Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 12

Đây là địa bàn của hắn, dù ta có vùng vẫy cũng vô ích.

 

Thay vì vậy, ta muốn xem hắn định giở trò gì, liền đi theo.

 

Cuối con đường, quả nhiên là cung điện của Vạn Kỳ Gia Chính.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, hắn triệu kiến riêng ta.

 

Sơn Nại bị giữ lại ở cửa, ta một mình bước vào.

 

Trong đại điện, Vạn Kỳ Gia Chính mặc thường phục, tự tay rót rượu, vẻ mặt thư thái.

 

Thấy ta bước vào, hắn nâng tay ra hiệu:

 

“Ngồi đi, nếm thử xem rượu này thế nào.”

 

“Thần phụ thân thể yếu, không uống được rượu.”

 

Ta không chút do dự từ chối.

 

Động tác nâng ly của Gia Chính khựng lại, sau đó hắn tự uống cạn:

 

“Vậy nên, Tàng Viễn mới đổi rượu thành nước cho ngươi sao?”

 

Ta sững sờ, nhận ra hắn đang nói về chuyện ở yến tiệc hôm đó.

 

Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ cay độc:

 

“Dạo này trẫm nghe được một chuyện, có cung nữ nói Tàng tướng quân và phu nhân của hắn thật ân ái, đến mức tham dự yến tiệc cũng lén lút bảo người đổi rượu thành nước. Các ngươi thật sự ân ái như vậy sao?”

 

Không đoán được ý đồ của hắn, ta chỉ giữ gương mặt vô cảm mà đáp:

 

“Việc này dường như không liên quan tới hoàng thượng.”

 

“Không liên quan đến trẫm?”

 

Nụ cười giả dối trên mặt Gia Chính biến mất.

 

Hắn đột ngột đứng dậy:

 

“Thư Quỳnh Hoa, ngươi còn biết liêm sỉ không? Tỉnh táo còn dám lao vào trẫm? Ngươi có mấy cái đầu mà giả vờ say để trêu chọc trẫm?”

 

“Hoàng thượng hiểu lầm rồi.”

 

Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng:

 

“Hôm đó từ đầu tới cuối, thần phụ chưa từng nói mình say.”

 

Gia Chính bị câu nói của ta chặn lại, nhưng chỉ lát sau hắn bật cười lớn:

 

“Thư Quỳnh Hoa, ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy, vì nghĩ rằng có Tàng Viễn làm chỗ dựa sao?”

 

“Phải thì sao?”

 

Ta mệt mỏi, không muốn phí lời với hắn.

 

Gia Chính không hề bị chọc giận, ngược lại hắn cười mỉm, từng bước tới gần ta, vẻ mặt như một đứa trẻ chuẩn bị chơi khăm ai đó:

 

“Nếu trẫm nói, năm xưa chính Tàng Viễn đã bán đứng Vạn Kỳ Gia Trụ, khiến hắn thất bại trong cuộc mưu phản, ngươi còn coi hắn làm chỗ dựa không?”

 

Tim ta chợt run lên, tay nắm chặt lại để giữ bản thân tỉnh táo.

 

Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ phấn khích chưa từng có, hắn mong chờ phản ứng của ta, mong ta đau đớn đến rơi nước mắt, thậm chí tốt nhất là gục ngã.

 

Hắn đúng là kẻ ác độc, có lẽ vì hôm đó thấy Tàng Viễn đặc biệt bảo vệ ta, nên mới gọi ta vào cung để hành hạ.

 

Hắn thực sự không muốn ta được sống một ngày yên ổn.

 

8

 

Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của ta, nhưng ta nhất định không thể để hắn toại nguyện.

 

Ta nhếch môi, khẽ cười:

 

“Vậy sao? Đa tạ hoàng thượng đã nói cho ta biết.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng:

 

“Ngươi không tin sao?”

 

“Ta tin chứ.”

 

Ta đáp lại vô cùng nghiêm túc.

 

Vạn Kỳ Gia Chính không tức giận, ngược lại càng thêm ung dung:

 

“Trẫm biết ngươi không tin lời trẫm, nên bao năm nay chưa từng nói chuyện này. Chỉ là hôm yến tiệc thấy các ngươi thực sự buồn cười, nên trẫm không nhịn được mà nhắc nhở ngươi. Ngươi có thể về hỏi Tàng Viễn, xem hắn nói gì? Hoặc trẫm gọi Tàng Viễn đến đây, để các ngươi đối chất ngay tại đây?”

 

Ta và Vạn Kỳ Gia Chính hiểu rõ nhau hơn bất kỳ ai. Ta biết hắn sẽ không nói ra một lời dối trá dễ dàng bị vạch trần chỉ để làm ta đau khổ.

 

Nhưng điều đó thì sao chứ?

 

Hắn quên rằng, người ta hận nhất vẫn là hắn. Làm sao ta có thể để hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình?

 

“Chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần hoàng thượng bận tâm.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính cười khẩy:

 

“Ồ? Vậy ngươi định giải quyết thế nào?”

 

“Không liên quan tới hoàng thượng.”

 

Ta lặp lại.

Hồng Trần Vô Định

 

Khuôn mặt thản nhiên của Vạn Kỳ Gia Chính cuối cùng cũng sụp đổ, ánh mắt hắn đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào ta.

 

Chỉ trong thoáng chốc, hắn lại tìm được thú vui mới, cúi người xuống ngang tầm ta, ngước mắt lên nhìn, giống hệt dáng vẻ của hắn thuở nhỏ:

 

“Vậy trẫm ban cho ngươi một ân huệ, nếu ngày nào đó ngươi không nhịn được mà g.i.ế.c Tàng Viễn, trẫm sẽ miễn tội cho ngươi, được không?”

 

Tay ta siết chặt, cố gắng kiềm chế để không đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

 

Hắn vẫn như ngày bé.

 

Khi đó, ta mười ba tuổi, vì Gia Trụ không có ở kinh thành, nên ta chỉ còn cách kéo hắn xuất cung chơi cùng mình.

 

Hắn từ chối, nhưng ta cứ bám riết không tha.

 

Hắn bèn nói:

 

“Hôm qua *phu tử cho một bài kiểm tra, ta cảm thấy làm không tốt, nên hôm nay muốn học lại. Nhưng nếu ngươi chịu đốt bài kiểm tra của ta hôm qua, ta sẽ đi chơi với ngươi.”

 

(*phu tử: thầy)

 

Lúc đó, ta đã hiểu được chừng mực, biết rằng đây không phải chuyện nhỏ, nên còn do dự không chịu nhận lời.

 

Hắn lại nói:

 

“Ta hứa với ngươi, nếu ngươi đốt bài kiểm tra, ta cam đoan phụ hoàng và phu tử sẽ không phạt ngươi.”

 

Vì lời hứa này, ta không cưỡng lại được ham muốn vui chơi, dựa vào các mối quan hệ thân thiết trước đó mà lén vào phòng phu tử đốt bài kiểm tra.

 

Quả nhiên, tiên hoàng và phu tử không phạt ta. Nhưng ta bị mẫu thân cầm roi đánh đến không thể xuống giường suốt ba ngày.

 

Sau đó, hắn làm ra vẻ giả vờ đến thăm ta, một tiếng “tỷ tỷ” lại khiến ta bỏ qua chuyện cũ, không nhắc lại là do hắn mà ta đốt bài kiểm tra.

 

Nhiều năm trôi qua, hắn lại ngu ngốc dùng chiêu này một lần nữa.

 

“Đa tạ hoàng thượng, vậy ta có thể rời đi chưa?”

 

Vạn Kỳ Gia Chính nhích sang bên, nhường đường.

 

Ta không do dự, đứng dậy rời đi.

 

“Thực ra trẫm luôn thắc mắc, tại sao năm đó Tàng Viễn lại bán đứng Vạn Kỳ Gia Trụ. Ngươi nói xem, có phải vì ngươi không?”

Bình Luận (0)
Comment