Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 5

Thịnh Sấm không ngờ Hạ Đình sẽ gửi tin nhắn cho mình.

Mấy ngày qua anh đợi cô liên lạc nhưng vẫn không hề thấy tin tức gì, tâm trạng từ chờ mong chuyển sang thất vọng, đến cuối cùng anh không dám ôm chút hy vọng nào.

Hai ngày trước, Quách Nguy Nhiên liên hệ với anh nói đã xác nhận những ai sẽ đi họp lớp cuối năm.

Quách Nguy Nhiên còn gửi danh sách người tham gia cho anh, trong đó có tên Hạ Đình.

Lúc đó Thịnh Sấm giống như kẻ ngốc, cứ tắt rồi lại mở hộp chat với Quách Nguy Nhiên nhiều lần, chỉ để chắc chắn rằng trên danh sách thật sự có tên Hạ Đình.

Thậm chí anh còn hỏi Quách Nguy Nhiên: [Hạ Đình sẽ đi?]

Quách Nguy Nhiên trực tiếp chụp lại đoạn tin nhắn của mình với Hạ Đình gửi cho Trịnh Sấm, sau đó nhắn thêm: [Tớ cũng bất ngờ lắm. Lúc đầu liên hệ với cô ấy tớ cứ nghĩ cô ấy sẽ từ chối kiểu hoạt động tập thể ầm ĩ này, không ngờ cô ấy lại đồng ý!]

Quách Nguy Nhiên: [Có phải cậu cũng đoán Hạ Đình sẽ không tới?]

Quách Nguy Nhiên cảm thán: [Cậu với Hạ Đình khác hoàn toàn so với lúc học cấp ba, mọi người thực sự thay đổi quá nhiều.]

Rồi cậu ta lại tiếp tục nói: [Thịnh Sấm, cậu có biết Hạ Đình làm việc ở đâu không?]

Sau đó không chờ Thịnh Sấm trả lời, cậu ta tiếp tục nói vơi Thịnh Sấm: [Đang làm ở Viện kiểm sát nhân dân Ngô Thành đấy! Tuyệt vời quá nhỉ!]

Cứ như vậy, Thịnh Sấm vô tình biết được một chút thông tin về Hạ Đình từ lớp trưởng.

Danh sách này khiến Thịnh Sấm có thêm một chút hy vọng.

Chí ít anh có thể chắc chắn rằng cuối năm anh sẽ được gặp lại cô một lần nữa.



Sau khi Thịnh Sấm nhận được tin nhắn từ Hạ Đình thì không chút do dự mà trả lời lại ngay, anh nói: [Lúc đó tớ đang vội, cho nên chỉ kịp đưa cho cậu danh thiếp, có tiện thêm wechat không? Số cá nhân của tớ là: 188****9420.]

Hạ Đình trả lời: [Được.]

Một giây sau, ngay khi cô vừa vào wechat, thông báo Thịnh Sấm gửi lời mời kết bạn nhảy ra đầu tiên.

Ảnh đại diện của anh là một con mèo hoa vẽ tay, biệt danh wechat thì là “Rain”.

Trái tim Hạ Đình bỗng đông cứng lại, lập tức đồng ý lời mời kết bạn của anh.

Lúc cô nhấp vào hai chữ “chấp nhận”, cô phát hiện đầu ngón tay của mình đang hơi run rẩy không kiểm soát được.

Thiệt tình vẫn vô dụng như trước, Hạ Đình không nhịn được tự thầm mắng mình trong lòng.

Sau khi kết bạn xong, Hạ Đình nhắn tin hỏi anh: [Có chuyện gì à?]

Thịnh Sấm nói: [Cũng không có việc gì, chỉ là muốn thêm thông tin liên lạc thôi.]

Hạ Đình vừa bất ngờ, vừa giật mình lo lắng, một lát sau mới nhắn tin trả lời lại: [Ồ…]

Rất nhanh, tin nhắn của Thịnh Sấm lại được gửi tới, anh hỏi cô: [Nghe lớp trưởng nói hiện tại cậu đang làm ở Viện kiểm sát à?]

Hạ Đình thành thật trả lời: [Ừ, đúng vậy, mình đang làm trợ lý cho kiểm sát viên.]

Anh đáp: [Tuyệt quá nhỉ.]

Hạ Đình nhắn lại: [Cũng tàm tạm thôi.]

Thịnh Sấm dường như không còn gì để nói nữa, lại hỏi: [Vậy có hay tăng ca không?]

Hạ Đình cười, nói cho anh biết: [Tăng ca là chuyện thường, không tăng ca mới là khác thường.]

Thịnh Sấm gửi một chữ: [Ừm…]

Hạ Đình đang nhắn hai chữ “Sao thế?” trong wechat thì tin nhắn mới của anh lại được gửi đến.

Thịnh Sấm: [Vậy, đợt nghỉ Tết dương lịch này cậu có rảnh không?]

Hạ Đình sững sờ giây lát.

Cô không quá chắc chắn hỏi: [Hả?]

Thịnh Sấm đáp: [Có thể dành ra một ngày để gặp tớ không?]

Tiếp theo là một tin nhắn khác: [Nửa ngày hoặc chỉ một bữa cơm thôi cũng được.]

Hạ Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không thể trả lời tin nhắn của anh ngay lập tức được.

Bỗng nhiên cô phát hiện trái tim của mình hoàn toàn mất kiểm soát, vì đập quá nhanh nên hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

Thấy Hạ Đình hồi lâu không trả lời, trong lòng Thịnh Sấm càng cảm thấy không chắc chắn.

Anh ra vẻ bình tĩnh đũa giỡn hỏi cô: [Có phải làm khó cậu quá không?]

Lúc này Hạ Đình mới nhắn lại: [Không có.]

Chỉ là do cô quá bất ngờ.

Sau đó cô lại nhắn thêm cho anh: [Vậy gặp hôm Tết dương lịch nhé?]

Thịnh Sấm khẽ thở phào, sự căng thẳng nãy giờ cũng được thả lỏng.

Anh khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng gửi một tin nhắn: [Được.]

Hạ Đình nghĩ đi nghĩ lại rồi xác nhận thời gian với anh: [Gặp buổi trưa nhé? 11 giờ, có muộn quá không?]

Anh làm sao dám nói muộn, chỉ cần cô chịu gặp anh thì cô có sắp xếp như thế nào anh cũng đồng ý vô điều kiện.

Thịnh Sấm đáp lại Hạ Đình: [Được, không muộn.]

Sau đó anh hỏi: [Cậu muốn ăn gì?]

Hạ Đình không có gì đặc biệt muốn ăn, bình thường lúc không biết ăn gì cô sẽ chọn ăn lẩu, thế là nói: [Lẩu?]

Thịnh Sấm đáp: [Ok.]

Anh vừa định nhắn cho cô rằng đến lúc đó anh sẽ đến đón cô thì Hạ Đình gửi tin nhắn đến: [Vậy chúng ta gặp nhau ở Starbuck lầu 1 trong trung tâm thương mại Thịnh Đình nhé, ở đó có một nhà hàng lẩu được lắm, lúc nào cũng có hàng dài người xếp hàng chờ vào ăn.]

Thịnh Sấm đoán: [Mưa rơi tí tách?]

Hạ Đình cũng không ngạc nhiên vì anh biết nhà hàng này, dù sao thì trung tâm thương mại này cũng của nhà họ Thịnh, với lại trước đây mấy ngày anh mới tới trung tâm thương mại, có lẽ đã tận mắt chứng kiến nhà hàng lẩu đó nổi tiếng thế nào.

Cô trả lời: [Ừ, quán lẩu này nổi tiếng lắm, ăn cũng rất ngon.]

Thịnh Sấm hỏi: [Cậu thích à?]

Hạ Đình trả lời mà không cần nghĩ ngợi: [Thích.]

Đồ ăn ngon ai mà chẳng thích.

Nhưng mà xếp hàng thì lâu.

Hạ Đình thầm nghĩ, đến lúc đó cô đến sớm để xếp hàng lấy bàn trước, nếu không từ bữa trưa sẽ thành bữa xế mới được ăn mất.

Thịnh Sấm nhìn chằm chằm vào tin nhắn “Thích” của cô, khẽ nở nụ cười.

Thích là được.

Cứ như vậy, Thịnh Sấm thuận lợi hẹn được Hạ Đình.

Sau khi nói chuyện với Thịnh Sấm xong, Hạ Đình tiếp tục kéo màn hình xuống rồi nhìn lại cuộc trò chuyện giữa hai người trong wechat tối nay.

Đọc hết một lần lại đọc lần nữa.

Cuối cùng, cô nhấp vào ba chấm đen ở trên góc phải màn hình, rồi ấn vào ảnh đại diện của anh đi tới trang cá nhân của Thịnh Sấm.

Đầu tiên Hạ Đình đổi ghi chú thành “Thịnh Sấm”, ngay sau đó cô ấn vào cột “Thông tin thêm”.

Có ba dòng thông tin.

[Nhóm chat của bạn và anh ấy: 0]ư

[Chữ ký: It’s snowing.]

[Nguồn: Thêm bằng số điện thoại.]

It’s snowing.

Tuyết đang rơi.

Snowing, nhấn mạnh hiện tại, tương đương với có nghĩa là tuyết đang rơi vào lúc này.

Hạ Đình nhớ tới biệt danh QQ thời cấp ba của Thịnh Sấm…snowed.

Cô hơi nhíu mày, không hiểu vì sao lúc đó anh lại dùng thì quá khứ còn bây giờ thì dùng thì hiện tại.

Thoát khỏi phần thông tin thêm trong trang chủ của anh, Hạ Đình lại lượn qua vòng bạn bè trên trang chủ của anh.

Phạm vi thời gian trên vòng bạn bè của Thịnh Sấm được đặt giống như của cô, chỉ hiển thị hoạt động của ba ngày gần nhất.

Mà ba ngày rồi anh không đăng tải gì lên cả.

Anh chỉ ghim một bài đăng trên vòng bạn bè, mặc dù không nằm trong khung thời gian hiển thị nhưng vì được ghim lên nên bài đăng này có thể thấy được.

Bài đăng được anh ghim lên là một video dài 30 giây.

Trong video, Thịnh Sấm mặc chiếc áo len cổ cao với một chiếc quần dài màu đen rộng rãi, anh ngồi xếp bằng trên chiếc thảm cạnh cửa sổ kính sát đất, anh ôm một cây đàn guitar trong tay.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi đầy trời, ngón tay thon dài của anh khẽ gảy dây đàn và anh hát với chất giọng chậm rãi từ tốn:

“I just wanna be snowed in with you

This Christmas, this Christmas

...

If I got you here with me then let it snow, we got nowhere to go

...” (Bài hát Snowed in – Connor Matfhews)

Giọng của Thịnh Sấm là giọng trầm, ngữ điệu từ tốn như đang thì thầm bên tai người yêu, lộ ra sự dịu dàng mà Hạ Đình không quen.

Chàng trai lạnh lẽo cứng rắn trong trí nhớ của cô dần trở nên dịu dàng.

Bộ dạng này khác hoàn toàn với anh của thời cấp ba, quả thực như hai người khác nhau.

Anh chú thích trong video: “Giáng sinh vui vẻ.”

Mà ngày anh đăng video này là buổi tối thứ hai, ngày Giáng sinh.

Nhưng thứ hai ở Ngô Thành không có tuyết rơi, trái lại tối chủ nhật trước đó rơi một trận tuyết rất lớn.

Video này hẳn là anh quay vào đêm Giáng sinh.

Hạ Đình tìm bài hát mà Thịnh Sấm hát trong video được ghim kia.

Bài hát có tên “Snowed In”.

Cô nhấp vào và lưu lại vào danh sách bài hát “I like” của mình.

Sau đó Hạ Đình đặt điện thoại xuống rồi đi tắm rửa.

Chờ đến khi cô đắp mặt nạ, quay về phòng ngủ, lúc cô cầm điện thoại lên thì đã thấy tin nhắn Thịnh Sấm gửi từ 30 phút trước.

Thịnh Sấm: [Hôm đó cậu có muốn đi coi phim không?]

Hạ Đình trả lời anh: [Cũng được.]

Thịnh Sấm lại trả lời lại cô, hỏi: [Cậu muốn xem phim gì?]

Ngay sau đó anh gửi ảnh chụp màn hình lịch chiếu phim tại rạp cho cô.

Hạ Đình suy nghĩ một lát, cảm thấy Thịnh Sấm sẽ không thích phim tình yêu nên loại bỏ hai bộ phim tình yêu đang chiếu tại rạp.

Ba bộ phim còn lại, hai bộ thuộc thể loại phim phạm tội, còn một bộ thuộc thể loại phim hài.

Cuối cùng Hạ Đình chọn bộ phim hài đang chiếu.

Chô trực tiếp mua hai vé xem phim, sau đó nói với Thịnh Sấm: [Tớ mua vé rồi, phim bắt đầu chiếu vào lúc ba giờ rưỡi chiều ngày 1.]

Sau đó cô gửi ảnh chụp màn hình giao diện có mã QR cho Thịnh Sấm.

Vốn dĩ Thịnh Sấm muốn hỏi Hạ Đình muốn xem phim nào thôi nhưng anh không ngờ Hạ Đình thẳng tay mua vé luôn như vậy.

Thịnh Sấm: 【... 】

Thịnh Sấm: [Lần sau không hỏi cậu nữa.]

Chỉ là Hạ Đình cảm thấy mặc dù là anh hẹn cô ra ngoài nhưng không thể ăn không uống không rồi cả vui chơi cũng xài tiền của anh được.

Anh không nợ cô gì cả.

Có qua có lại là sự lịch sự cơ bản.

Cô trả lời tin nhắn của anh, nói: [Cậu mời tớ ăn cơm, tớ mời cậu xem phim.]

Mà câu này trong mắt Thịnh Sấm lại biến thành cô không muốn dính líu gì đến anh.

Nhưng họ chỉ mới liên lạc với nhau, Thịnh Sấm không dám quá vội vàng.

Nếu đây là cách ở chung mà cô cảm thấy thoải mái vậy thì anh sẽ làm theo cô để cô được thoải mái nhất khi ở bên anh.

Anh nói: [Được, nghe cậu hết.]

Hai ngày sau đó, Thịnh Sấm đếm thời gian theo từng giây mỗi ngày, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày dài vô tận.

Khó khăn lắm mới chờ được tới Tết dương lịch, Thịnh Sấm chuẩn bị để đi gặp Hạ Đình từ sớm.

Ăn sáng xong là anh bắt đầu tắm rửa, cạo râu, chọn quần áo và phụ kiện, tạo kiểu tóc, xịt nước hoa…

Đến khi anh chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ thì mới chỉ chín giờ rưỡi.

Mà lúc này, Hạ Đình đang đứng trước tủ quần áo, cau mày suy nghĩ nên mặc bộ nào đi gặp Thịnh Sấm.

Cô cầm chiếc áo len màu hồng nhạt lên, rồi lại cầm chiếc màu xám, sau đó đứng ở trước gương ướm thử hai chiếc áo lên người mình rồi lại cất vào tủ.

Hạ Đình đứng chọn trang phục mất nửa ngày, cô thử từng bộ một, sau đó đứng trước gương xem thành quả, cuối cùng quyết định mặc một bộ trang phục trông nhẹ nhàng và dịu dàng nhất.

Đến khi cô trang điểm xong thì đã gần đến 11 giờ.

Hạ Đình vội vàng cầm túi xách, thay đôi giày màu trắng rồi đi ra ngoài.

May là chỗ cô ở cách Thịnh Đình không xa, không bị kẹt xe, cô có thể đến đó trong vòng chưa đầy 20 phút bằng taxi.

Gần đến 11 giờ, Thịnh Sấm ngồi trong Starbucks chờ Hạ Đình, anh liên tục nhìn ra ngoài cửa.

Vài phút trước, anh gọi thêm một ly nước cho Hạ Đình.

Khoảnh khắc Hạ Đình đẩy cửa bước vào, Thịnh Sấm lập tức chú ý tới cô.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, phối với một chiếc quần ống rộng màu trắng tinh khiết, thêm chiếc khăn quàng cổ màu trắng, cùng mái tóc xõa mềm mại, trên vai đeo một chiếc túi xách màu trắng sữa rất hợp với chiếc áo khoác hồng của cô.

Sự xuất hiện của cô như một cơn gió nhẹ vừa dịu dàng vừa bất chợt ùa đến.

Thịnh Sấm đứng dậy vươn tay ra gọi cô: “Hạ Đình!”

Dường như cùng lúc đó, Hạ Đình cũng nhìn thấy anh.

Cô vô thức mỉm cười, trông vẫn có chút ngại ngùng như hồi cấp ba.

Lúc Hạ Đình đi tới cũng vừa đúng lúc nước Thịnh Sấm gọi cho cô được mang ra.

Anh đưa ly nước cho cô, nói: “Tớ tự gọi cho cậu một ly trà đen latte.”

Hạ Đình hơi kinh hỉ, mỉm cười với anh: “Cảm ơn cậu, tớ thích uống cái này nhất.”

Thịnh Sấm biết.

Vì đêm kết bạn wechat với cô, anh đã nhìn vòng bạn bè của cô rồi.

Chỉ xem được hoạt động trong vòng 3 ngày, chỉ có một bức ảnh chụp tay cô cầm ly trà đen latte, cùng với chú thích: “Đi làm thật đau khổ, chỉ có thể dựa vào trà đen latte để kéo dài tính mạng.”

“Chúng ta lên lầu 5 đi.” Hạ Đình nói: “Bây giờ có lẽ có rất nhiều người xếp hàng, chúng ta lên lấy số trước.”

Thịnh Sấm “Ừm” một tiếng, sau đó cầm nửa ly cà phê của mình và ly của Hạ Đình rời khỏi Starbucks.

Lúc đi thang cuốn lên lầu 5, Thịnh Sấm cố gắng tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Đình nhiều lần nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng.

Anh có thể từ tối nói chuyện với đối tác, có thể hùng hổ dọa người với Thịnh Lương Kiều, cũng có thể nói chuyện khách sáo với bạn học cũ.

Duy chỉ có mình Hạ Đình.

Chỉ lúc đối mặt với Hạ Đình, anh luôn luôn ăn nói vụng về, như một người câm điếc không biết nói chuyện.

Thực ra Hạ Đình cũng rất lo lắng, cô biết cô nên mở lời để phá vỡ sự im lặng giữa hai người, nhưng trước giờ cô luôn vụng về và không giỏi giao tiếp, mặc dù mấy năm nay đã cải thiện kỹ năng giao tiếp với mọi người nhiều hơn so với hồi còn đi học nhưng bây giờ người đối mặt với cô là Thịnh Sấm.

Anh không giống với những người khác.

Cô không biết nên mở miệng như thế nào mới không lộ ra sự căng thẳng và bất an của mình.

Hai người đều im lặng, thỉnh thoảng uống cà phê của riêng mình.

Mãi cho đến khi đi đến lầu 5.

Hạ Đình nhìn dòng người đứng xếp hàng trước quán lẩu Mưa Rơi Tí Tách, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đúng là đông người thật.”

“Hay là chúng ta đổi sang quán khác?” Cô quay mặt về phía Thịnh Sấm.

“Không cần,” Lúc này Thịnh Sấm mới nói cho cô biết: “Tớ đã lấy số trước rồi, chắc chưa qua đâu.”

Anh đi qua, hỏi nhân viên phục vụ hiện tại đã gọi đến số bao nhiêu, nhân viên phục vụ nói: “Số 87.”

Thịnh Sấm quay đầu cười nói với Hạ Đình: “Vừa hay, chúng là tà số 89.”

Hạ Đình không ngờ anh đã xếp hàng từ trước, lúc nghe tin sắp đến số, cô không khỏi mỉm cười, nói với Thịnh Sấm: “Ngồi ngoài này chờ một lát đi.”

Thịnh Sấm đi tới, ngồi xuống ghế trong khu vực chờ cùng Hạ Đình.

Hai người ngồi cạnh nhau, không tránh được việc quần áo chạm vào mình.

Hạ Đình nghiêng đầu che giấu sự mất tự nhiên của mình, mà hướng cô nhìn sang chính là quán kem “Mùa hạ 18 °C”.

Nhìn xa thêm một chút nữa chính là thang cuốn.

Nơi mà họ đã gặp lại nhau trong vội vàng mấy ngày trước.

Thịnh Sấm nhìn theo ánh mắt của Hạ Đình, lên tiếng hỏi: “Muốn ăn kem không?”

Hạ Đình tỉnh táo lại nhờ câu hỏi của anh, cô quay đầu lại, cười nhạt với anh: “Đừng ăn trước, chờ ăn lẩu xong rồi xem có ăn kem được nữa không.”

“Tiệm kem đó ăn rất ngon.” Cô nói với Thịnh Sấm.

“Thật à?” Thịnh Sấm mỉm cười hỏi lại: “Vị nào ăn ngon nhất?”

“Tùy theo sở thích cá nhân,” Hạ Đình nói: “Tớ thích ăn vị hạt dẻ cười nhất.”

“Vị hạt dẻ cười,” Thịnh Sấm hỏi cô rất mơ hồ như đang nói đùa: “Ăn xong sẽ vui vẻ à?”

Hạ Đình uống ly latte trong tay, cũng cười lại với anh: “Chắc là vậy nhỉ? Tớ sẽ.”

Anh nhìn ngắm cô trước mắt, nở nụ cười hài lòng.

Vậy là tốt rồi.

Hạ Đình cũng nhìn Thịnh Sấm.

Cô nhìn gương mặt tươi cười của anh, thoáng chốc cảm thấy cực kỳ không tưởng tượng nổi.

“Sao thế?” Thịnh Sấm khẽ hỏi.

Hạ Đình nói: “Cậu trở nên thích cười.”

Sau đó mặt mày giãn ra: “Khó trách lớp trưởng bảo cậu thay đổi rất nhiều.”

Trái lại Thịnh Sấm không cảm thấy bản thân mình trở nên thích cười.

“Thật à?” Anh bật cười hỏi lại.

“Thật,” Hạ Đình nói cho anh biết: “Từ lúc chúng ta gặp nhau ở Starbuck lầu 1 đến giờ, mới được một lúc mà số lần cậu cười còn nhiều hơn cả số lần cười hồi cấp ba cộng lại.”

Thịnh Sấm: “...”

“Vậy thì chỉ có một khả năng,” Anh dừng lại, đang định nói tiếp thì nhân viên phục vụ gọi: “Số 89! Ai là số 89?”

“Đây!” Hạ Đình lập tức đứng dậy, đồng thời nói với Thịnh Sấm: “Đến lượt chúng ta rồi, vào trong vừa ăn vừa nói ha.”

Thịnh Sấm nhìn Hạ Đình đang đi phía trước, bất lực thở dài trong lòng.

Anh vừa muốn nói…

Hạ Đình, vậy chỉ có một khả năng, tớ không phải thích cười mà là vì gặp được cậu nên mới vui vẻ như thế.

Hết chương 5.
Bình Luận (0)
Comment