Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 129

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Thu Nguyệt im lặng vài giây:

“Vậy sao con còn bắt máy?”

Lục Thừa Uyên:

“Bà đừng hiểu nhầm. Tôi nghe máy không phải vì muốn nói chuyện với bà. Ngược lại, tôi nghe máy là để nói với bà một điều – đừng tùy tiện gọi cho tôi nữa.”

“Nếu có chuyện gì, bà có thể trực tiếp gọi cho bảo bối con trai của bà – anh trai tôi. Xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi.”

Hạ Thu Nguyệt:

“Đợi đã, mẹ có chuyện muốn hỏi con. Mẹ vừa xem video buổi phỏng vấn của con trên tivi, những gì con nói trên đó là thật sao? Con kết hôn rồi à? Anh con thì nói không có chuyện đó, nhưng mẹ thấy con không giống người biết nói dối.”

Lục Thừa Uyên:

“Vậy là bà đích thân gọi cho tôi chỉ để xác nhận xem tôi có thật sự kết hôn không à?”

Tim Lục Thừa Uyên chợt siết lại. Anh biết ngay, Hạ Thu Nguyệt vốn chẳng hề quan tâm thật lòng đến mình.

Hạ Thu Nguyệt:

“Mẹ là mẹ con, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ không có quyền hỏi? Nếu con thật sự đã kết hôn, sao không nói với người nhà? Mẹ hỏi bà nội con rồi, bà cũng nói không biết.”

Lục Thừa Uyên:

“Vậy là bà đã hỏi khắp nơi mà vẫn chưa yên tâm, nên cố ý chọn lúc nửa đêm gọi để xác nhận à?”

Thật là một người ích kỷ, hoàn toàn không quan tâm anh có cần nghỉ ngơi hay không.

Nhưng như vậy cũng đúng với tính cách của bà ta.

Nếu bà biết nghĩ cho anh, thì năm xưa đã không lặng lẽ rời khỏi đất nước, đưa anh trai ra nước ngoài mà chẳng nói một lời.

Hạ Thu Nguyệt:

“Đừng quanh co với mẹ. Con có thật sự kết hôn rồi không?”

Lục Thừa Uyên vốn định đợi đến khi phá xong vụ án mới công khai chuyện kết hôn, nhưng bây giờ xem ra, chuyện của anh em Cao Đại Hải còn phải kéo dài.

Nếu anh không nói thật, Hạ Thu Nguyệt chắc chắn cũng sẽ tìm cách điều tra ra.

Bà ta là người đa nghi, lại rất nhạy cảm.

Có lẽ vì là mẹ ruột của anh nên việc giấu giếm bà ta… chẳng hề dễ dàng.

Lục Thừa Uyên hít sâu một hơi, trả lời thành thật:

“Đúng, tôi kết hôn rồi. Nhưng đó là chuyện của tôi, không liên quan đến các người.”

Nhịp thở của Hạ Thu Nguyệt bắt đầu dồn dập:

“Cái gì? Con… con thật sự kết hôn rồi! Ý con là, con đã giấu ông nội, bà nội, giấu cả anh trai và mẹ… tự ý kết hôn? Bao giờ vậy?”

Lục Thừa Uyên:

“Ba năm trước.”

Một lần nữa, Hạ Thu Nguyệt lại bị sốc đến choáng váng. Toàn thân bà run rẩy, giọng hét the thé vang lên trong tai Lục Thừa Uyên:

“Ba năm trước! Con kết hôn đã ba năm mà mẹ – mẹ ruột của con – lại không hề hay biết! Trên đời này làm gì có chuyện nực cười hơn thế! Lục Thừa Uyên, con quá đáng lắm rồi!”

Sắc mặt Lục Thừa Uyên không chút cảm xúc, giọng điềm tĩnh đáp:

“So với những gì bà từng làm, chuyện này chẳng là gì cả. Như người ta vẫn nói, có nhân thì có quả. Bà nên tự hỏi lại bản thân mình xem…”

“Tại sao con trai bà kết hôn mà không muốn cho bà biết. Nếu bà chưa từng tham dự vào cuộc đời con bà, thì con bà cũng hy vọng bà đừng can thiệp vào cuộc hôn nhân của con bà sau này. Đừng gọi cho tôi nữa.”

Nói xong, Lục Thừa Uyên cúp máy.

Anh suy nghĩ một lát rồi nhắn một tin cho ông nội Lục Tân Quân:

Lục Thừa Uyên: Mẹ cháu vừa liên lạc với cháu, cháu đã thừa nhận chuyện kết hôn.

Ông nội trả lời ngay lập tức:

Lục Tân Quân: Đã nhận được.

Lục Thừa Uyên đứng trong phòng khách điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay về phòng, chui vào chăn.

Anh kéo Lạc Ninh vào lòng, như thể muốn hòa cô vào tận xương tủy của mình.

Anh cúi xuống hôn lên mái tóc cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, ở đầu dây bên kia, Hạ Thu Nguyệt – sau khi bị con trai cúp máy – tức giận đến mức tay chân run rẩy.

Bà nghiến răng, cố nén cơn giận đang bốc lên tận ngực, bấm số gọi cho con trai cả.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, nhưng lại là giọng một người phụ nữ:

Hàn Phi: “Mẹ à, Viễn Chinh vừa đi tắm, mới tan ca về đó ạ.”

Hạ Thu Nguyệt bực bội:

“Sao cô lại bắt máy của nó? Tùy tiện quá mức!”

Hàn Phi vốn rất sợ mẹ chồng.

Bởi vì Hạ Thu Nguyệt lúc nào cũng soi mói, làm gì cũng không vừa ý bà.

Hàn Phi vội giải thích:

“Mẹ ơi, bình thường con không bao giờ dám tự ý nghe điện thoại của anh Viễn Chinh đâu. Nhưng vì thấy là mẹ gọi đến, con sợ có việc gấp nên mới bắt máy. Con đi gọi anh ấy nghe điện thoại, mẹ đợi một lát nhé…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Thu Nguyệt đã cúp máy.

Hàn Phi cầm điện thoại, đảo mắt một cái, lẩm bẩm:

“Đồ mụ già mãn kinh! Bà tốt nhất sống khỏe mạnh vào, chứ đến ngày nằm liệt giường, xem tôi dạy dỗ bà ra sao!”

Lúc này Lục Viễn Chinh vừa từ phòng tắm bước ra, thấy Hàn Phi đang cầm điện thoại thì cau mày khó chịu:

Lục Viễn Chinh: “Em cầm điện thoại anh làm gì?”

Hàn Phi bị giật mình, lập tức bày ra vẻ mặt uất ức:

“Chồng à, nãy em thấy mẹ gọi đến, sợ mẹ có chuyện nên mới tự ý bắt máy. Nhưng mẹ hình như rất giận, còn mắng em là không được phép tùy tiện nghe điện thoại của anh.”

Lục Viễn Chinh tiến lại giật lấy điện thoại từ tay cô, tức giận nói:

“Mẹ anh nói đúng. Sau này đừng tùy tiện đụng vào điện thoại của anh nữa.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng ngủ, vào thư phòng, đóng cửa lại rồi gọi lại cho mẹ.

Hạ Thu Nguyệt bắt máy rất nhanh:

“Con tắm xong rồi à?”

Lục Viễn Chinh:

“Vâng, mẹ. Mà muộn thế này rồi, có chuyện gì không ạ?”

Bình thường Hạ Thu Nguyệt rất ít gọi vào khung giờ này, phần lớn sẽ đợi lúc anh ở công ty.

Hạ Thu Nguyệt:

“Mẹ vừa gọi cho Thừa Uyên rồi.”

Lục Viễn Chinh vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, làm bộ điềm đạm:

“Vậy sao? Hai người nói gì với nhau thế ạ?”

Hạ Thu Nguyệt:

“Linh cảm của mẹ không sai. Nó kết hôn rồi, mà là từ ba năm trước. Nó dám giấu chúng ta, âm thầm cưới vợ!”

Câu cuối cùng, giọng bà gần như hét lên vì phẫn nộ.

Lục Viễn Chinh giả vờ kinh ngạc:

“Thừa Uyên sao có thể làm ra chuyện vô lý như vậy! Làm sao nó có thể giấu chúng ta mà tự ý kết hôn chứ! Mẹ, nó có giải thích lý do không?”

Hạ Thu Nguyệt:

“Nó không những không giải thích, còn bảo với mẹ rằng chuyện của nó không liên quan gì đến chúng ta! Nó còn nói sau này đừng gọi cho nó nữa!”

Lục Viễn Chinh:

“Thừa Uyên sao lại vô tâm như thế được chứ. Mẹ là vì lo cho nó nên mới hỏi han mà.”

Hạ Thu Nguyệt:

“Chính vì nó là con mẹ nên mẹ mới quan tâm! Nếu không phải mẹ con gì với nó, mẹ mặc kệ từ lâu rồi!”

Lục Viễn Chinh nghe thế thì thầm đắc ý trong lòng, cố tình hỏi:

“Mẹ, vậy nó có nói với mẹ là đã cưới con gái nhà nào không? Tiểu thư nhà ai?”

Hạ Thu Nguyệt:

“Nếu nó chịu nói thì mẹ còn phải gọi cho con làm gì! Con bảo Đào Thước điều tra đi, lén điều tra, đừng để Thừa Uyên phát hiện. Càng sớm gửi hồ sơ về cô ta cho mẹ càng tốt.”

Lục Viễn Chinh:

“Được rồi mẹ, mẹ đừng nóng. Con gọi cho Đào Thước ngay, bảo ngày mai bắt đầu điều tra.”

Cuối cùng thì cơn giận trong lòng Hạ Thu Nguyệt cũng tạm thời dịu lại.

Bà thở ra một hơi, rồi tiếp tục hỏi:

“À đúng rồi, bên Hàn Phi có tin gì chưa?”

Lục Viễn Chinh:

“Vẫn chưa mẹ à. Cô ấy vẫn đang theo bác sĩ điều trị, thuốc cũng uống đầy đủ, nhưng không hiểu sao vẫn chưa có thai. Bác sĩ nói có thể do áp lực quá lớn.”

Hạ Thu Nguyệt im lặng vài giây:

“Vậy thì cứ để tùy duyên đi. Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ gửi hồ sơ điều tra sớm cho mẹ.”

 

Chẳng lẽ vì biết tin em trai Lục Thừa Uyên đã kết hôn nên bà định dồn kỳ vọng có cháu nội sang bên đó?

Nếu đúng là như vậy thì rắc rối rồi.

Ông bà nội vốn đã thiên vị em trai, giờ đến mẹ cũng bắt đầu để tâm đến em.

Vậy thì tương lai, ai trong hai anh em sẽ là người kế thừa Tập đoàn Đức Khang thật khó nói.

Anh ngồi trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ đứng phắt dậy, quay về phòng ngủ.

Vừa mở cửa bước vào, anh liền nói với Hàn Phi:

“Em đi làm thụ tinh ống nghiệm đi. Phải sinh con càng sớm càng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment