Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 120

Edit: Lạc Lạc

 

Wattpad: Tolacty

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

"Kỳ công tử?" Tên công tử bột vốn không có tư cách chào hỏi Kỳ Duật, nhưng lúc này không giống ngày xưa, hắn ta và 'đạo lữ' của Kỳ Duật không chỉ có quen biết, mà cũng coi như là thân quen, đương nhiên có đặc quyền.

 

Kỳ Duật lấy hết dũng khí đang muốn bắt chuyện với Trình Diệp lần nữa, nhưng ý định mới vừa lóe lên đã bị cắt ngang, nhìn người hoàn toàn xa lạ trước mặt, nhất thời không kiên nhẫn.

 

"Chuyện gì?" Kỳ Duật hỏi.

 

"Trình tiểu thiếu gia cũng ở đây sao?" Tên công tử bột giả bộ ngạc nhiên, mặt nhìn về phía Trình Diệp, nhưng lời nói lại rõ ràng cho thấy là đang nói với Kỳ Duật, "Ngày hôm nay thật đúng là có duyên, vậy mà mới qua không bao lâu đã lại gặp Trình tiểu thiếu gia."

 

Trình Diệp lười để ý hắn ta, nhưng Kỳ Duật lại nghe thấy lời nói âm dương quái khí của hắn ta, trong lòng nhiều thêm mấy phần quái lạ.

 

"Trình tiểu thiếu gia, Kỳ công tử và Phùng công tử rất ân ái, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ tìm được người yêu thương cũng yêu thương ngươi." Tên công tử bột không dám nói xấu thẳng mặt Trình Diệp, chỉ biến đổi cách nói chuyện để Kỳ Duật nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn ta.

 

Trình Diệp nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thuận miệng đáp lại: "Vậy sao, vậy thì nhận phúc của ngươi, đa tạ."

 

Kỳ Duật đen mặt, lửa giận vừa bị đè nén lại lần nữa bùng lên, ánh mắt ác liệt như kiếm đâm vào trên người tên công tử bột, giọng điệu lãnh lẽo cảnh cáo nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

 

Chưa bao giờ nghe đồn tính cách Kỳ thiếu lại hỉ nộ (vui giận) thất thường như vậy, tên công tử bột bị dọa hết hồn, cơ đùi đều run rẩy, hắn ta theo bản năng muốn tìm trợ giúp, nhìn về phía 'vị hôn phu' của Kỳ thiếu - Phùng Ngọc Hiên.

 

Phùng Ngọc Hiên vốn đang chuẩn bị lặng lẽ trốn đi nhất thời thành tiêu điểm để mọi người chú ý, cảm nhận được xung quanh có vài ánh mắt đang nhìn mình, hắn ta ngượng ngùng, bị bức ép mới bất đắc dĩ chậm rãi đi tới, chào hỏi với Kỳ Duật, đương nhiên cũng không quên chào hỏi Trình Diệp: "A...A Duật, Trình tiểu thiếu gia khỏe chứ."

 

"Không dám nhận ba chữ tiểu thiếu gia của ngươi!" Trình Diệp cười lạnh một tiếng, lại phát hiện sắc mặt hơi trắng bệch của Trình Hi, nghĩ đến vừa rồi đứa nhỏ còn nói nó chán ghét Phùng gia, chỉ cảm thấy Kỳ Duật đúng là sao chổi, mỗi lần gặp phải hắn đều không có chuyện gì tốt.

 

Cậu liếc nhìn ánh mắt hóng chuyện của mọi người ở đây, không coi ai ra gì đứng lên: "Tiểu nhị, tính tiền."

 

Nói móc Phùng Ngọc Hiên thì lúc nào cũng được, nhưng không thể không để ý tới cảm xúc của đứa nhỏ, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng đứa nhỏ.

 

Không nghĩ tới dù ở trước mặt Kỳ Duật, Trình Diệp vẫn không nể mặt mũi như vậy, đặc biệt là tất cả mọi người đều đang đồn Trình Diệp mến mộ (yêu) Phùng Ngọc Hiên, mà mấy lần chạm mặt vừa rồi hoàn toàn không thấy biểu hiện ra, thậm chí khắp nơi muốn chen tới làm quen với Phùng Ngọc Hiên, vừa nghĩ tới người mình hận không thể che chở ở trên đầu quả tim lại bị đối xử lạnh lùng như vậy, sắc mặt tên công tử bột nhất thời có chút không vui.

 

Nhưng Phùng Ngọc Hiên lại khác, hắn ta tự biết mình xuất hiện ở đây là một loại sai lầm, cho nên cũng không dám nói nhiều, chỉ bó tay bó chân, im lặng đứng tại chỗ, thầm cầu cho Trình Diệp đi nhanh lên, tuyệt đối không nên vỡ lở ra, bằng không ——

 

Hắn ta thật sự sẽ xong đời.

 

Tên công tử bột thấy dáng vẻ ủy ủy khuất khuất của Phùng Ngọc Hiên, càng thêm đau lòng, thậm chí còn quên mất áp lực mà Kỳ Duật vừa mang đến cho hắn ta, hắn ta liền tiến lên một bước oán giận nói: "Kỳ thiếu, xem ra lời đồn đại cũng không thể tin, có người bắt nạt đạo lữ của ngài, ngài thế mà lại thờ ơ không động lòng..."

 

"Ai nói hắn là đạo lữ của ta?" Câu nói này quả thực chính là chọc vào chân đau của Kỳ Duật, hắn liếc mắt nhìn Trình Diệp đã chuẩn bị rời đi, vội vội vã vã thảy bỏ quan hệ!

 

Kỳ Duật một thân kiếm khí, gương mặt lại lạnh lùng, quả thực giống như ma quỷ từ trong địa ngục đi ra, đặc biệt là ánh mắt đen sâu mơ hồ hiện ra hắc khí, đừng nói tên công tử bột, ngay cả Trình Diệp cũng cảm nhận được, ý phòng bị cũng khởi động, bắp thịt toàn thân cũng bắt đầu căng thẳng, tiểu nhị phía trước quầy cũng đã mềm nhũn chân, nào dám đến lấy tiền, chỉ cầu mong bọn họ đi nhanh lên.

 

"Chính ngươi, chính miệng ngươi nói! Ta còn hỏi xác nhận lại mấy lần." Nhìn bọn họ chó cắn chó, Trình Diệp đột nhiên có chút không muốn đi, thậm chí còn mở miệng giúp, nghiễm nhiên một bộ tư thái xem kịch vui.

 

"Ta..." Kỳ Duật nhất thời bị nghẹn, nhìn Trình Diệp đè thấp âm thanh mà cười, nói, "Ta là bị hắn ta lừa, đúng rồi, hắn ta còn lừa của Kỳ gia ta không ít pháp bảo và tài nguyên, một ngày nào đó, ta nhất định phải đến đòi lại."

 

Lời vừa nói ra, tất cả người bên trong tửu lâu đều khiếp sợ không thôi, ánh mắt tối tăm rơi vào trên người bọn họ, tựa hồ như nhìn nhiều thêm một lúc là có thể biết tường tận câu chuyện từ đầu đến cuối.

 

Mặt Phùng Ngọc Hiên nhất thời đỏ bừng, hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt mọi người.

 

Tên công tử bột lại kinh ngạc không khép được miệng, gập ghềnh trắc trở mà nói: "Sao, sao có thể như vậy được, Phùng công tử không phải, không phải người như vậy." Hắn ta chuyển hướng về Phùng Ngọc Hiên, lôi kéo ống tay áo sốt ruột nói, "Phùng công tử, ngươi mau giải thích với Kỳ thiếu, giữa các ngươi có phải là có hiểu lầm gì đó không, mau nói đi, nói ra là tốt rồi."

 

Kỳ Duật đầy mặt chán ghét: "Đương nhiên hắn ở trước mặt ngươi bình thường là đúng rồi, vì dù sao ngươi còn có giá trị lợi dụng."

 

Tên công tử bột đỏ mặt, không nghĩ tới Kỳ Duật lại nói chuyện thẳng thừng như vậy, ánh mắt nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên khẽ biến, nhưng lại đối diện với tầm mắt đáng thương oan ức của đối phương, lại có chút nhẹ dạ, nhưng bị vướng bởi thái độ cứng rắn của Kỳ Duật, tóm lại không còn dám ra mặt.

 

Kỳ Duật quét mắt một vòng mọi người xung quanh, cất cao âm thanh vì Trình Diệp mà làm rõ mọi chuyện: "Ngày đó ta bị trúng độc hôn mê, là Trình tiểu thiếu gia liều mình cứu ta, nhưng Phùng Ngọc Hiên lại thay mận đổi đào, tự xưng là ân nhân cứu mạng của ta, lợi dụng gia thế và tài nguyên của ta để tiến vào Luyện Khí Các, thù này không báo, Kỳ Duật ta nhất định không giảng hoà!"

 

"Ha, bây giờ lại muốn quăng sạch sành sanh trách nhiệm, tại sao không nói ngươi hồ đồ, bị lừa dễ như ăn cháo!" Nếu đã nói ra, Trình Diệp không ngại làm loạn thêm một chút.

 

"Đúng, là ta hồ đồ, là ta nhận nhầm người." Kỳ Duật thấy cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, vội vàng nhận sai, thậm chí còn lấy lòng hướng về phía Trình Diệp cười cười, nhưng ngẩng đầu liền đối diện với biểu tình tự tiếu phi tiếu (*) của đối phương, ánh mắt hơi sững sờ.

 

(*) Tự tiếu phi tiếu: Cười mà không phải cười.

 

Hai mắt Trình Diệp vụt sáng, hừ nhẹ một tiếng: "Kỳ công tử cũng không nên đem chuyện này nói nói một cách quyết liệt như vậy, nói không chừng hai ngày sau đột nhiên lại chui ra một người nói mình là ân nhân cứu mạng của ngươi, đến lúc đó ta chẳng phải cũng lưu lạc tới mức bị ngươi đe dọa như này sao."

 

Kỳ Duật há miệng, đầy phẫn nộ, nhưng một chữ cũng không nói.

 

Trình Diệp không nhìn hắn: "Tiểu nhị, muốn bao ta ăn miễn phí à, sao còn không qua đây tính tiền?"

 

Kỳ Duật nhìn sắc mặt Trình Diệp, chặn trước mặt cậu: "Để ta, để ta, ta mời ngươi ăn!"

 

Trình Diệp khinh bỉ lườm một cái: "Giả mạo ân nhân cứu mạng thì cho thiên tài địa bảo, còn được đi cửa sau vào Luyện Khí Các mà lại đối với ta, một bữa cơm liền muốn đuổi rồi." Tầm mắt của cậu như hận không thể khoét ra một cái lỗ trên người Phùng Ngọc Hiên và Kỳ Duật, cảm khái nói, "Xem ra các ngươi vẫn rất yêu nhau!"

 

Kỳ Duật: "!"

 

Trình Diệp cũng không tranh với hắn, đứng lên trực tiếp rời đi, lúc đi ngang qua Phùng Ngọc Hiên, cắn cắn môi nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Đúng la một gương mặt lớn lên hàm hậu dễ lừa người."

 

Phùng Ngọc Hiên tuy rằng không tới nghiêng nước nghiêng thành, nhưng thắng ở xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là một bộ bạch y cũng xứng đáng hai chữ 'thanh tú'.

 

Mà Trình Diệp cùng hắn ta đứng chung một chỗ, trong nháy mắt liền thấy sự chênh lệch giữa tuyệt sắc giai nhân và cô em gái nhà hàng xóm, nói hắn ta xấu xí cũng không tính là quá phận.

 

Phùng Ngọc Hiên luôn tự cao là tướng mạo hơn người nhất thời nhịn không được, lông mi khẽ run, dường như muốn rơi lệ.

 

"Haha!" Trình Diệp không rõ ý tứ mà liếc mắt nhìn hắn ta, "Chỉ có điều ân ái hay ân oán giữa ngươi và Kỳ Duật đều không liên quan ta, nhưng ngươi nợ ta, trước khi ta đến đòi lại cả vốn lẫn lời thì ráng mà sống cho tốt."

 

Sắc mặt Phùng Ngọc Hiên đại biến, không kịp tức giận liền theo bản năng lùi về phía sau hai bước né tránh ánh mắt của Trình Diệp, dưới ánh nhìn của mọi người, liền đỏ mắt cầu xin nhìn Trình Diệp: "Trình tiểu thiếu gia, ta biết thân phận ngươi cao quý, nhưng ngươi không thể..."

 

"Ngươi nợ ta, chuyện này thì có liên quan gì đến thân phận của ta?" Trình Diệp lạnh giọng cắt ngang hắn ta, "Ha, ta không thể cái gì, làm sai còn muốn đứng ở trên núi cao đạo đức không cho ta báo thù hay sao?"

 

Trình Diệp cười lạnh nhìn chằm chằm hắn ta nửa ngày, mãi đến khi Phùng Ngọc Hiên sợ hãi lạnh cả sống lưng mới chậm rãi nói, "Đừng tưởng rằng vào được Luyện Khí Các liền bình chân như vại, Kỳ Duật không là gì được ngươi đó là bởi vì gia tộc của hắn còn cần dựa vào Luyện Khí Các, nhưng ta —— "

 

"Luyện Khí Các, phải dựa vào ta!"

 

Mọi người ồ lên, nhưng trong lòng vẫn không có bao nhiêu người tin lời cậu nói là thật.

 

Trình Diệp nở nụ cười, trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo: "Nhanh lên, trèo lên trên đi, hiện tại ép chết ngươi chỉ như giẫm chết một con kiến, quá đơn giản, quá vô vị!"

 

Con ngươi Phùng Ngọc Hiên đột nhiên rút lại, đáy mắt sợ hãi cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất.

 

Trình Diệp nói xong cũng lôi Trình Hi đi ra khỏi tửu lâu, mọi người ở sau đều nhìn với ánh mắt phức tạp.

 

"Không thể, không thể, hắn chỉ đang mạnh miệng!" Phùng Ngọc Hiên hoảng loạn mà nhỏ giọng rù rì, "Hắn chỉ là tiểu thiếu gia của một thế gia, làm sao có khả năng đấu thắng Luyện Khí Các! Tuyệt đối không thể!"

 

Nhưng ánh mắt ngạo nghễ vừa nãy kia, Phùng Ngọc Hiên lạnh sống lưng, giống như là có quỷ nằm úp sấp ở phía sau lưng hắn ta thổi mạnh vào tai hắn ta, Phùng Ngọc Hiên ngơ ngác nhìn theo hướng Trình Diệp rời đi, không khống chế được mà vừa run cầm cập vừa lắc đầu.

 

Sợ đến mức tên công tử bột đứng ở bên cạnh còn tưởng rằng hắn ta mắc bệnh, ghé sát vào mới nghe loáng thoáng giọng Phùng Ngọc Hiên cứ lặp đi lặp lại ba chữ "Không thể", vốn hắn ta còn muốn xoát độ hảo cảm, nhân cơ hội này an ủi Phùng công tử, nhưng phía sau lưng đột nhiên bay lên một trận hàn ý, xoay mặt lại liền thấy tầm mắt hung tàn độc ác của Kỳ Duật, hai đầu gối run lên một cái mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, thừa dịp trước mắt vẫn chưa hoàn toàn tối, lảo đảo chạy cách xa tửu lâu.

 

So với mỹ nhân thì mạng vẫn quan trọng hơn.

 

*** ***

 

"Chờ ta với." Từ tửu lâu đi ra, Kỳ Duật vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau Trình Diệp, cũng không dám tiến lên tiếp lời, nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ mạnh, dẫn tới người qua đường hết nhìn lại chỉ.

 

Trình Diệp tăng nhanh bước chân đi tới đầu một cái hẻm nhỏ, tức giận nói: "Ngươi đây là tới tìm ta đòi tiền cơm?"

 

nói rồi từ trong túi áo móc ra một cái Túi Càn Khôn, trực tiếp quăng lên người Kỳ Duật: "Nhiêu đó đủ chứ."

 

Túi Càn Khôn màu xanh nhạt bên trên thêu cây trúc xanh tươi, Kỳ Duật vội vàng chụp được: "Không phải, ta không có."

 

Trình Hi đoạt lại Túi Càn Khôn trong tay Kỳ Duật, nhưng tu vi của nhóc quá thấp, mặc dù Kỳ Duật không có tận lực phòng bị, đoạt đồ ăn trước miệng hổ, nhóc vẫn không làm được.

 

Trình Diệp cũng ngẩn người một chút, thuận theo nhìn tay Trình Hi cầm lấy Túi Càn Khôn, tay nó dùng sức đến khớp xương đều hiện gân xanh, biểu tình kiên định nghiêm nghị nhất định muốn cướp về... Nếu như túi này không phải của cậu, cậu còn tưởng là bên trong chứa thiên tài địa bảo gì.

 

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng Trình Diệp không chút chần chừ mà lựa chọn bao che cho hành vi của Trình Hi, giơ tay cầm lấy.

 

Mắt thấy bàn tay chạm vào túi xanh nhạt loáng một cái, Kỳ Duật liền buông lỏng tay, mặc dù không nỡ lòng bỏ, Túi Càn Khôn vẫn một lần nữa về trên tay Trình Diệp.

 

Trình Diệp cũng không thu lại mà thuận thế trực tiếp cho Trình Hi: "Ngươi thích cái này? Sao không nói sớm? Lần sau lại làm cho ngươi một cái không được sao, cần gì chứ."

 

Trình Hi mím môi không lên tiếng, không thể nói không liên quan đến việc thích hay không, mà nhóc chỉ là không muốn Trình Diệp đưa bất kỳ thứ gì cho Kỳ Duật mà thôi —— bất kể là thứ gì!

 

Thấy đứa nhỏ không muốn nói chuyện, Trình Diệp cũng không hỏi nữa, ngẩng đầu, nhu hòa trên mặt trong nháy mắt biến thành không kiên nhẫn: "Ngươi không phải muốn bồi thường ta sao, bữa cơm này là đủ rồi, bất kể là áy náy hay biết ơn, cứ như vậy xóa bỏ, ngươi sau này không cần tới tìm ta nữa."

 

Dứt lời, Trình Diệp thấy mặt hắn đầy đau lòng, trong lòng lườm một cái, tiếp tục đâm thêm một đao: "Rất phiền, ngươi không biết sao?"

 

Như một thanh kiếm, đâm thẳng vào trái tim Kỳ Duật, trăm nghìn cảm xúc phức tạp xông lên đầu, hắn liếm liếm đôi môi trắng bệch, nhỏ giọng cãi: "Không phải áy náy, cũng không phải biết ơn, Trình Diệp, ta là thật sự tâm duyệt (yêu) ngươi."

 

"Vậy tâm duyệt của ngươi thật khó lường, mới mấy ngày trước thì là Phùng Ngọc Hiên, hiện tại là ngài ấy, ngày mai không phải lại phải thay đổi người khác đó chứ?" Còn không chờ Trình Diệp cười, Trình Hi đã nhô ra nói một câu, khiến hai người đều sững sờ.

 

Trình Diệp nhíu nhíu mày, có chút không quá hiểu tại sao địch ý của Trình Hi đối với Kỳ Duật còn hơn cả đối với Phùng Ngọc Hiên, chẳng lẽ vì nhóc từ nhỏ đã xem Kỳ Duật đối thủ cạnh tranh về kiếm tu?

 

Đây có vẻ hơi sớm quá rồi, Trình Diệp có chút dở khóc dở cười, này là còn chưa đi đã đòi bay rồi.

 

Thế nhưng ở trước mặt người ngoài, cậu đương nhiên không thể làm mất mặt người nhà như vậy.

 

Trình Diệp không nói gì, nhưng cậu đứng ở bên người Trình Hi, một mặt không đáng kể cũng đã thể hiện rằng cậu tán đồng với lời nói của Trình Hi.

 

"Không phải." Kỳ Duật có chút kinh hoảng, hắn theo bản năng nhấc kiếm, nhưng nghĩ tới kiếm ý tỏa ra trúng đứa nhỏ lúc còn trong tửu lâu, lại nhìn hiện tại Trình Diệp bao che khuyết điểm, trong lúc nhất thời vừa hâm mộ lại vừa đố kị, lòng chua xót, lúng ta lúng túng nói, "Không phải như vậy, Diệp Tử, chúng ta có thể nói chuyện một cách đàng hoàng không?"

 

Trình Diệp lườm một cái, kéo tay Trình Hi tự mình đi về phía trước, Kỳ Duật theo bản năng đi theo, nhưng Trình Diệp đột nhiên dừng bước, quay người nhìn chằm chằm Kỳ Duật.

 

Hai người đột nhiên mặt đối mặt, khoảng cách chưa tới một nắm đấm.

 

Mặt Kỳ Duật ửng đỏ, nhưng Trình Diệp lại hơi nghiêng nghiêng đầu, khóe môi bỗng nhiên câu ra một nụ cười, cậu tiến lên trước, bờ môi cơ hồ dính sát tai Kỳ Duật.

 

Trình Hi nắm chặt tay Trình Diệp, thân thể hơi căng lên, như là con báo nhỏ vào thế, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên.

 

Trình Diệp nhỏ giọng nhưng ngữ khí hung ác nói: "Kỳ Duật, ta với ngươi, bất quá chỉ là mối quan hệ ngủ một đêm (tình một đêm), ngươi không hề yêu ta, cũng không yêu Phùng Ngọc Hiên, chỉ là chuyện ở trong sơn động kia khiến bản thân ngươi ảo tưởng mà thôi, cái ảo tưởng này có thể là Phùng Ngọc Hiên, cũng có thể là ta, cũng có thể là bất luận người nào khác, đây cũng giải thích vì sao ngươi yêu Phùng Ngọc Hiên, lại có thể yêu ta, ngươi hiểu không!"

 

Cậu nói xong, đôi môi đỏ sẫm bị cắn ra một dấu răng, lạnh lùng chế giễu mà nhìn Kỳ Duật, kéo Trình Hi: "Chúng ta đi!"

 

Lần này Kỳ Duật không đi theo nữa.

 

Chạy chậm vài bước mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Trình Diệp, Trình Hi chủ động nắm lấy ngón tay Trình Diệp, quay đầu lại liếc mắt nhìn người còn đang đứng ngốc tại chỗ, như hòn vọng phu mà nhìn chằm chằm Trình Diệp, mím mím môi.

 

Bên tai tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi ấm ban nãy, nhưng hắn lại nổi đầy da gà, cái quay đầu đo như một chậu nước lạnh, xối lên người Kỳ Duật, lạnh đến thấu tâm can.

 

Không đúng, đều không đúng.

 

Hắn vẫn luôn yêu Trình Diệp, hắn đã sớm nhận ra Phùng Ngọc Hiên không được bình thường, chỉ là trong nội tâm vẫn luôn không muốn tin tưởng chuyện mình nhận nhầm ân nhân cứu mạng, cho nên mới khiến mọi chuyện đi xa như vậy.

 

Thế nhưng nửa năm kia, hắn đối xử với Phùng Ngọc Hiên cũng chỉ vì bốn chữ ân nhân cứu mạng, không có tình cảm mặn nồng, cái này cũng là lí do tại sao Phùng Ngọc Hiên luôn muốn cùng hắn có quan hệ xác thịt, nhưng hắn vẫn luôn không có đồng ý.

 

Nhưng bây giờ —— Trình Diệp không tin hắn.

 

Xung quanh người đến người đi, tiếng huyên náo không ngừng bên tai, nhưng Kỳ Duật cảm thấy chính mình giống như là bị cả thế giới bỏ rơi, tu sĩ vốn không cảm thấy lạnh, nhưng hắn bây giờ như thể đang ngâm mình trong hồ băng, dưới chân là nước bùn ra sức lôi kéo hắn chìm sâu xuống dưới, thậm chí có chút không thở nổi.

 

Kỳ Duật theo bản năng nắm chặt kiếm, muốn tự cho bản thân một chút ấm áp, nhưng vẫn như trước không làm nên chuyện gì.

 

Sao lại biến thành như vậy, rõ ràng hắn cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Trình Diệp dành cho hắn, bằng không sao lại phải ngàn dặm xa xôi đến làm loạn lễ sinh thần 18 tuổi của Phùng Ngọc Hiên.

 

Nhưng bây giờ —— hắn lại thấy rõ ánh mắt chán ghét của Trình Diệp khi nhìn hắn.

 

Ánh mắt kai giống như ngàn vạn cây kim không quy tắc đâm vào trên người Kỳ Duật, đau đến đòi mạng, nhưng cụ thể là đau ở đâu thì hắn lại không nói ra được.

 

Trình Diệp quyết tuyệt quay người rời đi, bóng lưng đó vẫn còn đang không ngừng tại hiện lại trong đầu Kỳ Duật, mỗi khi chạm đến ánh mắt cuối cùng khi Trình Diệp rời đi, tim Kỳ Duật như bị bị cào đầy chua xót, nhưng hắn lại như là tự ngược, cưỡng bách mình nhớ lại nó, khắc sâu vào trong đầu của bản thân.

 

Góc áo trắng, hai tay trắng nõn, nhưng đập vào mi mắt lại là một gương mặt khác làm người chán ghét —— Phùng Ngọc Hiên!

 

Là hắn ta! Nhất định là hắn ta!

 

Hắn ta vì lừa gạt mình, mà vẫn luôn học theo cách ăn mặc của Trình Diệp —— mặc y phục trắng!

 

Bởi vì mình lúc đó chỉ nhớ kỹ áo bào màu trắng bị hắn xé, kéo đến tan tành.

 

Đúng rồi, đôi mắt Kỳ Duật chậm rãi khuếch đại, chợt nhớ tới vừa nãy hình như có người nói, Phùng Ngọc Hiên hôm nay không chỉ vô tình gặp Trình Diệp một lần, chẳng lẽ hắn ta có mục đích muốn tiếp cận Trình Diệp?

 

Lẽ nào lừa gạt mình không thành, lại muốn đánh chủ ý lên Trình Diệp?

 

Lại liên tưởng đến mấy lời đồn đại vô căn cứ gần đây, Kỳ Duật càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, từ tận đáy lòng xông lên một luồng cảm giác nguy hiểm nồng nặc.

 

Muốn nhanh chóng giải quyết Phùng Ngọc Hiên, bằng không đời này Trình Diệp sẽ không tha thứ cho hắn. Hơn nữa Phùng Ngọc Hiên tuổi nhỏ nhưng mưu kế đa đoan, tha cho hắn ta thì sớm muộn gì cũng thành đại họa!

 

Kỳ Duật nắm chặt lấy kiếm của mình, cuối cùng nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment