Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 4

Hạ công công ghé sát tai Thái hoàng thái hậu, nhẹ giọng nói:

 

"Nương nương, Tàng phu nhân tới rồi."

 

Thái hoàng thái hậu không có chút phản ứng nào, Hạ công công liền đổi cách gọi:

 

"Là Đông Nhi cô nương, Đông Nhi cô nương tới rồi."

 

Cách xưng hô này khiến ta như bừng tỉnh từ giấc mộng xa xưa.

 

Ánh mắt Thái hoàng thái hậu dần lấy lại tiêu điểm, bà ngờ vực nhìn xung quanh:

 

"Ở đâu?"

 

Hạ công công giơ tay chỉ về phía ta, Thái hoàng thái hậu cũng nhìn theo, ta vội vàng cúi đầu hành lễ thật cung kính.

 

Bà nhìn ta một lát, sau đó như đứa trẻ, quay đầu lại, trừng mắt:

 

"Ngươi gạt ta, nàng không phải."

 

Hạ công công vội quỳ xuống:

 

"Lão nô nào dám gạt nương nương? Đây chính là Đông Nhi cô nương."

 

Nhưng Thái hoàng thái hậu không nhìn ta thêm lần nào nữa.

 

Hạ công công áy náy nhìn ta cười:

 

"Bệnh tình của nương nương lại nặng hơn, thật khiến phu nhân vất vả một chuyến.”

 

Hồng Trần Vô Định

Lòng ta chua xót không nói nên lời.

 

Ta từng oán trách bà, từng giận dữ với bà, nhưng khi đối diện với dáng vẻ này, ta không thấy chút hả hê, thậm chí không còn chút oán hận nào.

 

Hạ công công lại định mở miệng:

 

"Thật ra nương nương…"

 

Chưa kịp nói xong, cung nữ bên ngoài đã vào thông báo – An Nguyệt công chúa tới.

 

An Nguyệt công chúa là trưởng nữ của Vạn Kỳ Gia Chính, năm nay vừa tròn mười tuổi.

 

Với bộ y phục đỏ rực như một ngọn lửa, An Nguyệt công chúa chạy vào, tay cầm một chiếc chuồn chuồn tre, vừa chạy vừa gọi:

 

"Thái bà bà, người xem con mang đến cho người món đồ tốt gì này!"

 

Thái hoàng thái hậu lập tức lấy lại tinh thần, âu yếm ôm An Nguyệt công chúa vào lòng, mặc nàng khoe chiếc chuồn chuồn tre mà nàng tự làm.

 

Khung cảnh gia đình đoàn tụ vui vẻ ấy khiến lòng ta nhói đau.

 

Thấy không ai để ý, ta liền chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

 

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng nói của Thái hoàng thái hậu khiến ta cứng người.

 

"Ngoan nào, Đông Nhi, để bà nội bóc hạt dưa cho con nhé?"

 

Ta cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Thái hoàng thái hậu đang cầm hạt dưa trêu đùa An Nguyệt công chúa.

 

An Nguyệt công chúa không hài lòng, bĩu môi nói:

 

“Thái bà bà, người lại nhầm rồi, con là Nguyệt Nhi, không phải Đông Nhi. Người là thái bà bà, không phải bà nội.”

 

Ta loạng choạng lùi lại một bước, may mà Sơn Nại nhanh tay đỡ lấy ta.

 

Trong khoảnh khắc hoang mang, ánh mắt ta chạm phải ánh nhìn của Hạ công công, ta lập tức hiểu ra lời nói dang dở của ông khi nãy.

 

Cung điện ấm áp như mùa xuân, nhưng ta không thể ở lại thêm một giây nào, kéo tay Sơn Nại, vội vàng rời đi.

 

Có một tiểu thái giám lanh lợi lập tức bước tới dẫn đường, nhưng ta thậm chí không còn sức để nói một lời cảm ơn.

 

Thật ra, chẳng ai quen thuộc đường đi trong hoàng cung hơn ta.

 

Sơn Nại đầy lo lắng, nhưng nàng cũng biết điều không nói lời nào, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dìu ta từng bước ra ngoài.

 

Vừa bước ra khỏi cung điện, tiểu thái giám dẫn đường bỗng quỳ sụp xuống.

 

“Nô tài tham kiến Hoàng thượng.”

 

Ta theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy gương mặt của Vạn Kỳ Gia Chính – gương mặt có bảy phần giống Gia Trụ.

 

Ta cố kìm nén nỗi hận đang dâng trào trong lòng, cúi đầu hành lễ:

 

“Thần phụ bái kiến Hoàng thượng.”

 

Gia Chính từng bước tiến đến trước mặt ta, dù ta không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt đầy chán ghét hắn dành cho ta.

 

Hắn không mở miệng, ta chỉ có thể tiếp tục quỳ, đầu gối đau nhói đến mức tê buốt.

 

“Mệnh ngươi cũng thật dài đấy.” Hắn gần như nghiến răng nói ra câu này.

 

Ta cúi đầu sâu hơn: “Đa tạ Hoàng thượng che chở.”

 

Không khí lại trở nên im lặng, ta biết câu nói của mình đã chọc giận hắn. Nhưng có sao đâu? Dù thế nào, hắn cũng không ưa gì ta.

 

“Ai cho phép ngươi vào cung của Thái hoàng thái hậu?”

 

Hắn không cho ta cơ hội trả lời, lập tức tiếp lời:

 

“Từ nay về sau, ngươi không được bước vào cung của Thái hoàng thái hậu thêm một bước. Đừng mang thứ khí bẩn thỉu của ngươi làm ô uế hoàng cung.”

 

Gia Chính nói xong, liền sải bước rời đi, như thể ở lại thêm một giây cũng sẽ nhiễm phải "thứ khí bẩn thỉu" ấy của ta.

 

Sơn Nại đỡ ta đứng dậy, trong lòng ta bất chợt vang lên câu hỏi của Lữ thái y:

 

“Có điều gì muốn làm, có điều gì tiếc nuối thì hãy sớm thực hiện.”

 

Điều ta muốn làm nhất, chính là g.i.ế.c kẻ đã ra lệnh tru di Thư gia – tên cẩu hoàng đế mà ta từng yêu thương như một biểu đệ.

 

Trên đường về, ta tưởng mình sẽ mơ hồ, nhưng không ngờ đầu óc lại càng thêm tỉnh táo.

 

Vì lời dặn của Gia Trụ, ta đã nhẫn nhịn suốt mười năm. Chẳng lẽ ta sẽ c.h.ế.t đi như vậy sao?

 

Dù sao ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, tại sao không dám làm một chuyện lớn lao?

 

Khi ý nghĩ đó ngày càng táo bạo, gương mặt của Tàng Viễn bất ngờ hiện lên trong đầu ta.

 

Đúng vậy, dù ta có liều lĩnh làm gì, cũng không thể kéo hắn vào chuyện này.

 

Vừa bước vào sân, ta đã thấy Nhiễm Tuyết Linh đang chờ từ lâu.

 

Sơn Nại lạnh lùng hỏi: “Nhiễm cô nương tới đây làm gì?”

 

Tàng Viễn vẫn chưa cho Nhiễm Tuyết Linh danh phận, có lẽ cảm thấy làm thiếp là không xứng với nàng, nhưng để cưới làm bình thê lại phải qua lễ bộ, mất nhiều thời gian.

 

Vì vậy, người trong phủ tạm gọi nàng là "Nhiễm cô nương".

 

Nhiễm Tuyết Linh cũng không khách sáo: “Chờ chủ tử của các người thôi.”

 

Ta cố gắng mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

 

Nhiễm Tuyết Linh nói đầy lý lẽ:

 

“Ta nghe hạ nhân trong phủ nói, tỷ và tướng quân đã quen nhau từ hơn mười năm trước. Xem ra ta đã bỏ lỡ mất mười năm quý giá, thật là thiệt thòi. Vì vậy, ta muốn tới tìm tỷ để nghe về chuyện trước đây của tướng quân. Mong tỷ biết điều một chút.”

 

“Để hôm khác được không?” Ta cố gắng gượng cười, “Hôm nay ta vào cung, thật sự quá…”

Bình Luận (0)
Comment