Ta tự mình kể tiếp, hứng khởi khoe khoang:
“Hắn từ nhỏ đã biết ta thích giấu đồ ở đâu, cho nên ta đã bày ra mười bốn chỗ nghi binh, sau đó giấu độc ở một nơi mà hắn không ngờ tới. Chàng biết đó là đâu không?”
“Ở đâu?”
“Ở bên trong áo lót của ta.” Ta càng đắc ý hơn, “Đáng tiếc là áo lót quá gần ta, không thể đặt loại độc kịch liệt, sợ chính mình bị trúng độc trước. Ta chỉ có thể dùng một loại hàn độc. Chàng có biết hàn độc là gì không?”
“Hàn độc là gì?”
“Hàn độc thật ra rất giống với bệnh của ta bây giờ. Trước đây ta từng nghe Lữ thái y nhắc qua, người trúng hàn độc sẽ ngày càng sợ lạnh, vài năm sau sẽ bị lạnh đến chết. Ban đầu ta nghĩ loại độc này quá nhẹ, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy rất hợp lý. Để Vạn Kỳ Gia Chính nếm trải nỗi đau khổ của ta những năm qua, mỗi lần nghĩ đến ta, hắn sẽ nhớ lại những chuyện hổ thẹn của mình. Như vậy, dù ta không còn nữa, hắn cũng không thể sống yên ổn được.”
“Thật lợi hại.”
Tàng Viễn hiếm khi khen ta một câu, khiến ta vui mừng khôn xiết. Nhưng trong niềm vui bất ngờ đó, ta lại chợt nhớ ra một chuyện:
“Chàng làm sao biết được bệnh của ta?”
“Lữ thái y nói.”
“À? Ta mỗi lần đều đưa cho ông ấy một thỏi vàng để giữ bí mật mà!”
“Ta đưa ông ấy hai thỏi.”
... Nếu không phải vì cơ thể yếu ớt, ta nhất định sẽ lao tới thái y viện tìm Lữ thái y tính sổ. Cứ ngỡ ông ấy là một lão nhân từ tâm, không ngờ lại là...
“Đúng là một lão già gian thương.” Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm.”
Ta sững sờ nhìn Tàng Viễn, gần như không nhận ra hắn nữa, bởi rất hiếm khi hắn đáp lại ta như vậy, câu nào câu nấy đều đúng ý.
Có lẽ vì ta nhìn hắn quá lâu, nên hắn cuối cùng cũng mở lời:
“Nàng không muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi gì?”
Tàng Viễn mím môi, khẽ nói:
“Chuyện của Gia Trụ.”
Ta cười gượng:
“Chàng không nói thì ta cũng quên rồi.”
Tàng Viễn không nói thêm, nhưng ta có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ bắp hắn. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, vì vậy ta mở lời:
“Ta chỉ tin vào những gì chính mắt ta nhìn thấy. Ngần ấy năm qua, chàng là người thế nào, ta hiểu rất rõ.”
Cơ thể Tàng Viễn không còn cứng nhắc nữa. Trong vòng tay hắn, ta bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đã cưỡi ngựa lâu như vậy mà vẫn chưa đến nơi, nhìn hướng đi thì có vẻ chúng ta đã ra khỏi thành.
Có lẽ vì sợ ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân sẽ mang điềm xấu, nên hắn mới đưa ta ra khỏi thành tìm chỗ ở khác.
Tàng Viễn sẽ không nghĩ xa đến vậy, chắc hẳn chỉ lo ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân, làm kinh động đến Nhiễm Tuyết Linh đang mang thai.
Khi ta còn đang mơ hồ suy nghĩ xem sẽ đi đâu, giọng nói khàn khàn của Tàng Viễn vang lên, như thể đã đấu tranh nội tâm rất lâu:
“Hôm trước khi ta khởi hành đi biên cương, Thái tử tìm ta uống rượu tiễn biệt, nói muốn mời cả Gia Trụ đến. “
“Ta bảo ta đã hẹn gặp riêng Gia Trụ vào buổi tối rồi. Thái tử nói có thể gọi Gia Trụ qua, ba người cùng uống trước, tối đến ta với Gia Trụ gặp riêng cũng được.”
“Ta bảo Gia Trụ có việc không thể đến. Thái tử hỏi việc gì. Ta nói Gia Trụ có hẹn dùng cơm với thủ lĩnh cấm quân trấn thủ thành.”
“Thái tử hỏi không thể hoãn lại sao. Ta nói Gia Trụ có kinh nghiệm dẫn binh, lần này giúp thủ lĩnh cấm quân phối hợp lực lượng tuần tra trong thành, việc trọng yếu không thể trì hoãn.”
“Thái tử không nói gì thêm. Sau đó, khi Gia Trụ bị bắt, Thái tử mới nói với ta rằng nhờ ta nhắc nhở, hắn mới nhận ra có điều bất ổn ở cấm quân trong thành và kịp thời chuẩn bị.”
Một loạt lời giải thích khiến ta nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng ta cũng hiểu ra ý tứ của Tàng Viễn. Chuyện này chắc chắn đã đè nặng trong lòng hắn nhiều năm, đến mức hắn có thể nhớ rõ từng lời mà kể lại.
Người sống luôn đau khổ hơn kẻ chết, quả nhiên là như vậy.
Nghĩ tới đây, ta vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm dây cương của Tàng Viễn:
“Ta đã biết chuyện này không liên quan đến chàng. Thật ra, chàng không cần phải mãi ghi nhớ trong lòng. Dù sao chàng cũng là tướng quân, phải trung với vua. Trung với vua không phải là trung với một cá nhân nào, nên dù chàng có tố cáo Gia Trụ cũng chẳng sao. Tạo phản là tội đại nghịch bất đạo, chàng chưa từng làm sai điều gì. Ta sẽ không trách chàng, ngay cả Gia Trụ dưới suối vàng chắc chắn cũng sẽ không trách chàng.”
Bàn tay Tàng Viễn nổi rõ gân xanh, ta cảm thấy mắt hắn dường như đỏ hoe. Theo phản xạ, ta hỏi:
“Chàng muốn khóc sao?”
“Không.”
“Nhưng mắt chàng đỏ rồi.”
Hồng Trần Vô Định
“Bị gió thổi.”
“Ồ.”
Ta không vạch trần hắn, chỉ đổi chủ đề:
“Tướng… không, Viễn ca ca, chúng ta hòa ly đi.”
Nhớ đến chuyện hắn muốn từ quan, ta cũng đổi cách xưng hô. Nhưng lần này, Tàng Viễn không trả lời ta.
Ta giải thích:
“Hòa ly nghe vẫn hay hơn góa vợ, đúng không?”
Tàng Viễn đột ngột giật dây cương, làm ta giật mình. Hắn nói:
“Đến rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một căn nhà gỗ nhỏ, phía trước là một mảnh đất hoang, trông như đã từng được khai hoang.
“Đây là đâu vậy?” Ta tò mò hỏi.
“Vườn cúc trường thọ.”
“Đâu có cúc trường thọ nào đâu?”
“Chúng ta có thể tự trồng.”
Tàng Viễn từ trong nhà gỗ lấy ra từng bao lớn hạt giống. Ta sững sờ nhìn tất cả, hắn ngập ngừng nói:
“Đây là quà sinh thần ta tặng nàng.”
Những ngày tiếp theo, chúng ta sống trong căn nhà gỗ nhỏ đó.
Nhà tuy nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ. Có Tàng Viễn ở bên, ban đêm ta cũng không thấy lạnh.
Ban đầu, Tàng Viễn cuốc đất, ta rải hạt giống.
Sau đó, ta quấn kín nằm trên ghế, nhìn Tàng Viễn tự mình gieo trồng.
Rồi về sau, Tàng Viễn ôm ta ngồi trên ghế, chúng ta cùng chờ hạt giống nảy mầm.