Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 7

Ngày 24, tháng 03, năm 2015.

Hôm nay là thứ ba, đến phiên Hạ Đình trực nhật, cho nên sau khi tan học, Hạ Đình không rời trường ngay lập tức.

Sau khi chuông tan học reo, mọi người rời khỏi chỗ ngồi trong tích tắc, lần lượt ra khỏi phòng học. Còn Hạ Đình ngồi trên ghế, từ từ dọn sách vở bỏ vào trong balo.

Chờ đến khi cô cất hết vào trong balo thì các bạn đã về gần hết.

Lúc này Hạ Đình mới đứng dậy đi lau bảng, dọn sạch bàn giáo viên, sau đó là quét lớp và đổ rác.

Mấy ngày nay ở Ngô Thành thường xuyên có mưa rơi, cũng bởi vì Ngô Thành mưa nhiều nên trong hộc bàn ở lớp của Hạ Đình luôn có sẵn một cái ô để che.

Sáng nay lúc đi học trời đổ mưa to nên cô cầm một chiếc ô dài trong suốt che từ nhà đến trường, cô cũng chuẩn bị lát nữa mang chiếc ô hồi sáng về nhà.

Trực nhật ngày mưa những chuyện khác đều ổn, chỉ có chuyện đổ rác là hơi khó khăn hơn chút.

Thùng rác ngoài lớp học được bao bằng một chiếc túi rác đen, rác rưởi bên trong lúc này đã sắp tràn ra.

Mà bãi rác của trường học thì ở phía khác, cách tòa nhà giảng dạy rất xa.

Với thời tiết này mà không che ô thì chắc chắn sẽ bị ướt hết người, nhưng nếu che ô thì…trong thùng rác nhiều rác như vậy, một tay cô không thể xách đi được.

Việc kéo lê túi rác càng không khả thi, nó sẽ làm túi rác bị rách mất.

Cuối cùng Hạ Đình cũng chỉ có thể chọn đội mưa đi vứt rác.

Chỉ là Hạ Đình không ngờ lúc cô xách túi rác đi xuống cầu thang sẽ gặp Thịnh Sấm đang dựa vào vách tường ở dưới mái hiên đang nói chuyện điện thoại.

Cậu nói với người ở bên kia đầu điện thoại: “Đi qua đây xa lắm, đừng đến.”

Mặc dù tiếng mưa rơi rất to nhưng Hạ Đình vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện với cậu từ phía đầu dây bên kia là giọng của con gái.

Cô không muốn nghe lén người khác nói chuyện điện thoại nhưng cũng không dám dừng lại ở trước mặt cậu.

Hạ Đình lập tức bước xuống cầu thang, hai tay xách túi rác, bước chân loạng choạng đi vào trong màn mưa.

“Ừ, cúp máy đây.” Lúc Thịnh Sấm nói những lời này với Đường Quất Ảnh ở đầu dây bên kia, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào bóng dáng ướt sũng nước mưa của Hạ Đình.

Một giây sau, Thịnh Sấm nhìn thấy Hạ Đình bỗng nhiên dừng lại.

Túi rác bị rách.

Rác rưởi bên trong bỗng chốc rơi hết ra đường.

Cô quay người, cúi người không biết nên làm gì, một lát sau đó vội vàng chạy về phía lớp.

Thịnh Sấm biết Hạ Đình định về lớp lấy chổi, cây hốt rác với túi rác mới, anh vừa định xoay người lên lầu thì bỗng có một tiếng huýt sáo đột nhiên truyền đến từ phía trên.

Thịnh Sấm ngẩng đầu nhìn về phía tiếng huýt sáo vang lên, trước lan can của lớp 10/4 hệ quốc tế, Thịnh Việt nhếch môi cười khiêu khích vẫy tay với Thịnh Sấm.

Trong tay cậu ta còn cầm một lon cocacola.

Thịnh Sấm ép bản thân phải đứng yên tại chỗ.

Cậu dựa vào tường lần nữa, vô cảm ngước mắt lên nhìn Thịnh Việt đang uống cocacola ngạo nghễ cúi xuống nhìn cậu.

Hạ Đình chạy tới, ngang qua trước mặt Thịnh Sấm, nhanh chóng chạy về phòng học.

Cô cầm cây chổi, cây hốt rác cùng với túi rác mới chạy vào trong màn mưa lần nữa rồi dọn sạch sẽ đống rác kia vào trong túi rác mới.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, toàn thân Hạ Đình đã ướt đẫm.

Mặc dù biết Thịnh Sấm sẽ không chú ý tới cô dù chỉ một chút nhưng khi gặp phải chuyện khốn cùng như vậy thì Hạ Đình vẫn cảm thấy xấu hổ.

Cô chỉ có thể âm thầm tự an ủi chính mình rằng không sao, nói với mình rằng cậu sẽ không để ý mấy chuyện này đâu bởi vì chuyện này không liên quan đến cậu, và cũng không có khả năng cậu quan tâm đến.

Kết quả là cuối cùng, càng tự an ủi bản thân mình thì Hạ Đình lại càng cảm thấy chua xót hơn.

Hạ Đình không biết, cũng không nhìn thấy cảnh cô một mình quét rác trong mưa, bàn tay đang buông thõng bên hông của Thịnh Sấm nắm rất chặt.

Cậu tưởng Thịnh Việt đã rời đi rồi, dù sao thì trong trường hiện tại cũng không còn nhiều học sinh, những người nhận lợi ích từ Thịnh Việt nhìn chằm chằm vào cậu cũng không có ở đó.

Cho nên Thịnh Sấm lần đầu tiên muốn lén lút đi giúp Hạ Đình.

Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ có thể để cô một mình thu dọn tàn cuộc.

Cái gì cậu cũng không làm được.

Ngay cả nhìn một cái cũng không thể.

Trong lòng Thịnh Sấm tràn ngập uất ức với sự căm phẫn tột cùng.

Cậu cố gắng kìm nén những cảm xúc sắp bộc phát của mình.

Hạ Đình dọn sạch rác rơi ra bỏ vào túi rác mới, sau đó tiếp tục đi về phía bãi rác.

Mặc dù cách xa nhau, còn cách cả một màn mưa, Thịnh Việt cũng không nhìn rõ ánh mắt của Thịnh Sấm lắm nhưng cậu ta có thể nhìn rõ ràng gương mặt muốn giết chết cậu ta của Thịnh Sấm.

Thịnh Việt vô cùng thích bộ dạng hận không thể giết chết cậu ta của Thịnh Sấm.

Điều này khiến cậu ta cảm thấy rất thoải mái.

Thịnh Sấm chẳng là cái quái gì cả, chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi.

Thịnh Sấm chỉ là một quân cờ, đời này chỉ xứng đáng làm một con tốt thí được bố dùng để khích lệ người kế thừa phát triển khả năng của mình.

Mặc dù chỉ là một đứa con riêng nhưng Thịnh Sấm khiến cậu ta cảm thấy ác cảm cho nên cậu ta muốn tra tấn Thịnh Sấm.

Nhìn Thịnh Sấm phải nuốt cơn giận lại như một con rùa rụt cổ, trong lòng cậu ta mới cảm thấy thống khoái.

Lon cocacola trong tay đã trống không, Thịnh Việt giơ lên, nhắm trúng Thịnh Sấm, sau đó ném mạnh một cái.

Thịnh Sấm không hề né tránh, để cho lon nước ngọt cứ thế rơi vào đầu rồi bắn ra rơi xuống đất.

Thịnh Việt ném một lon kia chưa đủ, cậu ta quay sang gọi đám bạn xấu xa của mình để bọn họ đưa lon nước ngọt trong tay cho cậu ra tiếp tục ném vào Thịnh Sấm.

Từ đầu đến cuối Thịnh Sấm không né tránh, chỉ là nắm đấm càng ngày càng nắm chặt lại.

Câu ghi nhớ từng lon nước ném vào người mình.

“Hai.” Ném vào mũi cậu.

“Ba.” Ném vào lồng ngực cậu.

“Bốn.” Không ném trúng.

“Năm.” Sượt qua đuôi mắt của cậu.

Hạ Đình mang theo cây chổi và cây hốt rác ngang qua chỗ Thịnh Sấm đứng hồi nãy lần nữa.

Cô chợt dừng bước đầy nghi hoặc.

Hạ Đình cúi xuống nhìn những lon coca vương vãi xung quanh chân Thịnh Sấm, không hiểu tại sao đột nhiên ở đây lại có thêm vài lon nước ngọt.

Chẳng lẽ…Lúc cô không biết túi rác bị rách nên mấy lon nước này rơi ra từ trong túi rác?

Thế nhưng vừa nãy cô quay về lớp học lấy chổi đi qua nơi này có thấy mấy lon nước này đâu?

Hay do lúc đó cô vội quá nên không để ý tới?

Hạ Đình nghĩ vậy, dù sao cũng cầm chổi và hốt rác trong tay nên cô hốt hết đống lon nước ngọt này vào cây hốt rác, sau đó đi lên lầu.

Cô bỏ túi rác mới vào thùng rác, sau đó đổ mấy lon nước vào trong thùng.

Làm xong tất cả, Hạ Đình vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ.

Nhà vệ sinh nằm ở giữa sảnh bên kia, cho nên Hạ Đình phải đi qua toàn bộ hành lang.

Lúc cô đi qua 4 lớp hệ quốc tế, có năm nam sinh đứng trước cửa lớp cười đùa, trong đó có một người khẽ huýt sáo với cô.

Hạ Đình không phản ứng lại, chỉ nhanh chóng đi qua.

Khi cô trở về lớp học, cô kiểm tra tất cả cửa sổ trong phòng học, sau khi đóng kỹ hết cửa rồi cô mới khoác balo cầm ô lên rời khỏi trường học.

Thế nhưng một giây trước khi khóa cửa, Hạ Đình bỗng nhớ tới một điều.

Cô mở cửa ra rồi chậm rãi đi đến bàn học của mình, lấy một chiếc ô tay cầm màu hồng từ trong bàn học của mình ra.

Lát nữa đưa cho cậu ấy chiếc ô trong suốt.

Nghĩ như vậy, Hạ Đình rời khỏi phòng học rồi khóa chặt cửa lại đi xuống lầu 1.

Ấy vậy lúc cô đi tới lầu 1, sau khi quẹo khúc cua thì phát hiện anh vẫn ở đó chưa rời đi.

Chính là…biểu cảm lạnh lùng, khắc nghiệt hơn cả lúc bình thường khiến người khác không dám tới gần.

Mặc dù vậy Hạ Đình vẫn dùng hết can đảm để lên tiếng.

“Tớ có hai chiếc ô,” Hạ Đình hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch rung lên cả màng nhĩ, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, dường như tiếng mưa rơi có thể làm lu mờ đi cả giọng nói mềm mại đó: “Chiếc này cho cậu mượn dùng…”

Vừa nói, cô vừa giơ bàn tay cầm chiếc ô trong suốt kia ra.

Chỉ là chưa kịp dứt lời thì Thịnh Sấm mất kiên nhẫn từ chối cô: “Tránh xa tôi ra.”

Sự lạnh lùng thờ ơ của cậu hiện rõ trong lời nói, giọng điệu như đang cảnh báo chắc nịch.

Thịnh Sấm khẽ nhướng mi mắt lên, nhìn chằm chằm vào Thịnh Việt ở lầu ba đang xem trò hay, cậu nhíu mày, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Rất phiền.”

Hạ Đình cứng đờ người một lát, mặt cô nóng rát.

Cô đã nghĩ tới chuyện lòng tốt của mình bị cậu từ chối nhưng không ngờ cậu lại…ghét cô như thế.

Giọng điệu của anh không chỉ hung dữ mà hơn thế nữa là sự bất mãn rất rõ ràng.

Cứ như thể cách tiếp cận của cô như ôn thần, khiến cậu phiền muốn chết.

Hạ Đình không dám ở lại dù chỉ một giây, cô dùng hết tất cả dũng khí của mình cho cậu mượn ô, cô chỉ hy vọng cậu sẽ không bị ướt mưa.

Chỉ thế mà thôi.

Ngay cả khi có những bạn học không quen thậm chí cực kỳ xa lạ đứng đây chờ mưa tạnh, đồng thời cô cũng mang dư một chiếc ô thì cô cũng sẽ cho người đó mượn.

Chuyện này không liên quan đến việc cô có thích Thịnh Sấm hay không.

Cô thích thầm cậu nhưng cô cũng biết cậu đã có bạn gái.

Cô chưa từng nghĩ tới việc chen chân vào giữa tình cảm của họ, thậm chí còn chẳng ghen tị với bạn nữ đó.

Từ tận đáy lòng cô cảm thấy họ rất xứng đôi nhưng sự tốt bụng của cô đổi lại là sự thật Thịnh Sấm rất ghét cô.

Bởi vì Thịnh Sấm lạnh lùng từ chối nên thậm chí cô còn không bung ô che, trực tiếp bước xuống cầu thang chạy trối chết trong màn mưa.

Rất nhanh sau đó, nước mắt rơi xuống hòa cùng những hạt mưa rơi từ trên trời xuống đất.

Từ đầu đến cuối Hạ Đình không biết trên lầu 3 hệ quốc tế có một đôi mắt vẫn đang ngó chừng Thịnh Sấm.

Mấy năm gần đây cặp mắt đó như âm hồn bất tán đi theo Thịnh Sấm.

Cho dù Thịnh Sấm thích cái gì thì cuối cùng đều sẽ trở thành con mồi của đôi mắt đó.

Thịnh Việt luôn lấy chuyện cướp đoạt với Thịnh Sấm làm thú vui.

Sau khi giành giật được đồ vật mà Thịnh Sấm yêu thích thì sẽ tự tay hủy hoại nó trước mặt Thịnh Sấm.

Ngay cả người cũng vậy.

Cho nên Thịnh Sấm không dám biểu lộ ra tình cảm của mình với Hạ Đình.

Con người Thịnh Việt như thế nào, Thịnh Sấm hiểu rõ nhất, cậu sợ Hạ Đình vô tội sẽ gặp tổn thương không nên có vì cậu.

Điều duy nhất cậu có thể làm đó là giữ khoảng cách với cô, trở thành một người xa lạ, một bạn học cùng lớp không thân thiết.

Sau khi Hạ Đình rời đi, Thịnh Sấm ném cặp sách trên vai trái xuống cầu thang rồi đi thẳng lên lầu.

Cậu bước một lần ba bậc, xộc thẳng lên lầu 3, sau đó đi đến bên ngoài lớp 10/4 hệ quốc tế.

Sau khi cậu tới, mấy thằng bạn xấu xa của Thịnh Việt dẫn đầu chào hỏi.

Bọn họ cố gắng bao vây Thịnh Sấm, kết quả bị Thịnh Sấm vừa đánh vừa đạp, bốn người họ đều sững sờ, không thể ngăn cản được Thịnh Sấm.

Sau khi Thịnh Sấm giải quyết xong bốn thằng vô dụng này cậu không hề đi qua đánh Thịnh Việt luôn mà rẽ vào lớp 10/4 hệ quốc tế, lấy chiếc ghế từ hàng đầu tiên.

Thịnh Sấm nắm lấy thanh ngang trên ghế, chân ghế xoẹt ngang mặt đất tạo ra những âm thanh rất chói tai.

Cậu cứ kéo cái ghế như vậy về phía Thịnh Việt.

Thịnh Việt không nghĩ tới Thịnh Sấm dám đối xử với cậu ta như vậy.

Cậu ta dựa lưng vào lan can, nhìn Thịnh Sấm bước từng bước một tới gần cậu ta, thậm chí còn cố ý lấy Đường Quất Ảnh ra để kích thích Thịnh Sấm nói: “Cố Thẩm Bạch không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chị gái mày được, tao luôn có thể tìm được cơ hội, đến lúc đó…”

Thịnh Sấm đã kéo cái ghế tới trước mặt Thịnh Việt.

Thịnh Việt xích lại gần Thịnh Sấm, cười gằn nói từng chữ: “Tao sẽ tìm mấy thằng cậu ấm hầu hạ chị gái mày thật tốt.”

Thịnh Sấm không nói lời nào, vung cái ghế lên hung hăng đánh về phía Thịnh Việt.

“ĐM!” Thịnh Việt không ngờ Thịnh Sấm dám đánh thật.

Bởi vì từ hồi còn học mẫu giáo, sau khi bạn của Thịnh Sấm bị cậu ta đánh đến nhập viện về thì Thịnh Sấm không dám đối xử như vậy với cậu ta.

Vì Thịnh Việt đã khiến cho Thịnh Sấm hiểu rõ một chuyện, nếu Thịnh Sấm khiến cậu ta không thoải mái thì người bên cạnh Thịnh Sấm sẽ phải chịu đau khổ vì cậu, cậu ta có rất nhiều cách để chơi đùa với Thịnh Sấm.

Bao gồm cả chị gái của Thịnh Sấm, Đường Quất Ảnh.

Mấy năm nay Thịnh Việt không động được vào Đường Quất Ảnh chẳng qua là vì Đường Quất Ảnh được nhà họ Đường bảo vệ rất tốt, lại thêm bên cạnh cô ấy có Cố Thẩm Bạch nữa nên cậu ta có hơi kiêng dè.

Nhưng hôm nay Thịnh Sấm thật sự động thủ.

Cậu trực tiếp đánh thẳng vào đầu Thịnh Việt, ngay lúc đầu Thịnh Việt đang chảy máu không ngừng cậu lại xông tới giơ ghế lên đánh về phía Thịnh Việt.

Thằng chó này vừa rồi dám huýt sáo với Hạ Đình.

Thịnh Việt bị ghế đập vào người ngã mạnh xuống đất, Thịnh Sấm quăng cái ghế sang bên cạnh, quỳ xuống ấn đầu Thịnh Việt rồi đánh.

Nắm đấm của cậu liên tục giơ lên rồi lại đấm mạnh xuống, rơi thẳng vào điểm yếu của Thịnh Việt.

Vẻ mặt của Thịnh Sấm bình tĩnh đến mức lạnh lùng, cậu chỉ nghiến răng nghiến lợi khốc liệt nói: “Mày dám động đến cô ấy thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây.”

Mấy thằng bạn của Thịnh Việt bị Thịnh Sấm đánh cho sợ hãi, lúc này Thịnh sấm hoàn toàn như một thằng điên mất khống chế.

Bọn nó cuống quýt định báo cảnh sát thì vừa hay gặp thầy chủ nhiệm tan ca về nhà chứng kiến cảnh này.

Cuối cùng nhờ thầy chủ nhiệm thét lên ra lệnh, Thịnh Sấm bị thầy chủ nhiệm và mấy đứa kia giữ chặt lại thì lúc này Thịnh Việt mới được cứu ra.

Do trên đầu Thịnh Việt và toàn thân đều đầy rẫy vết thương, còn chảy rất nhiều máu nữa, thậm chí Thịnh Việt còn bắt đầu mơ hồ dường như sắp ngất xỉu nên thầy chủ nhiệm không dám trễ nải, ngay lập tức đưa người đến bệnh viện.

Còn Thịnh Sấm trở về đường cũ, xuống lầu một nhặt cặp sách của mình đi vào trong mưa.

Trên tay cậu dính máu của Thịnh Việt, mưa trút xuống không ngừng cuốn trôi sự bẩn thỉu trên tay cậu đi.

Ra khỏi trường học, Thịnh Sấm đi dọc theo con đường ngô đồng thì thấy Hạ Đình ở đối diện.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài dựa vào tường bên ngoài một tiệm kem, phía trên có mái che nên mưa không hắt tới chỗ cô.

Hai chiếc ô được đặt ở một chỗ trống bên cạnh, bên còn lại là một con mèo tam thể.

Đó là con mèo mà chủ tiệm kem nuôi, bởi vì tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, thích được người khác vuốt ve nên nó thu hút được rất nhiều khách hàng.

Hạ Đình rất thích ăn kem, nhất là khi tâm trạng không tốt.

Với Hạ Đình mà nói, kem là liều thuốc chữa lành cô tốt nhất.

Mỗi lần cô cảm thấy không vui cô đều mua cho bản thân một ly kem để điều chỉnh tâm trạng.

Bình thường mỗi lần ăn xong một ly kem là cảm xúc của cô sẽ tốt hơn nhưng lúc này cô đã ăn đến ly kem thứ ba mà cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Hôm nay là lần đầu tiên việc ăn kem không có tác dụng xoa dịu tâm trạng của cô.

Cô ngồi trên ghế dài, cúi đầu ăn từng miếng kem nhỏ đang từ từ tan chảy, đầu óc vẫn quay cuồng vì giọng điệu khó chịu của Thịnh Sấm nói với cô: “Tránh xa tôi ra, rất phiền.”

Bị người mình thầm yêu ghét khiến Hạ Đình cực kỳ khó chịu.

Hạ Đình không biết mình đã làm gì khiến cậu ghét mình.

Cô vươn tay sờ sờ con mèo tam thể yên lặng làm bạn bên cạnh cô, nghiêm túc nghĩ lại một lúc lâu.

Thực sự cậu không liên quan nhiều đến cô.

Trước sự việc cho mượn ô hôm nay thì điểm liên quan duy nhất là ngày đầu đi học sau khi khai giảng cô đi nhầm lớp học còn ngồi nhầm chỗ của cậu.

Cậu ghét cô từ lúc ấy sao?

Hay là bởi vì hôm nay cô chủ động cho cậu mượn ô nên cậu cảm thấy cô không có chừng mực?

Dù sao thì cậu đã có bạn gái, không muốn che ô của bạn nữ khác là hoàn toàn hợp lý, nhưng dù cậu ghét cô vì lý do nào đi chăng nữa thì Hạ Đình sẽ quyết định từ rày về sau không muốn liên quan đến cậu nữa.

Cô ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn thấy Thịnh Sấm đang đứng bên kia đường.

Cậu ướt nhẹp vì cơn mưa, cứ đứng ở đó nhìn sang bên này.

Biết rõ không phải là cậu đang nhìn mình, Hạ Đình bất giác nghiêng đầu nhìn sang phía khác.

Gần như cùng lúc đó, Thịnh Sấm cũng xoay người đi không tiếp tục nhìn chằm chằm sang bên này nữa.

Hạ Đình nhìn lên từng hạt mưa rơi xuống mái hiên nhỏ này, thầm nói với chính mình: “Hạ Đình, đừng thích cậu ấy nữa.”

Cô mím chặt cánh môi lạnh buốt vì ăn quá nhiều kem, như thể đã hạ quyết tâm, như thể đang cảnh cáo chính mình: Chờ khi trời ngừng mưa thì sẽ không thích cậu ấy nữa.

Sau đó Hạ Đình đứng dậy, cô cầm ly kem chưa ăn hết ném vào trong thùng rác, cầm lấy hai chiếc ô trên ghế dài của mình lên bước vào trong cửa hàng.

Bên trong cửa hàng kem có một bức tường mà chủ quán cố tình làm thành bức tường ghi chú, phía trên dán rất nhiều giấy ghi chú đủ mọi màu sắc.

Hạ Đình cầm xấp giấy note chủ tiệm để trên bàn cùng cây bút lên nghiêm túc viết lời muốn nói của mình lên giấy.

Sau khi dán tờ note lên tường, Hạ Đình rời khỏi cửa hàng kem ngay lập tức.

Lúc cô rời đi, Thịnh Sấm không còn đứng bên kia đường nữa.

Nhưng một giây sau khi cô bung ô rời đi, bóng dáng của Thịnh Sấm lại xuất hiện đằng sau gốc cây ngô đồng hơn trăm năm tuổi.

Cậu nhìn bóng cô che ô rời đi, thầm nói xin lỗi với cô trong lòng một lần nữa.

Xin lỗi Hạ Đình vì thái độ vừa nãy ở trường.

Thật xin lỗi.

Thịnh Sấm cúi xuống nhìn bàn tay bởi vì lúc nãy đánh nhau quá mạnh mà giờ run run, chỉ cảm thấy mình bẩn thỉu như một vũng bùn.

Thậm chí ngay cả linh hồn cũng bẩn tưởi.

Thời điểm đánh Thịnh Việt, có khoảnh khắc cậu thực sự muốn đánh chết Thịnh Việt luôn.

Cậu không có cách nào phủ nhận cậu đã có suy nghĩ muốn giết người.

Thực ra Thịnh Sấm nghĩ tới không chỉ một lần, nếu như cậu đánh chết Thịnh Việt có thể đổi lại bằng sự bình an của chị gái và những người cậu quan tâm khác, thật sự cũng đáng đấy.

Mạng của cậu không đáng giá, có hay không cũng không quan trọng, dù sao thì cậu chẳng có hy vọng mong chờ gì đối với thế giới này nhưng chị gái cậu có thể có tương lai rực rỡ.

Hạ Đình cũng vậy.

Thịnh Sấm hy vọng hai người họ có thể bình an, vui vẻ không lo lắng gì cả cuộc đời này.

Mặc dù Thịnh Sấm trốn ở sau cây ngô đồng nhưng cậu nhìn thấy Hạ Đình viết lên giấy note trong cửa hàng kem.

Cho nên sau khi Hạ Đình rời đi, Thịnh Sấm băng qua đường vào trong cửa hàng.

Cậu chọn đại một ly kem.

Lúc nhân viên làm kem cho cậu, Thịnh Sấm đi đến trước bức tường ghi chú, ánh mắt cậu khẽ lướt một vòng, sau đó cậu vươn tay cầm tờ ghi chú màu hồng xuống.

Dù không ký tên nhưng cậu nhìn một lần cũng có thể nhận ra chữ viết trên giấy note là của Hạ Đình.

Chẳng bao lâu sau, Thịnh Sấm ngồi vào chỗ Hạ Đình vừa mới ngồi.

Con mèo tam thể vẫn nằm nguyên ở đó.

Một tay Thịnh Sấm khẽ vuốt ve con mèo, tay kia cầm tờ ghi chú màu hồng.

Đây là con mèo Hạ Đình vừa mới sờ.

Mèo con thoải mái rướn cổ lên, phát ra tiếng grừ grừ từ trong cổ họng.

Mưa vẫn đang rơi.

Thịnh Sấm ngồi trên ghế dài dưới mái hiên ăn kem và ngắm cơn mưa đang giăng khắp Ngô Thành.

Thời tiết ẩm ướt, âm u, không khí ngột ngạt lạnh lẽo.

Cậu chợt nhìn vào tờ ghi chú màu hồng trên tay mình.

Phía trên đó là dòng chữ viết tay xinh đẹp gọn gàng: “Muốn ăn một ly kem vị hạt dẻ cười, ăn xong là vui vẻ ngay lập tức quên hết đi muộn phiền trong lòng.”

Đêm đó, phía sau tờ giấy ghi chú có thêm vài chữ khác.

Ngày 24 tháng 03 năm 2015, mưa vừa chuyển sang mưa to ở Ngô Thành, nhiệt độ không khí dao động từ 11-18 độ.

Hôm nay Hạ Đình không vui.

Là do tên khốn Thịnh Sấm gây ra.

Thịnh Sấm đáng chết.

Hết chương 7.
Bình Luận (0)
Comment