Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 19

Tàng Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Không sao.”

 

Hốc mắt ta lại cay xè.

 

Một hồi lâu cũng không có ai tiến vào.

 

Một lát sau, một bóng dáng già nua xuất hiện, là Thái Hoàng Thái Hậu.

 

Ánh mắt bà trong trẻo, xem ra bệnh đã khỏi, bà hiền từ nhìn ta một cái, rồi quay sang Vạn Kỳ Gia Chính:

 

“Chính nhi, hãy để bọn họ đi.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính như nghiến răng nói ra từng chữ:

 

“Không được.”

 

Thái Hoàng Thái Hậu vẫn dịu dàng, như đang dỗ dành trẻ nhỏ:

 

“Chính nhi, đừng làm điều gì khiến mình phải hối hận nữa.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính như nghe được chuyện nực cười, khó tin hỏi lại:

 

“Hối hận? Trẫm chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm!”

 

“Vậy sao?” Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu dường như cũng đong đầy nước mắt,

 

“Vậy sao ngươi không đổi dược hương an thần mỗi đêm thành hương liệu bình thường?”

 

Vạn Kỳ Gia Chính như một chú hề bị vạch trần, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng hắn vẫn cố chấp:

 

“Nếu trẫm nhất định phải g.i.ế.c bọn họ thì sao?”

 

Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên, dịu dàng xoa đầu Vạn Kỳ Gia Chính:

 

“Ta đã già, không chịu nổi nhìn thấy nhiều m.á.u như vậy nữa. Ngươi coi như vì ta mà tích chút phúc, để ta sống thêm vài năm nữa, được không? Ta cũng đau lòng vì ngươi, không muốn ngươi đêm đêm lại bị ác mộng quấy nhiễu, không thể an giấc.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính đứng sững tại chỗ, rất lâu sau vẫn không nói gì, để mặc Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ve gương mặt hắn như dỗ dành một đứa trẻ.

 

Không biết có phải ảo giác của ta không, mà trong đôi mắt đỏ hoe của Vạn Kỳ Gia Chính dường như có nước mắt sắp rơi.

 

Giây tiếp theo, hắn quay người bước nhanh ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, quay đầu hung dữ nhìn Tàng Viễn:

 

“Nếu đến mùa xuân năm sau nàng ta vẫn còn sống, trẫm nhất định sẽ lấy mạng cả hai ngươi!”

 

Rõ ràng hắn đang nói lời hăm dọa, nhưng ta lại thấy dáng vẻ hắn như kẻ tháo chạy, bóng lưng trông thật chật vật. Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần sau gặp lại có lẽ sẽ là dưới Hoàng Tuyền.

 

Ta đáng lẽ phải xuống địa ngục, vì ta đã hạ độc hắn, người bạn tốt nhất thời thơ ấu của ta.

 

Tàng Viễn không nói gì, cõng ta chuẩn bị rời đi.

 

Thái Hoàng Thái Hậu ngăn chúng ta lại:

 

“Để Đông nhi qua chỗ ta chải chuốt một chút, ngươi cũng thay một bộ y phục. Đây chắc là lần cuối cùng Đông nhi vào cung, hãy để nàng ra đi thật xinh đẹp.”

 

Thấy ta không phản đối, Tàng Viễn mới giao ta cho Thái Hoàng Thái Hậu.

 

Thái Hoàng Thái Hậu chuẩn bị cho ta một bộ y phục màu đỏ. Ta thay xong liền ngồi trước gương, bà nghiêm túc giúp ta chải tóc, chúng ta không ai nói lời nào.

 

Lâu sau, Thái Hoàng Thái Hậu mới giúp ta búi tóc xong, bà nhìn vào gương, hài lòng cười:

 

“Ta đã biết Đông nhi là xinh đẹp nhất.”

 

Sống mũi ta cay cay, cố gắng đứng dậy hành lễ với bà, nhưng không nói gì.

 

Bà đỡ ta cùng bước ra ngoài.

 

Bà nói:

 

“Chính nhi từ nhỏ đã nhạy cảm đa nghi, vì vậy khi vừa lên ngôi liền lập tức muốn trừ khử tất cả mối nguy hiểm. Lúc đó tất cả quan lại đều phản đối, nhưng ta hiểu rằng ngọn lửa đầu tiên của một tân hoàng phải cháy thật lớn thì ngai vàng mới vững.”

 

“Vì vậy ta đã không can thiệp vào triều chính, chọn rời cung đi lễ Phật. Ta nghĩ rằng Phật tổ có thể khiến lòng ta thanh tịnh, nhưng không ngờ ở chùa ta cũng đêm đêm gặp ác mộng. Xem ra là Phật tổ đang trừng phạt ta, vì Phật tổ biết ta đã có lỗi với các ngươi.”

 

Đúng vậy, hắn nhạy cảm đa nghi, vì muốn củng cố ngai vàng, hắn đã dùng cả Thư gia để làm vật bồi táng.

 

Thái Hoàng Thái Hậu nói tiếp:

 

“Ta biết ngươi hận ta, ta cũng không mặt mũi nào cầu xin ngươi tha thứ, nên đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”

 

Chúng ta vừa đi đến cửa thì bóng dáng của Tàng Viễn hiện lên trong tầm mắt.

 

Ta lập tức hiểu được ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu, bởi dưới ánh mặt trời, Tàng Viễn cũng mặc một bộ y phục màu đỏ.

 

Khi Thư gia bị tru di, ta không hề được lên kiệu hoa, lễ bái đường cũng chỉ làm qua loa. Vì ta luôn sống trong phủ tướng quân nên không có nghi thức rước dâu. Giờ đây, mọi thứ như đang bù đắp lại cho hôn lễ còn dang dở của chúng ta.

 

Hồng Trần Vô Định

Tàng Viễn mặc hồng bào đứng đợi ta, trông chẳng khác nào tân lang đến đón tân nương.

 

Hắn trước giờ chỉ mặc y phục màu đen, không ngờ mặc màu rực rỡ như vậy lại đẹp đến thế, làm gương mặt lạnh lùng của hắn cũng dịu dàng hơn nhiều.

 

12

 

Tàng Viễn hẳn cũng hiểu ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn đứng dưới ánh mặt trời đợi ta từng bước tiến về phía hắn.

 

Hắn nắm lấy tay ta, cuối cùng cúi đầu hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu.

 

Hai chúng ta cứ thế rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi mà lúc nhỏ ta từng xem như sân sau nhà mình.

 

Tàng Viễn không chuẩn bị xe ngựa, hắn dắt đến một con ngựa, sau khi quấn chặt áo choàng cho ta, liền bế ta lên ngựa.

 

Thật ra, hắn không biết rằng, chỉ cần có hắn bên cạnh, dù không quấn kín như vậy, ta cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

 

Ta nhận ra hướng đi không phải về phủ tướng quân, liền tò mò hỏi:

 

“Chúng ta không về nhà sao?”

 

“Về.”

 

Tàng Viễn chỉ nói một chữ ngắn gọn, mặc dù ta tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm, bởi trong lòng ta còn một chuyện khác lo lắng hơn:

 

“Tướng quân, chàng từ quan được không? Đừng làm tướng quân nữa.”

 

Vạn Kỳ Gia Chính như một con ch.ó điên, không biết ngày nào đó sẽ lại cắn loạn người khác.

 

“Được.”

 

Tàng Viễn vẫn đáp gọn lỏn, khiến ta chẳng cần phải giải thích gì thêm.

 

Ta đắc ý không nhịn được mà khoe với hắn:

 

“Nếu chàng không làm quan nữa, ta sẽ nói chàng nghe một bí mật, ta đã hạ độc Vạn Kỳ Gia Chính.”

 

Cánh tay Tàng Viễn đang ôm ta siết chặt lại, nhưng hắn không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment