Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 3

Ta trừng mắt nhìn Sơn Nại, nàng uất ức cúi đầu không dám nói thêm lời nào.

 

Cảnh cáo Sơn Nại xong, ta quay lại đã bắt gặp ánh mắt của Tàng Viễn.

 

Ta định mở miệng giải thích, nhưng hắn đã quay lưng bước đi, chỉ để lại một câu:

 

"Thân thể không tốt, đừng chạy lung tung."

 

Hắn không cho ta cơ hội để nói gì thêm, bóng dáng hắn đã khuất hẳn ở sân sau.

 

Ta bật cười tự giễu, Sơn Nại len lén liếc nhìn ta, thấy ta không có phản ứng gì mới dè dặt nói:

 

"Phu nhân, tướng quân những năm qua thường chinh chiến bên ngoài, hiếm khi về được một lần, người phải tranh thủ lúc này mà gần gũi với tướng quân hơn chút đi."

 

Ta không muốn giải thích, chỉ bước về phía viện của mình: 

 

"Về thôi, ta lại thấy lạnh rồi."

 

Ta hiểu tâm tư của Sơn Nại, nàng đang thương hại ta.

 

Mặc dù ta đã nhiều lần nói rõ với nàng rằng ta và Tàng Viễn không có tình cảm gì, nhưng nàng vẫn nghĩ đủ cách để tác hợp.

 

Bởi vì nàng thương hại ta – một phu nhân không thân thích, không bạn bè, lại bệnh tật triền miên.

 

Có lẽ để kích thích ý chí của ta, dọc đường Sơn Nại không ngừng nhắc tới chuyện Tàng Viễn hái hoa.

 

"Tướng quân trước giờ chưa từng có nhã hứng đi hái hoa, nhìn chiếc giỏ kia, chắc chắn là để cho nữ nhân đó. Nàng ta thật lợi hại, hôm qua vừa vào phủ, hôm nay đã sai được tướng quân làm việc. Một người như vậy, phu nhân không muốn gặp thử sao?"

 

Ta không muốn gặp.

 

Nhưng đôi khi, không phải cứ không muốn là có thể tránh.

 

Còn chưa đến giờ dùng bữa tối, Nhiễm Tuyết Linh đã mang lễ vật tới viện của ta.

 

Nàng mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, bụng hơi nhô lên làm nàng toát ra vẻ đẹp đầy đặn, gương mặt tròn nhỏ với đôi mắt sáng rực như sao, cả người tỏa ra sức sống dồi dào – hoàn toàn trái ngược với ta.

 

"Lẽ ra hôm qua ta đã phải tới bái kiến tỷ tỷ, nhưng vì đường xá xa xôi mệt nhọc, tướng quân bảo ta nghỉ ngơi trước, nên hôm nay mới qua được. Tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?"

 

Nhiễm Tuyết Linh vừa nói vừa xoa xoa bụng mình.

 

Ta sững sờ nhìn bụng nàng, vô thức mở miệng: "Là nhi tử hay nữ nhi vậy?"

 

Dường như không ngờ ta lại hỏi thẳng như vậy, Nhiễm Tuyết Linh ngừng lại một chút rồi tự hào ưỡn bụng: 

 

"Nghe nói là một nhi tử kháu khỉnh."

 

"Nhi tử tốt, nhi tử tốt..." Ta vô thức lẩm bẩm.

 

Nhi tử thì không cần chịu khổ nhiều.

 

Sơn Nại đặt mạnh tách trà lên bàn, như muốn nhắc nhở ta đã bỏ lỡ trọng tâm.

 

Nhiễm Tuyết Linh không để ý thái độ của Sơn Nại, cầm tách trà lên ngửi rồi lại đặt xuống:

 

"Có thai rồi không thể uống trà lạnh, làm phiền tỷ tỷ đổi giúp ta một ly nước ấm nhé."

 

Ta ra hiệu cho Sơn Nại, nàng miễn cưỡng đi chuẩn bị nước.

 

Nhiễm Tuyết Linh giơ tay, gọi người hầu cầm lễ vật đến bên cạnh, tự mình mở tấm vải đỏ phủ bên trên.

 

Một tấm da hổ được gấp gọn gàng nằm trên khay.

 

"Nói cũng lạ, những nữ nhân mang thai khác đều sợ lạnh, còn ta lại sợ nóng. Vì vậy, tấm da hổ mà tướng quân tặng trước đó ta không dùng đến. Ta mới đến đây, trong tay không có gì quý giá, không biết tấm da hổ này tỷ tỷ có thích không?"

 

Ta cố gắng kiềm chế ánh mắt tham lam của mình, nhưng không nhịn được mà đưa tay chạm vào tấm da hổ.

 

Hồng Trần Vô Định

Ừm, thật dày dặn, chắc chắn ấm hơn chăn rất nhiều.

 

"Thích, ta rất thích."

 

Ta không chờ đợi được nữa mà nhận lấy khay, khiến Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

 

Có lẽ thấy ta thật sự vui vẻ, nàng mới chậm rãi mở miệng:

 

"Thì ra tỷ tỷ là người dễ tính như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi."

 

Nhiễm Tuyết Linh nói xong liền đứng dậy, cúi người qua loa:

 

"Ta phải về dùng bữa với tướng quân, tỷ tỷ có muốn đi cùng không?"

 

"Các ngươi ăn đi, ta không qua đâu." Ta lịch sự từ chối.

 

Nhiễm Tuyết Linh cũng không khách sáo thêm, xoay người rời đi.

 

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình, ta hết lần này đến lần khác vuốt ve tấm da hổ.

 

Thật tốt, dù không có Tàng Viễn, ta cũng sẽ không bị rét nữa.

 

3

 

Một đêm không mộng mị.

 

Khi tỉnh dậy, ta thỏa mãn vuốt ve lớp lông mềm mượt trên tấm da hổ trải trên chăn.

 

Sơn Nại vốn đầy vẻ không phục, thấy dáng vẻ của ta, cũng không dám nhắc chuyện đưa tấm da hổ vào kho nữa.

 

Khi ta còn đang nghĩ phải làm sao để vượt qua một ngày nhàm chán này, trong cung có người đến.

 

Đó là Hạ công công bên cạnh Thái hoàng thái hậu.

 

Ông so với dáng vẻ trong ký ức của ta đã già hơn rất nhiều, cả người còng hẳn xuống.

 

"Thái hoàng thái hậu nhờ lão nô tới mời phu nhân vào cung."

 

Trong mười năm qua, Thái hoàng thái hậu đã nhiều lần phái người mời ta vào cung, nhưng trừ các yến tiệc do Hoàng đế hạ lệnh mà các quan viên phải mang theo gia quyến tham dự, còn lại ta đều từ chối.

 

Dù là yến tiệc, ta cũng chỉ cúi đầu ăn uống, không ngẩng lên nhìn ai, ăn xong liền rời đi, không nán lại thêm chút nào.

 

Chỉ là, Hạ công công đích thân tới, đây vẫn là lần đầu.

 

Dường như hiểu được sự nghi hoặc của ta, Hạ công công run rẩy môi mở lời:

 

"Phu nhân vào cung rồi sẽ hiểu."

 

Lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Nghĩ kỹ lại, ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, sao phải vướng bận chuyện cũ?

 

Người c.h.ế.t như đèn tắt, ân oán xưa cũ cũng nên quên đi rồi.

 

Vì vậy ta bảo Sơn Nại thu dọn sơ qua, sau đó theo Hạ công công ra ngoài, và cuối cùng ta đã hiểu lý do khiến Hạ công công mắt ngấn lệ.

 

Trong cung điện uy nghiêm và tráng lệ, Thái hoàng thái hậu tóc đã bạc trắng, ngồi ngay ngắn ở chính giữa.

 

Đôi mắt già nua không còn tiêu điểm, ngây dại nhìn về một phía.

 

"Mấy ngày trước người bị bệnh, tỉnh dậy thì không nhớ được ai nữa, lúc tỉnh táo, lúc mê man." Hạ công công vừa rót trà cho Thái hoàng thái hậu vừa giải thích với ta.

 

Nhìn dáng vẻ của Thái hoàng thái hậu, oán hận trong lòng ta tan biến sạch sẽ, sống mũi cũng cay xè.

Bình Luận (0)
Comment