Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 11

Trước khi chết, có thể thấy Tàng Viễn tìm được người hắn yêu thương, coi như ta đã hoàn thành một tâm nguyện.

 

Nếu xuống dưới gặp Gia Trụ, ta cũng có thể ngẩng cao đầu.

 

Ta chưa bao giờ làm lỡ sinh tử chi giao của hắn.

 

Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng ban đêm ta không còn bị lạnh đến tỉnh giấc, có thể ngủ thẳng đến sáng.

 

Có lẽ là nhờ tấm da hổ mà Nhiễm Tuyết Linh tặng.

 

Trong phòng không biết từ khi nào đã được đổi sang loại hương trầm khác, mùi hương mang lại cảm giác tĩnh lặng cho tâm hồn.

 

Có lẽ vì quá rảnh rỗi, nên ta dễ dàng nhận ra những việc vụn vặt như vậy.

 

Chỉ là, cơ thể ta ngày càng nặng nề hơn.

 

Chỉ cần đứng một lúc đã thấy kiệt sức, hơi thở cũng khó khăn.

 

Lữ thái y lại tới bắt mạch, vẻ mặt ông vẫn đầy nặng nề.

 

Thuốc ta uống chưa từng ngừng, nhưng bệnh cũng chưa từng thuyên giảm.

 

Mấy ngày trôi qua, Tàng Viễn không hề xuất hiện trước mặt ta.

 

Có lẽ sau khi nghe những lời ta cố tình nói, hắn đã chán ghét sự "tự mình đa tình" của ta đến cực điểm.

 

Hắn không đến, nhưng ta vẫn phải đi tìm hắn.

 

Trong lòng ta vẫn còn canh cánh chuyện hòa ly, mong tìm được cách vẹn toàn.

 

Suy cho cùng, ta không thể mãi kiềm chế để không ra tay với Vạn Kỳ Gia Chính.

 

Mặc dù với thân thể này, ta không mong có thể g.i.ế.c được hắn, nhưng nếu không kiềm chế nổi mà đánh hắn, thì chỉ làm liên lụy Tàng Viễn.

 

Khi đi đến nửa đường, ta vô tình gặp phó tướng của Tàng Viễn, Lưu Vinh Hợp, đang đi ra.

 

Gần đây, ta thường thấy hắn xuất hiện.

 

Lưu Vinh Hợp cũng nhìn thấy ta, vẫn như thường lệ, cúi chào rất cung kính.

 

“Biên cương có chuyện gì sao?” Ta không nhịn được hỏi thêm.

 

Lưu Vinh Hợp có vẻ khó xử, cuối cùng chỉ nói lấp lửng:

 

“Mỗi mùa đông đều không yên ổn, nên cần thường xuyên đến xin chỉ thị của tướng quân.”

 

Ta gật đầu, không hỏi thêm.

 

Dù sao đây cũng là chuyện quân cơ, không thể tiết lộ nhiều.

 

Ta lại tiếp tục đi về phía thư phòng.

 

Vừa tới ngoài thư phòng, bỗng có tiếng chó sủa vang lên.

 

Cả người ta cứng đờ tại chỗ.

 

Sơn Nại nhận ra sự khác thường của ta, nghi hoặc hỏi:

 

“Phu nhân, người sao vậy?”

 

Ta muốn lên tiếng, nhưng không thốt ra lời nào.

 

Đôi chân không tự chủ bước vào trong, và ta nhìn thấy Nhiễm Tuyết Linh đang bế một con ch.ó đi ra.

 

Con chó đó có bộ lông loang lổ, chỗ đen chỗ vàng, giống như bị ai đó hắt màu lên người.

 

Nó giống hệt con “Phú Quý” mà ta từng nuôi.

 

Nhiễm Tuyết Linh có lẽ không ngờ ta tới, bị dọa giật mình lùi lại một bước, đụng vào lòng Tàng Viễn vừa bước tới.

 

Tàng Viễn nhanh chóng kéo Nhiễm Tuyết Linh ra sau lưng, chắn trước mặt nàng, như sợ ta làm hại nàng.

 

Nhưng ta đâu còn sức làm điều gì khác.

 

Toàn bộ sức lực của ta như bị rút cạn ngay khi nhìn thấy con chó, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ ta.

 

Hơi thở nghẹn lại, trước mắt tối sầm, rồi chìm vào bóng tối.

 

Trước khi ngất đi, ta nghe thấy tiếng hét của Sơn Nại và tiếng chó sủa vang dội.

 

Nhưng ta chẳng bận tâm được nữa.

 

Ta chỉ nghĩ tới Phú Quý của ta.

 

Phú Quý mà chính tay ta đã chôn cất.

 

Khi đó, với thương tích đầy mình, ta được Tàng Viễn đưa về phủ tướng quân.

 

Ta từng nghĩ mình không thể sống nổi, nhưng Tàng Viễn lại bế Phú Quý của ta tới.

 

Nó bị gãy một chân, nhưng vẫn ngoan ngoãn cuộn mình bên đầu giường ta, liên tục dùng đầu cọ vào người ta, như muốn gọi ta mau chóng đứng dậy.

 

Đợi đến khi ta hồi phục, có thể xuống giường, thì nó lại ra đi.

 

Thái y nói, nó đã hơn mười tuổi, vốn dĩ chẳng sống được lâu nữa. Thêm vào đó, còn bị người ta đánh đập tàn nhẫn, theo lý mà nói, đáng lẽ nó đã không qua khỏi từ trước.

 

Nhưng nó vẫn kiên trì sống đến khi ta hồi phục, thái y nói rằng, đó là vì nó nhìn thấy ta khỏe lại nên mới yên lòng mà đi.

 

Ta ôm lấy Phú Quý khóc suốt một ngày, đó cũng là lần cuối cùng trong đời ta rơi nước mắt.

 

Sau đó, ta chôn nó, đem cả quá khứ của mình cùng nó vùi xuống lòng đất.

 

Từ đó về sau, ta không còn chịu được khi nhìn thấy chó.

 

Ta cứ nghĩ Tàng Viễn biết điều đó, nhưng xem ra hắn đã quên mất rồi.

 

Khi tỉnh lại, ta thấy Tàng Viễn đang ngồi bên giường.

 

Ánh mắt hắn như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ta quá mệt mỏi, chỉ xoay người đưa lưng về phía hắn.

 

Một lúc lâu sau, giọng hắn vang lên từ sau lưng:

 

“Xin lỗi.”

 

Ta bỗng thấy buồn cười, bao nhiêu năm qua, giữa ta và hắn, lời nói nhiều nhất dường như là “xin lỗi.” À, đúng rồi, còn cả “cảm ơn.”

 

“Không sao, do thân thể ta yếu quá. Ta ngủ một lát sẽ ổn thôi.” Ta giả vờ như không có chuyện gì.

 

“Con chó đó nuôi ở viện của nàng ấy, bình thường sẽ không ra ngoài.”

 

Hiếm khi Tàng Viễn chủ động giải thích, ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, chỉ “ừm” một tiếng.

 

Chiều hôm đó, chúng ta cứ một người nằm, một người ngồi, không ai nói thêm lời nào, mãi đến tối Tàng Viễn mới rời đi.

 

Sau đó, ta nằm liệt giường ba ngày. Thực ra, ta muốn nằm mãi cũng được, nhưng lại có người trong cung tới.

 

Hồng Trần Vô Định

Một thái giám lạ mặt nói rằng Thái hoàng thái hậu triệu kiến.

 

Ta định bảo Sơn Nại từ chối, nhưng vị thái giám này quá khó đối phó, nhất quyết không chịu đi.

 

Ta sợ làm lớn chuyện khiến Tàng Viễn bị kinh động, lúc này không muốn làm phiền hắn, đành sửa soạn, lên xe ngựa vào cung.

 

Vừa bước vào cung, đi được vài bước, ta đã nhận ra có điều không đúng—đây không phải đường đến cung của Thái hoàng thái hậu.

 

Ta dừng bước, nhìn chằm chằm vào thái giám dẫn đường.

 

Thái giám đó là người khôn khéo, lập tức giải thích:

 

“Đường này gần hơn.”

 

“Giấu đầu lòi đuôi.”

 

Ta cười lạnh, nhưng vẫn đứng yên bất động.

 

Thấy ta cứng rắn, thái giám cũng thu lại nụ cười:

 

“Phu nhân, người đã vào cung rồi, con đường này dù muốn đi hay không, cũng phải đi.”

 

Thái độ này, ngoài người đó, không ai dám làm.

Bình Luận (0)
Comment