Thật ra Hàn Phi đã sớm muốn làm thụ tinh ống nghiệm.
Chỉ là Lục Viễn Chinh không đồng ý, vì anh ta lo ngại trí tuệ của trẻ sinh ra từ phương pháp này có thể gặp vấn đề.
Hàn Phi cảm thấy đó chỉ là cái cớ, cô cho rằng chồng mình vẫn còn vương vấn người phụ nữ tên Lê Oanh.
Nhưng Hàn Phi cũng hiểu rõ, nhà họ Lục sẽ không bao giờ chấp nhận cho Lục Viễn Chinh cưới một nữ diễn viên về làm vợ.
Cô thực sự chỉ cần cái danh “thiếu phu nhân” nhà họ Lục, chứ không cần tình yêu của Lục Viễn Chinh.
Điều đó là nhờ tư tưởng mẹ cô đã dạy: chỉ có người nghèo mới khát khao yêu đương, làm người phải thực tế một chút, đặc biệt là phụ nữ – chỉ cần giữ vững địa vị là được.
Lần này Lục Viễn Chinh đột nhiên thay đổi ý định, Hàn Phi đoán chắc là do mẹ chồng Hạ Thu Nguyệt của cô đứng sau thúc đẩy.
Lục Viễn Chinh vốn là một người con cực kỳ nghe lời mẹ, tuyệt đối không dám trái ý bà.
Hàn Phi không muốn để Lục Viễn Chinh biết cô thực ra rất mong có con.
Cuộc hôn nhân giữa họ vốn dĩ như một ván cờ, người luôn chiếm thế thượng phong là Lục Viễn Chinh.
Giờ đây cuối cùng cô cũng có cơ hội phản đòn.
Dù trong lòng đang rất phấn khích, nhưng vẻ mặt Hàn Phi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Để sau hẵng tính, làm thụ tinh ống nghiệm vất vả lắm, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần”.
Lục Viễn Chinh không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám, chất vấn:
“Trước đây chính em cứ nằng nặc đòi làm, giờ anh đồng ý thì em lại bảo chưa sẵn sàng? Em đang đùa anh đấy à?”
Hàn Phi vẫn giữ vẻ điềm đạm, không nhanh không chậm đáp:
“Đúng là trước kia em có muốn thử, nhưng sau này nghe mấy chị em nói, làm ống nghiệm rất đau, mà cũng chưa chắc thành công, có khi còn phải làm đi làm lại nhiều lần”.
“Với cả, mẹ em cũng không đồng ý. Bà bảo bọn mình còn trẻ, chờ thêm hai năm nữa cũng đâu muộn. Hay là, tuần sau về quê mừng sinh nhật mẹ em, anh hỏi thử ý kiến mẹ em xem sao?”
Anh ta nhận ra, Hàn Phi cố tình chống đối mình.
Lục Viễn Chinh ghét nhất là kiểu tiểu thư nhà giàu, chỉ biết chơi trò tâm cơ.
Mà những mánh khóe ấy lại vừa vụng về vừa ngu ngốc, tưởng rằng người khác không nhìn ra.
Muốn điều khiển anh ta sao?
Thật là không biết trời cao đất dày.
“Nếu em đã không muốn làm thì sau này đừng nhắc đến chuyện thụ tinh ống nghiệm nữa. Anh thu hồi lời vừa rồi. Không còn sớm nữa, Hàn tiểu thư, nghỉ sớm đi. Chúc ngủ ngon.” – Lục Viễn Chinh nói với giọng đầy mỉa mai.
Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi không thèm ngoái đầu, quay về phòng ngủ riêng của mình.
Suốt năm năm kết hôn, hai người vẫn luôn ngủ riêng.
Chỉ đến kỳ rụng trứng của Hàn Phi, Lục Viễn Chinh mới “thực hiện nghĩa vụ vợ chồng” – mục đích là để nối dõi tông đường cho nhà họ Lục.
Nếu không có nhiệm vụ đó, anh ta căn bản chẳng muốn chạm vào cô.
Hàn Phi chết sững.
Cô hoàn toàn không ngờ Lục Viễn Chinh lại có thể trở mặt nhanh đến thế.
Giờ thì biết làm sao đây?
Cắn môi bước tới bước lui trong phòng vì lo lắng, thì bên kia, Lục Viễn Chinh cũng đã về phòng mình và đang tính toán bước tiếp theo.
Nếu không phải vì cần nhà họ Hàn hậu thuẫn, giúp anh ta giành được vị trí Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang…
Thì anh ta đã chẳng nhịn nhục chiều chuộng một người phụ nữ kiêu ngạo, ngang bướng như Hàn Phi.
Năm năm nay, cuộc hôn nhân giữa họ chỉ là bề ngoài – một cặp vợ chồng sống với nhau như đang diễn kịch, mà diễn mãi rồi cũng thành quen.
Thế nhưng hôm nay, anh ta lại thấy chán ngấy kiểu sống đó.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy ảnh của Lạc Ninh hôm nay, anh ta cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt của mình bỗng có thêm sức sống.
Anh ta ghen tỵ với em trai Lục Thừa Uyên biết bao – được ôm một mỹ nhân như vậy mỗi đêm, đó là cảm giác sung sướng biết nhường nào.
Anh ta rất muốn được gặp Lạc Ninh, tận mắt nhìn thấy người thật.
…
Lạc Ninh hoàn toàn không hay biết rằng, mình đã lọt vào tầm ngắm của một người đàn ông khác – mà người đó lại chính là anh trai chồng cô.
Sáng hôm đó, như thường lệ, Lục Thừa Uyên tự mình lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Không lâu sau khi vào ca, viện trưởng Thẩm Trung Hiền dẫn theo hai người đàn ông tới tìm cô.
Một người trong số họ mặc vest cao cấp được cắt may tỉ mỉ, đeo đồng hồ đắt tiền, giày da đen bóng loáng như gương.
Anh ta đứng thẳng người trước mặt cô, môi khẽ mỉm cười.
Thẩm Trung Hiền giới thiệu với Lạc Ninh:
“Bác sĩ Lạc, đây là cháu đích tôn của Chủ tịch Lục – Lục đại thiếu gia. Gần đây dạ dày anh ấy không được khỏe, cô xem giúp rồi kê ít thuốc nhé”.
Trong mắt Lạc Ninh hiện lên vẻ khó hiểu pha lẫn chút mất kiên nhẫn.
Cô lạnh mặt hỏi viện trưởng: “Viện trưởng, sao ngài không đưa Lục đại thiếu gia đến khoa tiêu hóa?”
Trước khi tới đây, Lục Viễn Chinh vẫn còn một nghi vấn – liệu Lạc Ninh có biết người cô lấy làm chồng chính là nhị thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang hay không?
Cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thừa Uyên là vì tình yêu, hay là vì tiền?
Nhưng nhìn phản ứng của cô lúc này, hình như cô hoàn toàn không hay biết. Nếu biết thì nghe đến thân phận của anh, hẳn cô sẽ bất ngờ mới phải.
Thế mà cô lại tỏ ra không vui.
Thật thú vị.
Dù sao thì chủ tịch tập đoàn này là ông nội của anh ta, người bình thường gặp được cơ hội thế này đều sẽ tranh thủ lấy lòng anh – nhưng cô lại tỏ thái độ lạnh nhạt.
Người phụ nữ như thế này, hoặc là không biết điều, ngu ngốc; hoặc là cô thực sự không màng đến tiền đồ.
Thẩm Trung Hiền thì có vẻ đã quen với việc bị từ chối thẳng thừng. Ông cố giữ nụ cười ôn hòa, dịu giọng nói:
“Ninh Ninh à, cháu biết đấy, trong bệnh viện này, chú là người tin tưởng cháu nhất. Giúp chú việc này nhé? Không mất nhiều thời gian đâu.”
Nghe vậy, Lạc Ninh vẫn mặt không cảm xúc, chỉ tay về phía giường bệnh bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Nằm lên đi.”
Thẩm Trung Hiền thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói với Lục Viễn Chinh:
“Lục đại thiếu gia, mời nằm ở đây để bác sĩ Lạc khám. Hiện giờ là thời điểm đông bệnh nhân, mà bác sĩ Lạc lại là người giỏi nhất của khoa cấp cứu. Nhiều bệnh nhân đều đích danh muốn cô ấy khám cho.”
Lục Viễn Chinh cởi áo khoác, đưa cho Đào Thước đang đứng bên cạnh mình.
Vừa nằm xuống giường bệnh, anh ta vừa mỉm cười nói: “Thật ngại quá, làm phiền bác sĩ Lạc rồi.”
Lạc Ninh không trả lời, cô xoay người lấy găng tay y tế dùng một lần đeo vào, vừa ấn nhẹ lên vùng bụng của Lục Viễn Chinh vừa hỏi:
“Chỗ này có đau không?”
Bàn tay trắng trẻo, thon dài của cô vừa chạm đến bụng anh ta, Lục Viễn Chinh lập tức như bị điện giật, toàn thân khẽ run lên.
Cả người cũng theo đó mà căng cứng lại.
Vừa nãy khi bước vào phòng cấp cứu, giữa đám đông bác sĩ y tá bận rộn, anh ta đã nhận ra Lạc Ninh ngay lập tức.
Vì cô quá nổi bật, quá kinh diễm.
Cho dù chỉ khoác chiếc áo blouse trắng đơn giản, cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Đôi giày cao gót đỏ của cô đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Lục Viễn Chinh chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể đi giày cao gót một cách quyến rũ đến vậy.
Dù cô không làm gì cả, cũng như mang theo một sức hút mãnh liệt, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Lạc Ninh thấy anh ta không trả lời, khẽ nhíu mày, nâng giọng hỏi lại: “Thả lỏng ra, chỗ này có đau không?”
Lục Viễn Chinh hoàn hồn lại, khẽ đáp: “Ừm, hơi đau.”
Lạc Ninh đổi sang một vị trí khác, tiếp tục ấn: “Chỗ này thì sao?”
Lục Viễn Chinh: “Không đau.”
Cô ấn thêm năm sáu chỗ nữa, Lục Viễn Chinh thì vừa tận hưởng cảm giác tiếp xúc thân mật ấy, vừa cảm thấy khó chịu.
Đợi đến khi khám xong, Lạc Ninh tháo găng tay ra, hỏi tiếp: “Trước đây anh đã từng nội soi dạ dày chưa?”
Lục Viễn Chinh thành thật đáp: “Chưa từng.”
Lạc Ninh nói: “Vậy có muốn làm một lần không?”
Bên cạnh, Thẩm Trung Hiền nhanh chóng xen vào: “Bác sĩ Lạc, thôi khỏi nội soi nhé, Lục đại thiếu gia còn phải tranh thủ về tổng bộ tập đoàn làm việc.”
Sắc mặt Lạc Ninh trầm xuống.
Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quay trở về bàn làm việc, ngồi xuống và bắt đầu thao tác trên máy tính.
Đào Thước lúc này quay sang hỏi Thẩm Trung Hiền: “Viện trưởng, bây giờ chúng ta cần làm gì tiếp ạ?”