Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 8

Hôm sau đến trường học Hạ Đình mới biết được Thịnh Sấm bị đình chỉ học một tháng vì đánh nhau.

Cô biết được điều này là do các bạn trong lớp đều đang thảo luận về chuyện Thịnh Sấm đánh nhau.

“Nghe nói người bị cậu ấy đánh là một nam sinh hệ quốc tế cùng lầu lớp chúng mình, đối phương bị thương rất nghiêm trọng, lúc ấy thầy chủ nhiệm bị dọa sợ, trực tiếp đưa người ta đến bệnh viện.”

“Nhìn Thịnh Sấm đã biết không dễ dây vào rồi, bọn đấy lại dám?”

“Có gì mà không dám,” Một bạn nam trong lớp xùy một tiếng, “Cái thằng bị Thịnh Sấm đánh chính là thằng đầu xỏ đám người thích gây sự của lớp quốc tế 4 đấy, nổi tiếng là vô lại ở trường mình. Ỷ vào việc gia đình giàu có nên coi trời bằng vung, dù sao thì cũng sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ cho mà. Bọn nó không sợ đâu, chỉ có thể nói là bọn nó bị mù nên mới chọc phải Thịnh Sấm, đáng bị đánh lắm. Mặc dù Thịnh Sấm không hòa đồng nhưng chẳng đời nào cậu ấy đánh người vô duyên vô cớ, trái lại cái đám kia thích gây sự lắm, chuyện này tớ đứng về phía Thịnh Sấm.”

“Thật ra tớ cũng cảm thấy…” Lớp phó văn nghệ Tôn Tiêu Vũ cũng tham dự vào cuộc thảo luận của mọi người, “Thịnh Sấm không giống người chủ động đi gây sự, hơn nửa năm học cùng cậu ấy, cậu ấy quả thực không thích dính líu đến ai, luôn luôn tỏ ra lạnh lùng để mọi người không dám đến gần nhưng vi phạm kỷ luật lớn nhất trong cả năm lớp 10 chính là đi học muộn bị thầy chủ nhiệm khiển trách, đừng nói đến đánh nhau, nói chuyện cậu ấy còn chẳng thích nói thì sao mà cãi nhau với người khác.”

“Này, này các cậu nghe gì chưa? Tin mới nhất…” Có một bạn nam chạy từ bên ngoài vào, “Bọn họ nói người nhà nam sinh bị Thịnh Sấm đánh báo cảnh sát, sáng nay Thịnh Sấm đã đến đồn công an.”

“Cái gì?” Một bạn nữ khiếp sợ hét lên: “Bị bắt vào đồn công an rồi á?”

“Nghe có vẻ nghiêm trọng.”

“...”

Hạ Đình chỉ ngồi im tại chỗ nghe họ nói chuyện mà không tham dự vào.

Nhưng khi nghe họ nhắc đến chuyện Thịnh Sấm đã đến đồn công an, trong thâm tâm cô không khỏi lo lắng.

Mặc dù những gì cậu làm đều không hề liên quan đến cô.

Nhưng cô…

Cô vẫn thích cậu.

Hạ Đình ngắm mưa ngoài cửa sổ.

Sau gần một tuần mưa liên tục, cuối cùng hôm nay bầu trời ở Ngô Thành cũng quang đãng hơn.

Hôm qua cô còn tự nói với chính mình: “Chờ khi cơn mưa này tạnh thì sẽ không thích cậu nữa.”

Nhưng mà lúc này sau cơn mưa trời đã sáng nhưng tình yêu ẩn sâu trong trái tim cô không có cách nào dừng lại được.

Đây là lần đầu tiên Hạ Đình ý thức được chuyện thích một người không do cô quyết định.

Một khi đã thích thì dù cô có ép buộc trái tim ngừng thích cũng không được.

Chuyện Thịnh Sấm đánh nhau đến mức đối phương phải nhập viện đã trở thành sự kiện đánh nhau ác liệt nhất tại trường THPT Ngô Thành 1.

Chuyện này lan truyền khắp trường một cách nhanh chóng, và khi càng lan truyền rộng rãi thì nó càng trở nên thái quá.

Tối hôm đó, lúc tan học, phiên bản mới nhất Hạ Đình nghe được đã trở thành…

Thịnh Sấm đánh người ta tàn phế, bây giờ gia đình bên kia làm ầm lên đến cả đồn công an, Thịnh Sấm không chỉ phải bồi thường tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần còn phải ngồi tù nữa.

Thật ra sự tình cũng không nghiêm trọng như tin đồn lan truyền trong trường.

Tối hôm qua Thịnh Sấm đến đồn công an, đúng là vợ của Thịnh Lương Kiều là Hoàng Hân Thư đã báo cảnh sát.

Thế nhưng Hoàng Hân Thư thương con trai, muốn ở bệnh viện chăm sóc cho Thịnh Việt cho nên chuyện bên đồn công an bà ta để Thịnh Lương Kiều đến giải quyết.

Trước khi Thịnh Lương Kiều đến, Hoàng Hân Thư khóc lóc tức giận ở bệnh viện với ông ta, nói tất cả đều do thằng con ngoài giá thú của ông ta nuôi, còn nói năm đó ông ta không nên ghi tên Thịnh Sấm vào sổ hộ khẩu.

“Tuyệt đối không chấp nhận hòa giải!” Hoàng Hân Thư hung ác nói: “Bắt nó phải ngồi tù! Tốt nhất là cả đời này không thể ra ngoài được!”

Thịnh Lương Kiều trấn an vợ mình, nói chắc chắn sẽ xử lý thích đáng chuyện này.

Sau khi Thịnh Lương Kiều đến đồn công an, bố mẹ nuôi của Đường Quất Ảnh và cô ấy cũng đến.

Đường Quất Ảnh vừa đến đồn công an là lao tới trước mặt Thịnh Sấm, cô ấy ngồi xuống bên cạnh cậu, giơ tay nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn ngập sự đau đớn không giấu được.

Vài ngày trước Đường Quất Ảnh phải đi thi đấu ở nơi khác, sẩm tối hôm nay mới trở về Ngô Thành, vừa xuống máy bay là cô ấy gọi điện ngay cho thịnh Sấm, nói sẽ đến tìm cậu nhưng cậu lại bảo xa lắm, đừng tới tìm.

Lúc này Đường Quất Ảnh vô cùng tự trách bản thân.

Nếu cô ấy cứ khăng khăng tới tìm em trai một lần thì chuyện đánh nhau lần này có thể tránh được.

Thịnh Sấm nắm lấy tay Đường Quất Ảnh, khẽ mấp máy môi an ủi cô ấy: “Chị, em không sao.”

Cậu nói rất bình thản.

Giống như đã sẵn sàng để Thịnh Lương Kiều đưa đi.

Lúc Đường Quất Ảnh bầu bạn với Thịnh Sấm, hai vợ chồng Đường Minh Sinh và Ông Khương Lam gọi Thịnh Minh Kiều ra bên ngoài nói chuyện, đích thân thương lượng hướng giải quyết với Thịnh Lương Kiều.

Đường Minh Sinh nói: “Thịnh tổng, tôi biết Thịnh Việt là máu thịt của anh, lần này thằng bé bị thương khiến anh kinh hãi, cũng may thằng bé không nguy hiểm tới tính mạng, chúng ta đều yên tâm hơn.”

Dừng một chút rồi Đường Minh Sinh lại nói tiếp: “Đồng thời tiểu Sấm cũng là cốt nhục của anh, dù sao cũng là con trai đẻ, người một nhà không cần phải làm ầm ĩ khó coi như vậy, anh nói có đúng không?”

Thịnh Lương Kiều hừ lạnh, tức giận nói: “Cũng bởi vì là hai đứa con trai ruột của tôi nên tôi mới muốn cho nó biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, lần này mà tôi không quan tâm đến nó thì lần sau có khi nó sẽ giết người phóng hỏa đấy!”

Ông Khương Lam châm chọc nghĩ thầm, đứa con sắp giết người phóng hỏa là thằng đang nằm trong bệnh viện kia kìa.

Nhưng trên mặt bà không lộ ra nửa vẻ chán ghét, giọng điệu ôn hòa nói: “Thịnh tổng nói rất đúng, nên quan tâm sát sao với thằng nhóc này, lát nữa tôi sẽ dạy bảo lại cháu nó, để cháu nó học hỏi chị gái mình một chút. Hai chị em đều do một cha một mẹ sinh ra, sao mà chẳng ngoan ngoãn như chị gái mình chút nào, thật sự là khiến người khác phải đau đầu. Đừng nói đến Thịnh tổng chứ tôi nhìn thấy thằng nhóc này là đau đầu rồi, quả thực chính là một ông cụ non, quá thiếu kỷ luật!”

Ông Khương Lam quái đản nói xa nói gần, tóm lại là đang chỉ trích người bố Thịnh Lương Kiều này thất trách như thế nào nhưng giọng điệu của bà quá dịu dàng, lại vừa nói vừa cười với ông ta như gió xuân rực rỡ, trái lại khiến Thịnh Lương Kiều phải uất nghẹn đỏ bừng cả mặt, nhất thời không nói lên lời.

Đường Minh Sinh thừa cơ cho Thịnh Lương Kiều một bậc thang để xuống nước: “Thịnh tổng, hai nhà chúng ta coi như cũng có chút liên quan đến nhau, anh không nể mặt nhà họ Đường thì cũng nể tình tiểu Ảnh chút, chớ so đo với thằng choai choai kia làm gì.”

“Tôi nghe nói gần đây anh đang để ý đến mảnh đất trống bên Thành Tây, hẳn là anh cũng biết bên tôi đang dốc toàn lực chuẩn bị để đấu thầu, chỉ cần chúng ta thương lượng chuyện này ổn thỏa thì tôi sẽ từ bỏ cuộc đấu thầu này.”

Đều là người thông minh, Đường Minh Sinh đã nói đến mức này làm sao Thịnh Lương Kiều không hiểu cho được.

Trước đây nhà họ Đường vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ, Thịnh Lương Kiều vốn chẳng thèm để tâm đến nhà họ Đường, nhưng những năm gần đây Đường Minh Sinh phất lên trông thấy, hiện tại đã có thể trở thành mối uy hiếp đối với Thịnh thị.

Lần đấu thầu đất đai này, Thịnh thị chỉ kiêng dè một đối thủ duy nhất là công ty của Đường Minh Sinh.

Nếu như nhà họ Đường rút khỏi thì Thịnh thị chắc chắn trăm trận trăm thắng.

Thịnh Lương Kiều hoàn toàn không ngờ được Đường Minh Sinh có thể vì một thằng nhóc Thịnh Sấm mà làm đến mức này.

Xem ra Đường Minh Sinh và Ông Khương Lam thật sự yêu thương Đường Quất Ảnh như con gái ruột nếu không thì sao phải nhúng tay thu thập cục diện rối rắm thay cho Thịnh Sấm.

Thịnh Lương Kiều hắng giọng một cái, lát sau lên tiếng, giọng điệu đã hòa hoãn hơn: “Lúc đầu tôi cũng chẳng biết xử lý thằng nhóc này thế nào, chỉ muốn dạy dỗ lại nó thôi, để cảnh sát đưa đến đồn chủ yếu là để họ giáo dục thay tôi.”

Thịnh Lương Kiều thở dài, dối trá nói: “Dù sao nó cũng là cốt nhục của tôi, tôi không có khả năng tuyệt tình như vậy, nói một câu khó nghe thì với cái tính nết nóng nảy của tiểu Việt, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc chẳng phải Thịnh thị sẽ dựa vào tiểu Sấm tiếp quản hay sao?”

Đường Minh Sinh gật đầu nói phải, Ông Khương Lam cười nhẹ rồi quay mặt đi chỗ khác, thực ra thì trong lòng bà đã mắng Thịnh Lương Kiều đến đầu rơi máu chảy rồi.

Một người đàn ông lừa dối vợ khi mang thai, đồng thời lừa dối một cô gái đơn thuần khác làm người ta mang thai thì tốt đẹp ở điểm nào?

Năm đó Thẩm Hồng từ quê ra Ngô Thành làm phục vụ ở một quán cơm.

Quen được Thịnh Lương Kiều cũng ở quán cơm cô ấy làm mà ra.

Cô ấy bị khách hàng cố ý gây sự, Thịnh Lương Kiều nhiệt tình đứng ra giải vây giúp cô ấy.

Thẩm Hồng cực kỳ cảm kích ông ta.

Về sau ông ta cứ hai ba ngày là đến quán cơm cô ấy làm để ăn, có lúc ăn cùng bạn bè, có lúc ngồi bàn công việc với đối tác, cũng có đôi khi chỉ đi một mình.

Một tới hai đi, Thẩm Hồng là một cô gái đơn thuần lương thiện, chẳng bao lâu đã bị Thịnh Lương Kiều quyến rũ.

Trong lúc vợ đang mang thai, không thể quan hệ được với ông ta nên ông ta phải nhẫn nhịn rất vất vả, vừa hay có Thẩm Hồng xuất hiện.

Thịnh Lương Kiều chỉ nghĩ là giải quyết nhu cầu sinh lý trong mấy tháng còn Thẩm Hồng thì lại bị lừa quá dễ dàng cho nên ông ta bị ma xui quỷ ám lừa gạt Thẩm Hồng nói rằng mình còn độc thân.

Thẩm Hồng tin.

Thịnh Lương Kiều đạt được.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Thẩm Hồng vô tình phát hiện Thịnh Lương Kiều đưa một người phụ nữ đi khám thai, cả quá trình hai người rất thân mật, Thịnh Lương Kiều cũng hôn người phụ nữ kia.

Giống như hôn cô.

Thẩm Hồng đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Ngày phát hiện Thịnh Lương Kiều thực ra đã có vợ, Thẩm Hồng đi khám ở bệnh viện, bác sĩ thông báo cô ấy đã có thai được gần hai tháng.

Cũng kể từ ngày đó, Thẩm Hồng nhắn tin cho Thịnh Lương Kiều đừng liên hệ với cô ấy nữa, còn bảo ông ta đối xử với vợ cho thật tốt, đừng có ngoại tình nữa.

Thẩm Hồng nghỉ việc tại nhà hàng, cô ấy bắt đầu tự làm đồ thủ công và bán trên các con đường đông đúc người qua lại.

Cô ấy cứ do dự mãi, vẫn cảm thấy nên phá thai, mặc dù cô rất thích Thịnh Lương Kiều nhưng ông ta là người có gia đình rồi, cô ấy không nên giữ đứa bé trong bụng lại.

Cho đến khi mang thai được ba tháng, Thẩm Hồng lại đến bệnh viện, dự định phá thai nhưng cuối cùng cô lại chạy trốn.

Cô không nỡ.

Đứa trẻ vô tội, cô quyết định giữ lại đứa bé này.

Cô không nghĩ đến việc dùng đứa bé trong bụng như một con bài để yêu cầu bất cứ điều gì với Thịnh Lương kiều.

Cô chỉ muốn nuôi con một mình.

Từ giây phút phát hiện Thịnh Lương Kiều có vợ rồi, Thẩm Hồng biết bản thân mình không có khả năng quay lại với ông ta.

Ngày ấy, sau khi Thẩm Hồng rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà cô ấy cứu được một ông lão bị co giật ngã xuống đất.

Thật ra cô ấy không làm gì cả, chỉ gọi cứu thương ngay lập tức, giúp ông lão nghiêng đầu sang một bên rồi cởi hai khuy áo trên cùng ra, cô ấy còn tháo cả thắt lưng trên hông sau đó sốt ruột chờ xe cứu thương tới.

Những biện pháp sơ cứu này Thẩm Hồng được học khi còn ở quê.

Bởi vì ông nội của cô ấy lúc còn sống bị xuất huyết não, có khi sẽ phát tác chứng động kinh cho nên cô ấy làm rất thành thạo trong tình huống này.

Cuối năm đó, người người nhà nhà đều vui vẻ chào đón giao thừa thì Thẩm Hồng lại một thân một mình đau đớn sinh con.

Cô ấy nằm trên bàn phẫu thuật mới biết được trong bụng mình có hai đứa trẻ.

Nhưng cuối cùng cô ấy khó sinh, bị băng huyết mà qua đời, chỉ để lại hai đứa con đỏ hỏn ở lại.

Sau này khi Thịnh Lương Kiều biết được Thẩm Hồng để lại cho ông ta một cặp sinh đôi thì không có ý định đón cặp sinh đôi này về nhà họ Thịnh nuôi nấng, thậm chí còn không muốn nhận lại chúng.

Ông Khương Lam bèn nhận nuôi.

Bà nói về sau hai đứa trẻ này chính là con của Ông Khương Lam, là người nhà họ Đường, không liên quan đến nhà họ Thịnh.

Thẩm Hồng có ơn đối với Ông Khương Lam.

Ông lão mà Thẩm Hồng cứu mấy tháng trước là bố của Ông Khương Lam.

Bà tuyệt đối không trơ mắt nhìn con của Thẩm Hồng trở thành trẻ mồ côi, vừa hay bà cũng không thể sinh con, lần này một cặp nam nữ đủ cả.

Nhưng Thịnh Lương Kiều nghe thấy bà nói như vậy đột nhiên lại không đồng ý.

Thịnh Lương Kiều càng nghĩ càng cảm thấy vẫn phải giữ lại đứa bé trai.

Chờ khi thằng bé Thịnh Việt lớn hơn một chút thì ông ta sẽ lợi dụng đứa bé này để kích thích con trai, để con trai biết sau nó còn có một đứa em trai nữa, nếu nó muốn thuận lợi trở thành người thừa kế của nhà họ Thịnh thì mỗi giây mỗi phút đều phải đề cao cảnh giác, phải luôn mạnh mẽ hơn em trai.

Ngay cả tên của đứa bé này ông ta cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là Thịnh Sấm, Sấm trong sấm họa. (nghĩa là rắc rối)

Còn về đứa bé gái kia ông ta cũng chẳng thấy cần thiết.

Tất nhiên nếu Ông Khương Lam muốn nuôi thì ông ta sẽ để Ông Khương Lam đưa đứa bé gái đi.

Từ đó cuộc sống của hai chị em hoàn toàn khác biệt.

Đường Quất Ảnh được bố mẹ nuôi yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Còn Thịnh Sấm bị Thịnh Lương Kiều sắp xếp ở trong một khu cư xá cũ nát.

Khi còn là một đứa bé, cậu chỉ được nuôi dưỡng bởi một bảo mẫu đến từ nông thôn, lớn hơn một chút thì được thay một người giúp việc khác.

Vào năm Thịnh Sấm học lớp 8, người giúp việc đó ăn chặn đủ tiền thì xin nghỉ chạy trốn, và nơi đó hoàn toàn chỉ có một mình cậu ở.

Ông Khương Lam và Đường Minh Sinh không muốn che giấu sự tình năm đó với con gái cho nên ngay khi Đường Quất Ảnh bắt đầu có ký ức thì đã biết bản thân không phải do mẹ sinh ra, cô còn một người em trai song sinh khác, mẹ ruột của cô qua đời vì băng huyết sau sinh.

Khi có cơ hội cô sẽ nhờ bố mẹ nuôi đưa cô đi tìm Thịnh Sấm.

Chỉ là ban đầu Thịnh Sấm rất thù địch với cô, không tin cô là chị gái của mình.

Sau này, khi lớn hơn rồi thì Thịnh Sấm cũng từ từ chấp nhận Đường Quất Ảnh là chị gái ruột của mình.

Và Đường Quất Ảnh cũng trở thành người duy nhất có thể ở bên cạnh Thịnh Sấm.

...

Thịnh Sấm được công an điều tra giáo dục khuyên bảo một phen, sau đó đi theo Đường Quất Ảnh và bố mẹ nuôi rời khỏi đồn công an.

Cậu từ chối đề nghị về nhà họ Đường của Đường Minh Sinh và Ông Khương Lam, vẫn nên về chỗ ở của mình.

Đường Quất Ảnh chào bố mẹ mình, tối nay cô ở lại nhà của Thịnh Sấm.

Hai chị em ngồi trên sàn nhà ngoài phòng khách mà không bật đèn, cứ như vậy bầu bạn lẫn nhau trong đêm tối.

Qua thật lâu, Thịnh Sấm mới khàn giọng, kể hết chuyện hồi sẩm tối hôm nay cho Đường Quất Ảnh nghe.

Cậu lược bớt những lời nói bẩn thỉu mà Thịnh Việt nói về Đường Quất Ảnh, chỉ nói về Hạ Đình.

Thịnh Sấm nói: “Em muốn quét rác giúp cô ấy, muốn che ô cho cô ấy, lúc cô ấy đưa chiếc ô đến trước mặt, em muốn nhận lấy sau đó nói cảm ơn cô ấy.”

“Nhưng em chỉ có thể nói với cô ấy là tránh xa em ra một chút.”

“Dường như cô ấy đã khóc, không biết có phải bị em dọa rồi hay không nữa.”

“Hôm nay cô ấy rất buồn, đều là do em gây ra.”

Đường Quất Ảnh không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Thịnh Sấm.

Thịnh Sấm giơ tay lên lau đôi mắt ướt nhòe của mình, khó chịu hỏi Đường Quất Ảnh: “Em nhu nhược lắm phải không?”

“Không phải.” Đường Quất Ảnh nhẹ nhàng nói với Thịnh Sấm: “A Sấm, đây là cách mà em bảo vệ cô ấy thôi.”

“Sau này sẽ có cơ hội giải thích rõ ràng với cô ấy, tương lai còn rất dài, đợi thêm một chút nhé.”

Thịnh Sấm không biết phải chờ đến khi nào mới có cơ hội giải thích những điều này với Hạ Đình.

Cậu chỉ sợ đến cuối cùng cậu có cơ hội giải thích với cô ấy thì những điều này đã không còn quan trọng nữa.

Chỉ có một mình Thịnh Sấm bị mắc kẹt ở lại, còn Hạ Đình sẽ có một tương lai rất tốt đẹp.



Một tháng sau đó Thịnh Sấm không xuất hiện ở trường học.

Mỗi ngày Hạ Đình đều có cảm giác đã rất lâu, rất rất lâu rồi không được gặp cậu.

Thỉnh thoảng cô nhìn thấy lớp trưởng Quách Nguy Nhiên nhắc tới cậu trong group chat của lớp, nói hình như cậu đi du lịch, dù sao thì hiện tại cũng không ở Ngô Thành.

Một bạn nam nhắn vào trong group chat: [Có phải Thịnh Sấm chỉ kết bạn với lớp trưởng hay không? Mấy ngày trước tớ có gửi lời mời kết bạn mà cậu ấy không chấp nhận.]

Lớp phó văn nghệ Tôn Tiêu Vũ nhắn: [Không phải đâu, tớ cũng kết bạn với cậu ấy mà.]

Một bạn nam khác trêu chọc: [Ha ha ha ha! Tề Tùy Trạch, xem ra cậu không được Thịnh Sấm chào đón!]

Tề Tùy Trạch hùng hùng hổ hổ: [Chết tiệt, hay là cậu thử gửi xem cậu ấy có đồng ý hay không?]

...

Hạ Đình không tham gia vào cuộc trò chuyện, cô nhấp vào mục thành viên trong nhóm, rồi vào giao diện thông tin trang chủ QQ của Thịnh Sấm.

Ngoại trừ điểm QQ cao hơn ra thì không có bất kỳ thay đổi nào, giống hệt lúc họ mới gia nhập nhóm.

Kể từ khi có nhóm chat của lớp, không có việc gì thì lén nhìn trang chủ QQ của Thịnh Sấm đã trở thành thói quen của Hạ Đình.

Chỉ là Hạ Đình không nghĩ tới một ngày nào đó trong kỳ nghỉ hè năm nay cô vô tình ấn vào màn hình, ngoài ý muốn gửi lời mời kết bạn cho Thịnh Sấm.

Càng không ngờ được Thịnh Sấm sẽ đồng ý yêu cầu kết bạn của cô.

Khoảnh khắc họ trở thành bạn bè trên QQ, trong đầu Hạ Đình hiện lên một suy nghĩ đầu tiên là…chắc chắn cậu cũng ấn nhầm vào màn hình điện thoại, chọn nhầm từ “từ chối” sang “đồng ý”.

Nhất định là như vậy.

Sau đó Hạ Đình chờ Thịnh Sấm hủy kết bạn.

Thế mà Hạ Đình chờ ròng rã một ngày trời cậu không hề hủy kết bạn hay block cô.

Có lẽ bởi vì cậu đang bận chuyện gì đó nên vốn không để ý đến việc hủy kết bạn với cô, sau này chắc cũng không nhớ tới chuyện này nữa.

Cô nghĩ như vậy.

Sau đó Thịnh Sấm quay trở lại trường học, bọn họ vẫn là bạn bè trên QQ.

Hạ Đình cảm thấy chuyện cậu hoàn toàn quên sạch chuyện cậu đồng ý yêu cầu kết bạn của cô trên QQ.

Cứ như vậy Hạ Đình và Thịnh Sấm trở thành bạn chung nhóm.

Tất nhiên cả hai chẳng ai nói với ai một câu nào.

Mãi cho đến giao thừa năm này.

Trong số nhiều tin nhắn QQ được gửi trong nhóm, Hạ Đình phát hiện đằng sau biệt danh “snowed” của Thịnh Sấm có một tin nhắn chưa đọc được kí hiệu số “1” đỏ chói chưa đọc.

Tin nhắn mà cậu gửi tới chỉ có bốn chữ đơn giản: [Chúc mừng năm mới.]

Xem ra cũng là một lời chúc gửi đồng loạt.

Nó cũng cho thấy sự lạnh lùng và thờ ơ quen thuộc của Thịnh Sấm.

Mặc dù như vậy nhưng Hạ Đình vẫn rất vui vẻ.

Cực kỳ, cực kỳ vui vẻ.

Cô có qua có lại nhắn cho cậu một tin: [Chúc mừng năm mới!]

Cùng lúc đó, điện thoại trong tay Thịnh Sấm vang lên tiếng thông báo.

Là tin nhắn Hạ Đình chúc mừng năm mới.

Và trên giao diện điện thoại di động của cậu, trong danh sách liên lạc gần đây nhất chỉ có một cái tên, đó là biệt danh mà anh thay đổi cho cô sau ngày cô gửi yêu cầu kết bạn…

most.

Giao thừa ngày mùng 7 tháng 2 năm 2016.

Sau 191 ngày trở thành bạn bè trên QQ, rốt cuộc cậu cũng nhắn tin với “most” của cậu.

Chúc mừng năm mới, Hạ Đình.

Hết chương 8.
Bình Luận (0)
Comment