Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
So lần gặp trước ở cổng phủ, tu vi của Kỳ Duật đã tăng lên không ít, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, giống như người bệnh nặng mới khỏi, tinh thần như bị đào rỗng.
Đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy Trình Diệp trong nháy mắt liền sáng lên, môi mỏng khẽ nhếch, bước nhanh hướng về phía bóng lưng mà hắn nhớ nhung sớm chiều.
"..." Dư quang liếc thấy góc áo của Kỳ Duật, Trình Diệp liền kéo tay đứa nhỏ, làm bộ không nhìn thấy kẻ đáng ghét kia, tự mình nói, "Tiểu Hi, có đói bụng không, muốn ăn cái gì?" Nói xong cũng không chờ đứa nhỏ trả lời, trực tiếp kéo nhóc đi vào một quán ăn ở đầu hẻm.
Trước đây Trình Diệp đã từng ăn ở quán này, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đủ các loại, thức ăn cũng coi như đầy đủ sắc hương vị, đặc biệt là đồ tráng miệng, cắn một miếng bánh mềm mềm, nhẹ nhàng khoan khoái ngọt ngào lan ra đầu lưỡi, ngon vô cùng.
Hơn nữa đồ tráng miệng đều là linh thực, tu sĩ ăn có thể củng cố tu vi, người bình thường ăn cũng có thể cường thân kiện thể.
Trong đầu đã mường tượng ra hình dáng của một đống đồ ăn, nước miếng đã bắt đầu tràn ra trong khoang miệng Trình Diệp, cậu nuốt nước miếng một cái, liếm môi, cúi đầu hỏi đứa nhỏ: "Thích ăn đồ ngọt không?"
Trình Hi trừng trừng nhìn ngón tay trắng hồng đang nắm cổ tay mình, cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh, nhẵn nhụi lại ôn nhuận, đầu 'oành' một cái trống rỗng, bên tai truyền đến từng trận nhiễu sóng, ù tai, làm gì còn nghe thấy Trình Diệp nói cái gì, chỉ ngốc nghếch đứng im tại chỗ.
"Bị choáng sao?" Đứa nhỏ này sẽ không phải là vì tự bế quá lâu nên khi nhìn thấy nhiều người liền bị giật mình đấy chứ? Tâm lý yếu ớt như vậy? Trình Diệp lo lắng xòe tay quơ quơ trước mắt Trình Hi.
"A?" Trình Hi bừng tỉnh, sắc mặt đỏ lên, vừa luống cuống vừa sốt sắng cầm lấy vạt áo của bản thân.
Trình Diệp: "Lời ta vừa nói ngươi căn bản không nghe đúng không? Suy nghĩ cái gì mà mất tập trung vậy?"
Tay bị nắm khiến nửa người đều chết lặng, lòng bàn tay Trình Hi đổ mồ hôi ròng ròng, nhóc sợ bị Trình Diệp ghét bỏ, muốn rút về, nhưng lại bị nắm chặt hơn, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Trình Diệp, càng thêm hoảng loạn, lắc đầu liên tục: "Không... Không suy nghĩ gì cả, chỉ là..."
Đứa nhỏ nhìn chung quanh một vòng.
Vừa nhìn cách trang trí của tửu lâu (quán rượu/ăn) liền biết nơi này bán đồ ăn không hề rẻ, luống cuống nhìn Trình Diệp tràn đầy do dự và lo lắng.
Trình Diệp một vỗ vào gáy nhóc một cái: "Nghĩ gì thế, lẽ nào chỉ có một bữa ăn mà ta không mời nổi ngươi?"
"Tiểu nhị, có món gì mới không? Giới thiệu qua cho ta một chút?" Trình Diệp thường xuyên đến, hơn nữa mặt cậu là kiểu một lần gặp là khó quên, tiểu nhị vẩy vẩy khăn lập tức cong người tiến lên nghênh đón, cầm thực đơn theo Trình Diệp ra hiệu mà đưa cho đứa nhỏ, nịnh hót cười cười, "Lâu rồi không gặp Trình thiếu gia."
Trình Diệp đen mặt, cầm lấy đôi đũa: "Ồ."
Nhận ra Trình Diệp không vui vẻ lắm, tiểu nhị tự giác biết mình nói sai, liên tưởng đến những lời đồn thổi gần đây, cũng cho rằng Trình Diệp thất tình nên tâm tình không vui, nhất thời không dám lỗ mãng, ngượng ngùng ghi nhớ những món ăn bọn họ muốn ăn liền lập tức rời đi.
Đồ ăn còn chưa tới, Kỳ Duật đã tới trước.
"Trình Di..." Trong nháy mắt nhìn thấy Trình Diệp, Kỳ Duật liền cười tươi, nhưng Trình Diệp lại như không nhìn thấy hắn, mắt nhìn thẳng không thèm quan tâm hắn.
Trình Diệp thưởng thức ly trà, hoàn toàn không có chia cho Kỳ Duật lấy nửa ánh mắt.
Con ngươi Kỳ Duật tối sầm, hít sâu một hơi, cẩn trọng ngồi xuống bên cạnh cậu: "Diệp Tử, ngươi, không phải đang bế quan sao? Nhanh như vậy đã xuất quan?"
Nếu không phải vì Trình Hi, sợ rằng Trình Diệp thật sự sẽ bế quan mấy chục năm, dù sao thì tu sĩ đều là dùng đơn vị trăm để tính tuổi mà.
Trình Diệp liếc mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Tay Kỳ Duật có chút run, móc móc bên hông, rồi đặt lên bàn một loạt chai lọ màu trắng, lấy lòng nói: "Diệp Tử, đây, đều là đan dược ta lấy được ở chỗ phụ thân, ngươi xem có cái nào hữu dụng không, thương thế của ngươi..." Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn hơi đảo, không dám nói tiếp.
Trình Diệp không hề tức giận, chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, cái nhìn này khiến tâm Kỳ Duật như là bị nhéo, đau đến không thở nổi.
Hắn không sợ Trình Diệp giận hắn, chỉ sợ Trình Diệp coi hắn như người vô hình.
Kỳ Duật đang muốn tiếp tục khuyên, Trình Diệp xì cười ra tiếng.
Kỳ Duật: "Diệp..."
Trình Diệp khinh thường nâng cằm: "Ngươi cảm thấy Trình gia ta thiếu mấy lọ đan dược này?"
"Không không không, dĩ nhiên không phải." Kỳ Duật vội vội vã vã lắc đầu, đôi môi căng thẳng đến run rẩy, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Ta chỉ là, chỉ là muốn đem hết đồ tốt nhất đều cho ngươi."
Kỳ Duật hạ giọng: "Tu vi của ngươi —— "
Trình Diệp biết hắn muốn nói cái gì, đơn giản chính là tu vi của cậu giảm xuống. Bất quá đây cũng không phải là vấn đề, đó chỉ là cái cớ 666 nghĩ ra.
Hiệu quả cũng không tệ lắm.
Chả phải tốt đến mức có thể nhìn thấy biều tình hổ thẹn, hối hận đến chết của Kỳ thiếu sao?
Nhận nhầm người?!
Nội tâm Trình Diệp lại bùng lên lửa giận, trên thế giới này sao lại có nhiều hiểu lầm như vậy?!
Trình Diệp không tin, nửa năm qua sớm chiều ở chung, Kỳ Duật thật sự một chút cảm nhận cũng không cảm nhận ra được Phùng Ngọc Hiên có gì đó không đúng, hoặc là lời Phùng Ngọc Hiên nói chính là thánh chỉ? Dăm ba câu liền có thể che giấu toàn bộ chân tướng?
Vậy mà nói là không quá yêu!
Nếu như Kỳ Duật có dù chỉ là một chút nghi ngờ, luôn tìm hiểu tra hỏi cặn kẽ, liệu có xảy ra chuyện hiểu lầm này không?
Trình Diệp hạ mí mắt, rót một ly trà, nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: "Tu vi của ta như thế nào thì cũng không liên quan gì đến Kỳ công tử, vô công bất thụ lộc (*), linh dược của Kỳ công tử, Trình Diệp không dám nhận."
(*) Vô công bất thụ lộc: nghĩa là không có công thì không nhận bổng lộc. Không làm mà đòi có ăn... à không, không làm thì sẽ không nhận lợi lộc.
Cảm giác đắng chát dâng lên cổ họng, Kỳ Duật như bị ngộp thở.
Trình Diệp vì hắn mới bị giảm tu vi, nhưng lúc Trình Diệp chịu khó chịu khổ, hắn lại ma xui quỷ khiến nhận nhầm đối tượng báo ân, đáng lí ra pháp bảo và đan dược tốt nhất phải đưa cho Trình Diệp lại đem hết cho một kẻ lừa gạt là Phùng Ngọc Hiên.
Hiện tại, tài nguyên trên tay hắn cũng không còn nhiều, Diệp Tử lại còn đang hận hắn, hắn thực sự không biết nên làm như thế nào mới có thể bù đắp vết thương trong lòng Trình Diệp.
Về nhà ở mấy ngày, chỉ cần vừa nghĩ tới bữa yến tiệc sinh thần kia, lúc Trình Diệp hùng hổ doạ người nhưng đáy mắt nhìn hắn lại toát ra đau buồn, Kỳ Duật luôn sẽ cảm thấy như có một cây đao, đâm sâu vào tim hắn.
"Kỳ công tử, ngươi là đang thương hại ta sao, thấy tu vi của ta lâu như vậy không khôi phục? Muốn giúp ta một tay?" Trình Diệp rũ mắt xuống, giả vờ nhẹ nhàng nói, "Vậy ngươi không cần phí tâm, thương thế của ta không đơn giản, cho dù là tiên đan, cũng không thể nhanh chóng khôi phục lại thời kì đỉnh cao như trước."
"Có lẽ, đời này ta cứ như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao ta ở trong mắt mọi người vốn là một tên công tử bột, không cần tu luyện cũng có thể sống rất tốt, đúng không, Kỳ công tử?"
Mắt Kỳ Duật chợt lóe một tia lạnh lẽo, hiển nhiên, mặc dù Trình Diệp nói một cách bình tĩnh như vậy, hắn cũng không thể tha thứ vì những chuyện đã xảy ra.
"Trừng ta làm gì, ta nói là sự thật." Trình Diệp lớn giọng, "Nói chứ, sao đồ ăn bàn này còn chưa có thế? Ta trước đây cũng không dựa vào tu vi để hoành hành bá đạo, bây giờ có bị vậy thì cũng sao chứ?" Trình Diệp ngẩng đầu đối diện với rất nhiều ánh mắt đang liên tục nhìn chằm chằm sang bên này, nhưng cậu chỉ nhìn tiểu nhị đang kinh hoàng lại nơm nớp lo sợ không dám lại đây, híp mắt, "Được rồi, mang món ăn lên đi."
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, ánh mắt Kỳ Duật chứa kiếm khí cực nặng nề, chân run run nhưng lại cực kỳ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Món cuối cùng vừa được đặt lên mặt bàn, tiểu nhị liền ôm khay quay người chạy như một làn khói.
Trình Diệp: "..."
Trình Diệp đưa cho Trình Hi một đôi đũa, không ngẩng đầu, nhưng lời nói lại nhằm vào Kỳ Duật: "Kiếm ý của ngươi quá mạnh, tu vi của ta và Trình Hi cũng không cao, ngươi cố ý à?"
Kỳ Duật trong nháy mắt liền hoảng hốt, "Rắc rắc ——" lọ đan dược màu trắng đang cầm trong tay liền xuất hiện mấy vết nứt: "Không không không, ta không phải, ta chỉ là..." Kỳ Duật một mặt bị thương mà nhìn Trình Diệp, ngập ngừng nói, "Không muốn ngươi nói bản thân như vậy."
Trình Diệp vẫn như trước không nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt gắp thức ăn cho Trình Hi: "Làm sao, ta còn không ngờ Kỳ thiếu có tật xấu giả tạo như vậy đó, có một số việc không phải không nói liền không tồn tại." ngươi tránh không nói đến chuyện nhận nhầm người thì có thể xóa đi ký ức nửa năm qua ngươi từng tú ân ái với Phùng Ngọc Hiên sao?
Kỳ Duật giống như là bị tát một cái, triệt để ủ rũ.
Vì mấy lọ đan dược quá chiếm diện tích, lúc Trình Diệp gắp rau không chỉ chạm phải một hai lần, nhưng hoàn toàn không có ý tứ nhận lấy, tâm Kỳ Duật lạnh hơn, tức giận nhưng vẫn ráng nhịn xuống, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn Trình Diệp gắp rau cho Trình Hi.
Con ngươi Trình Hi đen lay láy nhìn tới nhìn lui giữa hai người, bị Trình Diệp một chưởng vỗ vào giữa trán: "Nhìn cái gì, không phải đói bụng sao? Còn không mau ăn cơm đi?"
"Nhưng cũng không cần ăn quá nhiều, linh lực quá nhiều sẽ làm vỡ kinh mạch." Trình Diệp sờ sờ đầu Trình Hi, đầu ngón tay xoa dấu vết nơi đuôi mắt đứa nhỏ một vòng, cảm nhận được sự run rẩy của nhóc, cậu có chút ngạc nhiên nói, "Vết thương đã sắp thành sẹo rồi ngươi còn đau?" Đứa nhỏ này không phải là muốn ăn vạ chứ.
Trình Hi rúc đầu vội vàng né tránh, hai tai đều hồng lên.
Cảm nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay đột nhiên bắt đầu nóng lên, Trình Diệp ngẩn người một chút, ha ha cười ra tiếng: "Được rồi, Tiểu Hi nhà chúng ta đã là một đứa trẻ trưởng thành, sau này không thể sờ đầu."
Kỳ Duật cảm thấy hơi kỳ quái, đặc biệt là thái độ Trình Diệp đối với hắn và đứa trẻ này khác nhau một trời một vực, trong lòng đầy chua xót.
Nhưng hắn biết, đây là hắn tự làm tự chịu.
Nghe nói lúc đó chính đứa nhỏ này đã cứu Trình Diệp lúc cậu thương tích đầy người.
Ánh mắt Kỳ Duật nhìn về phía đứa nhỏ nhiều hơn mấy phần cảm kích, tựa hồ như đứa nhỏ đã cứu hắn vậy.
Chỉ có điều ——
Một đôi mắt đen nhánh nơi sâu xa ẩn giấu đi một tia nguy hiểm không thể thấy rõ, Kỳ Duật theo bản năng khởi động cơ chế phòng bị, từng tia từng tia kiếm ý bắn ra bên ngoài.
Hắn không biết mình vì sao lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người một đứa nhỏ có tu vi thấp như vậy, càng không biết đứa nhỏ này vì sao lại có địch ý với hắn, chỉ nghĩ đứa nhỏ bị Trình Diệp ảnh hưởng, nên cũng không thích hắn.
"!" Trình Diệp kéo tay Trình Hi một cái che chắn cậu ở sau lưng mình, đôi mắt to tròn trừng Kỳ Duật, "Ngươi có ý gì? Bất mãn với ta thì cứ nhắm vào ta, ngươi nổi nóng gì với một đứa trẻ hả?"
"Không phải, ta không có." Kỳ Duật nhìn cậu bao che cho đứa nhỏ như vậy, vừa đau lòng vừa muốn nhanh chóng giải thích, nhưng lại bị Trình Diệp không chút lưu tình cắt ngang, "Không cái gì, người hại ta giảm tu vi không phải ngươi? Người hại ta bị mất danh dự, lại muốn cùng Phùng Ngọc Hiên hoàn toàn không đáng nhắc tới kia quấn lấy nhau không phải ngươi? Hay là nói người bây giờ phóng ra kiếm ý vào chúng ta không phải ngươi? Kỳ công tử, ngươi rảnh rỗi quá thì đi luyện kiếm đi, lãng phí thời gian lên người ta làm gì."
Trình Diệp đùng đùng nói một tràng, dù như vậy vẫn cảm thấy chưa hết giận, cười nói, "Cho dù ngươi muốn giết thời gian, cũng làm ơn né chỗ ta đi có được không, mỗi lần đụng phải ngươi ta đều gặp xui xẻo, nếu ngươi thật sự áy náy vì làm ta giảm tu vi thì ta liền van cầu ngươi, cách xa ta ra một chút được không!"
Kỳ Duật khiếp sợ nhìn về phía Trình Diệp, tựa hồ không nghĩ tới Trình Diệp lại đột nhiên tức giận.
Trình Diệp cũng ngây ngẩn cả người , dựa theo trình tự kịch bản, cậu phải giữ chút mặt mũi cho Kỳ Duật, dù sao đối phương cũng là Đại thiếu gia từ nhỏ đã được vây quanh, yêu chiều mà lớn lên, nếu như làm hắn thẹn quá hóa giận, vậy vai diễn này liền diễn không nổi nữa.
Thế nhưng ——
Trình Diệp liếc mắt nhìn Trình Hi được chính mình che chở ở phía sau...
Thôi, không thể diễn thì không thể diễn, dù sao cậu cũng còn rất nhiều thủ đoạn. Phùng Ngọc Hiên có thể câu dẫn người này, không có lý do gì cậu lại không làm được.
Người cậu đã muốn che chở thì phải che chở đến tận gốc rễ.
Mắt thấy sắc mặt Trình Diệp xác xác thực thực lạnh xuống, tâm Kỳ Duật cũng tĩnh mịch theo, hắn tự biết tiếp tục ở lại đây chỉ khiến Trình Diệp càng thêm tức giận, không thể làm gì khác hơn là do dự xem có nên ngồi tiếp hay không, nhưng đứng lên rồi lại không nỡ rời đi, ánh mắt lưu luyến gắt gao nhìn chằm chằm Trình Diệp.
Tựa hồ chỉ cần Trình Diệp toát ra ý tứ muốn hắn ở lại, cho dù chỉ nhỏ như cây đinh, hắn cũng sẽ mặt dày tiếp tục ngồi xuống.
Chỉ là Trình Diệp không hề liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, hết sức chăm chú chiếu cố Trình Hi ăn cơm, tựa hồ trên bàn không phải là cơm tầm thường mà là sơn hào hải vị ngàn năm khó gặp.
Tay nắm kiếm khẽ run, mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng Kỳ Duật không dám tiếp tục tỏa ra nửa phần kiếm ý, một là thật sự sợ làm Trình Diệp bị thương, hai là sợ cậu hiểu lầm lại càng thêm tức giận.
Kỳ Duật chậm rãi đứng lên, từ đầu đến cuối đều không đợi được Trình Diệp giữ lại, không thể làm gì khác hơn là chầm chậm từng bước một rời đi.
Chờ bóng người của hắn hoàn toàn biến mất ở cửa tửu lâu, Trình Diệp giương mắt nhìn lên, sâu sắc lườm một cái, thở dài một hơi.
Trình Hi đang gắp một miếng đậu hũ, nghe thấy tiếng thở dài không kịp không chế lực tay, đậu hũ bị kẹp nát bét.
Trình Diệp thấy thế cười ha ha, cầm cái thìa múc mấy miếng đậu hũ sốt cà chua chan lên chén cơm của nhóc, trêu ghẹo nói: "Vậy mà còn muốn luyện kiếm, một chút lực tay còn không chế không được."
Trình Hi nghiêm mặt: "Ta sẽ rất lợi hại."
Thấy bộ dáng đứa trẻ đàng hoàng trịnh trọng, Trình Diệp không kìm lòng được cười ra tiếng, lại cảm thấy như đang xúc phạm tới lòng tự trọng của đứa nhỏ, vội vàng bù đắp một câu: "Ừ, sẽ."
Trình Hi: "... Ta sẽ lợi hại hơn cả Kỳ Duật."
Trình Diệp trịnh trọng gật gật đầu: "Ừ, ta nhất định sẽ chờ đến ngày đó."
Trình Hi: "..." Lời ta nói là thật.
Hiển nhiên Trình Diệp căn bản không quan tâm việc tu hành của nhóc, dù sao cho dù nhóc chỉ là người bình thường, Trình gia cũng sẽ nuôi Trình Hi, cho nên cậu gắp một miếng đồ ăn liền chuyển đề tài: "Ngươi không thích Kỳ Duật?"
Trình Hi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trình Diệp cười cười: "Căng thẳng cái gì, không thích chính là không thích, làm sao, hắn là linh đan diệu dược hay là công pháp bí tịch, nhất định phải được người người yêu thích? Ta chính là muốn biết một chút."
Ngay cả Kỳ Duật cũng cảm nhận được thì nói chi Trình Hi ở bên người Trình Diệp lâu như vậy làm sao cậu không phát hiện được, đặc biệt là Trình Hi căn bản không che giấu sự chán ghét của nhóc với Kỳ Duật.
Trình Hi cúi đầu, mặt cơ hồ chôn ở trong bát, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ta không thích bất kỳ ai đi gần người Phùng gia."
Nghĩ đến trước đây đứa nhỏ từng bị tra tấn, nghĩ đến đứa nhỏ bây giờ còn đang phải chịu đủ nỗi khổ do hỏa độc, tu luyện cũng bị ảnh hưởng, cảm xúc tức giận của Trình Diệp đối với Phùng Ngọc Hiên vốn dĩ đã vơi đi lại bùng lên, lửa giận đột nhiên bốc lên hừng hực, cậu vỗ vỗ đầu Trình Hi, lòng bàn tay thuận theo mái tóc có chút sơ của nhóc trượt xuống, ôm đứa nhỏ vào trong ngực mình: "Yên tâm đi, có ta ở đây, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi." Dừng một chút, cậu liền bổ sung, "Những người đã từng bắt nạt ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua!"
"Vậy còn ngươi, còn yêu thích Kỳ tu sao?" Thanh âm nhỏ đến mức cậu suýt không nghe thấy lại có chút run rẩy, như là sợ mình lại bị vứt bỏ một lần nữa.
Trình Diệp nghe ra ngữ khí che giấu sợ sệt của đứa nhỏ, vỗ vỗ lưng đứa nhỏ động viên nói: "Hắn đương nhiên không quan trọng bằng ngươi."
Kỳ Duật tuy rằng tội không đáng chết, nhưng lại khó chối bỏ tội lỗi, Trình Diệp suy nghĩ phải làm sao mới có thể trung hoà ân oán cá nhân của nguyên chủ và đứa nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cũng yên tĩnh không nói gì.
Nghe vào tai đứa nhỏ, đó chính là Trình Diệp không có phủ nhận cậu yêu Kỳ Duật, ánh mắt vốn dĩ đang lay động dần dần trở nên kỳ dị, thậm chí dâng lên một tia ý tứ hủy diệt rõ rệt. Con ngươi đen nhánh chợt lóe lên một tia quái dị, chỉ là Trình Diệp đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không cảm nhận được khí tức biến hóa trên người đứa nhỏ.
Kỳ Duật đương nhiên không đi, lâu như vậy hắn mới nhìn thấy Trình Diệp, đương nhiên không nỡ cứ như vậy rời đi, cho nên vẫn luôn bồi hồi ở quán cơm gần đó.
Ngồi mộ hồi lại không thể kiếm chế mà muốn nhìn thấy Trình Diệp, cho nên rời đi không bao lâu Kỳ Duật lại xuất hiện ở cửa tửu lâu, thậm chí cẩn thận rón rén đi vào, thế nhưng cũng không ngồi sát bên Trình Diệp, mà ngồi ở một bàn cách đó không xa.
Gọi một bình rượu, tự rót tự uống, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Trình Diệp.
"Ôi chao, đây không phải là Kỳ công tử sao, còn có ——" công tử bột híp mắt một cái, "Còn có Trình tiểu thiếu gia, bọn họ làm sao lại ở cùng nhau, ta biết rồi, nhất định là Kỳ thiếu muốn trả thù cho ngươi!" Công tử bột vốn định dẫn Phùng Ngọc Hiên nếm thử mỹ thực đặc sắc nơi này, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp làm sao lại đụng phải.
Phùng Ngọc Hiên nhìn thấy Trình Diệp, trong nháy mắt liền muốn chạy đi, nhưng hắn ta liếc mắt nhìn tên công tử bột bên cạnh, luôn cảm thấy hiện tại đột nhiên tránh né sẽ rất dễ bị hoài nghi, kiên trì che một bên mặt đi vào, ngồi ở một góc Trình Diệp và Kỳ Duật đều không nhìn thấy.
Hắn ta muốn trốn, nhưng tên công tử bột hoàn không quên được chuyện lúc nãy Trình Diệp châm chọc khiêu khích mình, đương nhiên phải thừa dịp Kỳ thiếu cũng ở đây mà chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng một phen.
Còn không chờ Phùng Ngọc Hiên lôi kéo hắn ta ngồi xuống, tên công tử bột đã đi về phía Kỳ Duật.
"!" Phùng Ngọc Hiên vội vã kéo ống tay áo của tên công tử bột lại, trước mặt mọi người liền bắt đầu lôi kéo, "Ngươi muốn làm gì?"
Công tử bột nháy mắt nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên, một mặt như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên là đi chào hỏi Kỳ công tử rồi." Thuận tiện nói một chút chuyện vừa nãy Ngọc Hiên bị bắt nạt, dù sao Ngọc Hiên thiện lương như vậy chắc chắn sẽ không muốn đi cáo trạng, nhưng hắn ta cũng không có thể trơ mắt nhìn Ngọc Hiên chịu ủy khuất, không thể làm gì khác hơn là để hắn ta tự mình ra tay vậy.
Phùng Ngọc Hiên sao lại không nhìn ra mưu kế trong ánh mắt tên công tử bột, trán đổ đầy mồ hôi, ráng nhỏ giọng nhất có thể nói chuyện, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân: "Hắn hiện tại chắc đang rất bận, chúng ta không nên đi quấy rầy hắn."
"Sao lại như vậy được, Kỳ thiếu cũng chỉ đi có một mình." Công tử bột không hiểu ra sao, không phải rất ân ái sao, tại sao vất vả lắm gặp mặt, không phải nên lập tức nghênh đón sao, sao lại muốn né tránh.
Hắn lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "A, ngươi có phải là sợ Kỳ thiếu hiểu lầm ngươi và ta không?" Hắn ta vỗ vỗ vai Phùng Ngọc Hiên, "Yên tâm đi, ta tự biết mình không thể so sánh được với Kỳ thiếu, sao lại dám..." Trên mặt công tử bột hiện lên một vệt hồng, hơi cúi đầu, "Kỳ thiếu nhất định sẽ không hiểu lầm."
Nói xong hắn ta tựa hồ cũng có chút ngượng ngùng, bước từng bước lớn tới chỗ Kỳ Duật.