thấp đầu phối hợp, đồng thời cầm lấy túi giấy từ tay bạn gái kia, để cho bạn gái đó đội mũ len cho cậu.

Sau đó cô gái ấy còn vỗ nhẹ nhẹ vào đầu của cậu.

Tương tác giữa hai người rất tự nhiên và thân mật.

Chẳng biết tại sao, Hạ Đình đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.

Có một loại cảm xúc vô cùng xa lạ đang bủa vây lấy trái tim cô.

Lại sau đó nữa, cô nhìn thấy Thịnh Sấm lên xe theo cô gái đó.

Chiếc xe Audi khởi động rồi từ từ rời đi.

Thịnh Sấm ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn ra ngoài đường chỗ trạm xe buýt đối diện.

Ở nơi Hạ Đình không nhìn thấy mình, Thịnh Sấm mới dám tùy ý nhìn chằm chằm vào cô.

“Vẫn còn nhìn à?” Đường Quất Ảnh cười cậu, “Không nỡ đến vậy sao?”

Giọng của Thịnh Sấm hơi trầm xuống.

“Chị,” Cậu cực kỳ nghiêm túc nói bằng giọng trầm ấm: “Em rất thích cô ấy.”

Đường Quất Ảnh ừ một tiếng: “Chị thấy mà.”

“Chỉ có thể vụng trộm nhìn, một bước cũng không dám đến gần, thậm chí còn không thể đường đường chính chính nhìn cô bé ấy một lần, chắc là khó chịu lắm.” Đường Quất Ảnh vỗ nhẹ vào vai Thịnh Sấm, thở dài nói: “A Sấm, hay là để chị lén hẹn cô ấy giúp em…”

“Đừng.” Thịnh Sấm từ chối lời đề nghị của Đường Quất Ảnh: “Tuyệt đối không được.”

Cậu nhìn về phía Đường Quất Ảnh, ánh mắt vô cùng kiên định: “Đừng tiếp cận cô ấy.”

“Tên ngu xuẩn kia có thể làm bất cứ điều gì, em không muốn Hạ Đình bị tổn thương vì em, một chút cũng không được, đối với em chuyện này cực kỳ quan trọng.”

“Được.” Đường Quất Ảnh đáp lại: “Chị biết rồi, yên tâm đi, chị không tới gần cô ấy đâu.”

Một lát sau, Đường Quất Ảnh chủ động nhắc Thịnh Sấm: “Sắp đến ngày giỗ của mẹ rồi, năm nay em vẫn không đi à?”

“Không đi.” Thịnh Sấm trả lời mà không cần nghĩ ngợi.

“A Sấm.” Đường Quất Ảnh khẽ hỏi: “Có phải em vẫn còn trách mẹ không?”

Thịnh Sấm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Chỉ trong chốc lát, cậu thực sự rất muốn xuống xe ngay lập tức rồi chạy về phía Hạ Đình, nói với cô: “Tuyết rơi rồi.”

Có thể đây chỉ là một câu nói vô nghĩa nhưng đó là tất cả những gì cậu muốn nói với cô.

Một lát sau, cậu lạnh lùng quay lại nói với Đường Quất Ảnh: “Không có.”

Đường Quất Ảnh nở nụ cười, Thịnh Sấm lại nói thêm: “Em chỉ cảm thấy là mình không nên ra đời.”

“Thịnh Lương Kiều nói đúng, chuyện giữa ông ta với mẹ lúc đó là sai lầm, mẹ mang thai bất ngờ là do ông ta gây họa, bởi vậy mới có em, cho nên em không nên tồn tại.”

Đường Quất Ảnh nhíu mày, mím môi: “Theo như lời em nói vậy chị cũng không nên tồn tại.”

“Dù sao thì chúng ta đều cùng tồn tại trên thế giới này.” Cô ấy cười yếu ớt lẩm bẩm.

“Chị không giống em.” Thịnh Sấm vội vàng phản bác lại lời của Đường Quất Ảnh, cậu cố gắng giải thích: “Ý em là nếu lúc đó trong bụng mẹ chỉ có mình chị thì tốt biết mấy.”

Nếu lúc đó chỉ mang thai một mình chị ấy thì có lẽ mẹ vẫn sống sót.

“Vậy thì chị sẽ cô đơn lắm.” Đường Quất Ảnh cười trêu cậu, sau đó lại nghiêm mặt nói: “A Sấm, đừng trách mẹ nữa, cũng đừng chán ghét, vứt bỏ chính mình.”

“Dù sao thì với chị mà nói, em là sự tồn tại đặc biệt nhất, là em trai ngoan của chị.”

“Chị rất cần em.” Đường Quất Ảnh nói đến đây hơi nghiêng đầu rồi dịu dàng nói với cậu: “Chị sẽ luôn thương em.”

“Cho nên A Sấm, hãy sống thật tốt và yêu thương bản thân mình nhé.”

“Như vậy thì em mới có cơ hội quang minh chính đại yêu cô gái mà em yêu.”

“Cho nên hãy vì cô gái đó mà có chút kỳ vọng vào cuộc sống được không?”

Ban đầu Thịnh Sấm không đáp lại lời cô ấy.

Đường Quất Ảnh đẩy tay cậu một cái, hỏi lại lần nữa: “Có được hay không?”

Thịnh Sấm ậm ừ trả lời không rõ ràng: “Được.”

Sau khi Hạ Đình ngồi lên xe buýt, cô vẫn cứ nghĩ mãi về cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.

Cô nghĩ đến mức ngẩn người, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô gái đó thật xinh đẹp.

Theo đánh giá của Hạ Đình, cô gái đó có một gương mặt vắng lặng của mối tình đầu, cho dù là ai khi nhìn thấy cô ấy đều sẽ có ấn tượng sâu đậm.

Vẻ đẹp của cô ấy rất trong sáng nhưng lại không quá phô trương, hơn nữa thoạt nhìn thì cô gái đó được bố mẹ nuôi dạy rất tốt.

Còn cô…một người hướng nội, ăn nói khô khan, không hào phóng chút nào.

Một cảm giác chua xót khẽ dâng lên trong lòng Hạ Đình.

Cũng vào lúc này cô chợt nhận ra điều gì đó, cô cắn môi, sững sờ trong giây lát.

Cô…thích Thịnh Sấm.

Cho nên khi nhìn cậu ấy thân thiết với cô gái khác thì sẽ cảm thấy khó chịu.

Thì ra cảm giác chua xót xa lạ đó gọi là yêu đơn phương.

Khi xe buýt đi được nửa đường, những bông tuyết trắng xóa rơi xuống bên ngoài cửa sổ.

Hạ Đình nhìn những bông tuyết bay phấp phới trong gió và nhớ lại nụ cười đó của cậu.

Gác lại sự ích kỷ của chính mình, Hạ Đình không thể không thừa nhận Thịnh Sấm và cô gái kia thật sự rất xứng đôi.

Hy vọng cậu sẽ hạnh phúc.

Hy vọng cậu sẽ cười nhiều hơn.

Lúc cậu cười thật sự rất đẹp trai, rất rất đẹp trai.

Nụ cười của Thịnh Sấm khẽ vụt qua tâm trí Hạ Đình, cô không khỏi mỉm cười theo.

Mặc dù nụ cười đó không thuộc về cô nhưng vậy thì có sao đâu, cậu ấy vui là được.

Xuống xe ở trạm xe buýt cạnh nhà, Hạ Đình bước trên lớp tuyết trắng vào chung cư.

Lúc bước vào sảnh chờ cô vẫn đang nghĩ về việc thảo luận với bố mẹ về chuyện chọn khối xã hội hay khối tự nhiên nhưng khi cô vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cãi cọ từ trong nhà truyền ra.

Bố mẹ cô lại cãi nhau.

Lần này là vì bố cô để quần áo có màu chung với quần áo trắng cho vào giặt nên đồ trắng bị dính màu, cuối cùng dẫn đến cãi nhau.

“Tôi không làm việc nhà thì cô nói tôi lười biếng vô dụng, chỉ đợi cô hầu hạ, tôi giúp cô làm việc nhà thì cô lại không hài lòng, rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Hạ Phỉ Kha vô cùng tủi thân đập bàn.

“Anh nói làm việc nhà giúp tôi là ý gì? Việc nhà là của một mình tôi à? Tôi vô công rỗi nghề lắm à? Ngày nào tôi cũng phải đi làm về nhà còn phải hầu hạ anh, tôi là vợ chứ không phải mẹ của anh!” Đàm Anh Vân càng nói càng tức giận, “Với cả một người trưởng thành như anh không biết phải giặt riêng quần áo có màu với quần áo trắng hay sao hả? Đến học sinh tiểu học nó còn biết sao anh lại không biết? Anh chỉ không muốn làm cho nên làm qua loa lấy lệ cho xong thôi, dù sao thì mọi việc trong nhà này đều không liên quan đến anh đúng không?”

Bị vợ nói trúng tim đen, Hạ Phỉ Kha chỉ có thể nói to hơn để tự tin hơn: “Đàm Vân Anh, cô đừng có kiếm chuyện nữa được không, tôi đi làm cả ngày đã mệt rồi đừng có lôi mấy chuyện cỏn con này ra để gây sự!”

“Sao? Bị tôi nói trúng tim đen chứ gì?” Đàm Vân Anh vẫn không buông tha: “Anh cho rằng tôi lấy mấy chuyện này ra để gây sự với anh? Anh làm việc nhà tốt thì tôi gây sự với anh làm gì? Anh tự ngẫm lại đi, bao nhiêu năm nay anh làm việc nhà được mấy lần? Có khi lôi ra đếm còn chẳng được mười ngón tay đấy?”

“Cô có thôi ngay đi không?”



Hạ Đình đứng đơ người ngay tại cửa, cô đợi rất lâu, rất lâu sau thì tiếng cãi nhau trong nhà mới dừng lại, sau đó là sự im lặng ngột ngạt kèm theo tiếng đập đồ đạc.

Lúc này Hạ Đình mới lê đôi chân tê rần của mình, mở cửa bước vào nhà.

Cô vừa bước vào nhà, Hạ Phỉ Kha ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói với cô: “Đình Đình! Bố với mẹ con không sống nổi với nhau nữa, chúng ta ly hôn, con muốn ở cùng ai?”

Hạ Đình vẫn đang đổi dép bị bố giáng cho một câu hỏi khó, cô không biết trả lời như thế nào chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

Đàm Anh Vân nghe vậy chạy từ trong bếp ra, trợn tròn mắt tức giận nói với Hạ Phỉ Kha: “Anh bị thần kinh à? Vô duyên vô cớ hỏi con như thế làm gì?”

Sau đó bà đi ra, đẩy Hạ Đình đang bước vào phòng khách đến phòng ngủ, trấn an nói: “Đình Đình, con về phòng làm bài tập trước đi, cơm chín mẹ sẽ gọi.”

Hạ Đình gật đầu, “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng vào phòng.

Chờ khi cô đóng cửa phòng xong, Đàm Anh Vân giận dữ mắng Hạ Phỉ Kha mấy câu, Hạ Phỉ Kha đương nhiên cũng tức giận, lại ầm ĩ với Đàm Anh Vân tới mức mặt đỏ tía tai.

Hạ Đình trốn trong phòng ngủ vốn không hề động tới bài tập.

Bởi vì bố mẹ cãi lộn nên cô mải suy nghĩ đến mức không viết nổi một câu nào.

Cầm mẫu đơn chọn khối xã hội trên tay, Hạ Đình muốn tự điền vào mấy lần rồi lại nghĩ tới lời dặn dò của chủ nhiệm lớp, cuối cùng vẫn không tự ý đưa ra quyết định.

Lúc ăn tối, bầu không khí trên bàn ăn căng thẳng, chỉ có sự im lặng bao trùm.

Hạ Đình cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều rất khó khăn.

Nhưng vì có chuyện phải nói với bố mẹ cho nên cô vẫn phải cắn răng, nhỏ giọng nói với họ: “Bố mẹ, con muốn chọn khối xã hội, cô chủ nhiệm bảo về bàn bạc với phụ huynh xong mới quyết định, con muốn chọn…”

Cô còn chưa nói xong, Hạ Phỉ Kha đã nói: “Cuộc đời của con thì do con làm chủ, con muốn chọn xã hội hay tự nhiên thì cứ chọn theo ý con.”

Đàm Anh Vân cũng nói: “Đình Đình, việc này con cứ tự quyết định nhé, mà mẹ nhớ con giỏi môn xã hội hơn, lịch sử chính trị cũng giỏi, mặc dù trường THPT số 1 chú trọng các môn tự nhiên hơn nhưng nếu con muốn chọn xã hội thì mẹ vẫn ủng hộ con, học tự nhiên hay xã hội đều giống nhau cả, chỉ cần học giỏi thì chắc chắn sẽ có đường ra.”

Hạ Đình mấp máy môi, lên tiếng nói: “Vâng, vậy con chọn khối xã hội, con muốn chọn lịch sử chính trị.”

Tiêu chuẩn chia khối ở Ngô Thành là khối xã hội sẽ chọn lịch sử sau đó chọn thêm chính trị hoặc địa lý.

Tương ứng, khối khoa học tự nhiên phải chọn vật lý, sau đó chọn một trong ba môn hóa học, sinh học, địa lý.

Mặc dù bố mẹ đều nói để cô tự quyết định, cô cũng nói với bố mẹ rằng muốn chọn xã hội nhưng mãi cho đến ngày cuối cùng Hạ Đình mới điền vào bảng nguyện vọng.

Cô điền hết tất cả các thông tin cần thiết, chỉ chừa lại mỗi cột chọn khoa xã hội hay tự nhiên là trống không.

Trong lúc Hạ Đình định điền vào cột “Khối xã hội” thì cô cũng không biết mình bị làm sao, bàn tay cầm bút khẽ dịch xuống một chút, nhanh chóng điền vào “Khối khoa học tự nhiên”.

Rồi nhanh chóng điền vào hai ô “Vật lý” và “Địa lý” liên tiếp.

Sau đó, Hạ Đình cầm bảng nguyện vọng đi ra phòng khách, tìm bố mẹ để ký tên.

“Bố mẹ.” Cô mong chờ hỏi họ: “Bảng nguyện vọng cần phụ huynh ký tên, bố hay mẹ ký ạ?”

Mặc dù nói vậy nhưng bước chân của Hạ Đình lại đi về phía Đàm Anh Vân, chỉ là cô còn chưa đi đến trước mặt mẹ nhưng Đàm Anh Vân đang tính tiền không thèm ngẩng đầu lên nói: “Bình thường cần phụ huynh ký tên thì đều do bố con ký, lần này bảo ông ấy ký đi.”

Hạ Đình chợt dừng bước lại, sau đó xoay người đi tìm Hạ Phỉ Kha đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách xem TV.

Hạ Phỉ Kha nhận lấy bảng nguyện vọng cùng với bút trong tay Hạ Đình, không thèm nhìn lấy một cái mà cứ thế ký thẳng tên mình vào ô chữ ký của phụ huynh.

Thậm chí lúc ký tên, Hạ Phỉ Kha còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào TV.

Không ai quan tâm cô chọn tự nhiên hay xã hội.

Hạ Đình hoàn toàn thất vọng.

Cô bốc đồng chọn khối khoa học tự nhiên, chọn lớp vật – địa nhưng thật ra cô chỉ muốn dùng cái này để xem xem bố mẹ có quan tâm đến cô chút nào hay không mà thôi.

Ngay cả khi cô đã điền vào bảng nguyện vọng rồi, bọn họ không đồng ý vẫn có thể đến trường tìm thầy cô để đổi lại một mẫu mới.

Nhưng mà bọn họ không ai quan tâm đến cô cả.

Đã như vậy rồi thì dù cô có học khối xã hội hay tự nhiên đều không có gì khác biệt.

Dẫu sao cũng chẳng ai quan tâm.

Hạ Đình vò mẻ không sợ rơi vỡ, mang bảng nguyện vọng đi nộp.

Thực ra hầu hết các lớp đều chọn khối khoa học tự nhiên bởi vì THPT Ngô Thành chú trọng đến khoa học, không bao gồm các lớp hệ quốc tế, một khối có 14 lớp, cuối cùng chỉ có 4 lớp khối xã hội còn lại là 10 lớp tự nhiên.

Chỉ là Hạ Đình không ngờ rằng, quyết định chọn học tự nhiên này của cô khiến hai năm rưỡi sau đó cô và Thịnh Sấm trở thành bạn cùng lớp.

Nửa đầu năm học lớp 10 sắp xếp theo điểm các môn xã hội và tự nhiên, sau đó là lớp 1-4 là lớp ban xã hội còn lại từ 5-14 là các lớp ban tự nhiên.

Hạ Đình học ở lớp 10/13, cũng là lớp vật – địa số 3, nằm ở tầng thứ 3 tòa nhà dạy học phía Tây.

Bên cạnh lớp 10/13 là lớp 10/14, còn 4 phòng học còn lại là lớp 10 hệ quốc tế.

Sau khai giảng, lớp trưởng Quách Nguy Nhiên yêu cầu tất cả thành viên trong lớp điền số QQ của mình, nói muốn tạo group lớp để tiện cho cậu ấy thông báo tin tức của lớp cho mọi người.

Thế là Hạ Đình và Thịnh Sấm cùng chung một group chat.

Hạ Đình bắt đầu quen với việc nhấp vào hình đại diện của Thịnh Sấm thông qua group chat của lớp, xem trang chủ của cậu nhưng không có can đảm để gửi yêu cầu kết bạn với cậu.

Ảnh đại diện QQ của cậu là một cái bàn học, hẳn là của cậu ấy.

Cậu để biệt danh trên QQ là “snowed’’.

Xuống dưới nữa là chữ ký riêng của cậu: “Đây có phải là khoảng cách gần nhất của chúng ta hay không.”

Mãi cho đến khi nghỉ hè, Hạ Đình làm xong một đề thi toán, lúc nghỉ ngơi cô cầm điện thoại di động lên vào group lớp để tìm tên Thịnh Sấm trong danh sách thành viên theo thói quen.

Sau đó, cô ấn vào ảnh đại diện của cậu, trên màn hình di động chuyển đến giao diện trang chủ của Thịnh Sấm.

Giống như thường ngày, Hạ Đình chỉ muốn nhìn trang chủ của cậu một chút thôi, thực ra cũng chẳng có gì khác cả, Thịnh Sấm không sửa thông tin cá nhân thế nhưng cô vẫn cứ mở ra xem.

Đột nhiên một cuộc gọi của mẹ cô gọi đến, Hạ Đình mất cảnh giác, không cầm chắc điện thoại, suýt chút nữa để điện thoại tuột khỏi tay, cũng là lúc này, ngón tay của cô vô tình chạm hai lần vào màn hình mà cô không hề để ý tới.

Hạ Đình nghe điện thoại của mẹ.

Ở đầu dây bên kia, Đàm Anh Vân nói với Hạ Đình tối nay bà ấy tăng ca sẽ về muộn, Hạ Phỉ Kha cũng đi xã giao không về nhà ăn, kêu Hạ Đình buổi tối tự nấu gì đó để ăn.

Hạ Đình ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng, mẹ.”

Chờ sau khi cúp điện thoại, Hạ Đình mới phát hiện mình chạm nhầm vào màn hình điện thoại, vô tình gửi lời mời kết bạn sang cho Thịnh Sấm.

Trong lúc Hạ Đình căng thẳng không biết phải làm sao thì một tin nhắn đột nhiên gửi đến.

Hạ Đình không thể tin, nhìn chằm chằm vào cái tên “Snowed” vừa được thêm vào danh sách bạn bè của mình.

Cô ngẩn người mất một lúc sau đó nhấp vào khung chat bằng những ngón tay run rẩy.

Một dòng chữ nhỏ từ hệ thống của QQ hiện lên:

16:25

Các bạn đã trở thành bạn bè của nhau, cùng trò chuyện nào!

Ngày 31 tháng 7 năm 2015, buổi chiều 16 giờ 25 phút.

Cô và Thịnh Sấm đã trở thành bạn bè trên QQ.

Hết chương 4.
Bình Luận (0)
Comment