Đối mặt với sự truy hỏi dồn dập của cháu trai, Lục Viễn Chinh, ánh mắt Lục Tân Quân chợt trở nên sắc lạnh.
Lục Viễn Chinh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông nội, vừa rồi cháu có phần thất lễ, cháu không có ý chất vấn ông…”
Lục Tân Quân hừ một tiếng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Bởi vì Thừa Uyên vẫn chưa công khai thân phận thật của mình, cô ấy không biết nó là người nhà họ Lục, nên chuyện hôn nhân của họ càng ít người biết càng tốt.”
Điều đó cũng chính là điều khiến Lục Viễn Chinh thấy tò mò.
“Vì sao Thừa Uyên lại không nói với cô ấy? Vì sao phải giấu?”
Lục Tân Quân lại nheo mắt nhìn cháu mình, “Cháu hỏi nhiều vậy làm gì? Đây là chuyện cháu nên quan tâm à?”
Lục Viễn Chinh lập tức im bặt.
Lục Tân Quân phẩy tay: “Được rồi, lo việc của cháu đi. Ông gọi cháu về chỉ để nói rõ: chuyện bên phía Thừa Uyên, các người đừng can thiệp. Nó làm gì đều có lý do của nó.”
“Chuyển lời ông đến mẹ cháu, bảo mẹ cháu cũng đừng xen vào chuyện của Thừa Uyên. Năm xưa bà ấy đã lựa chọn bỏ rơi nó, thì bây giờ đừng lo chuyện bao đồng nữa. Thừa Uyên là do ông nuôi lớn.”
“Nếu có ai được quyền quản, thì cũng là ông – còn cháu và mẹ cháu không có tư cách!”
Lục Viễn Chinh siết chặt nắm tay, gằn giọng đáp: “Cháu biết rồi, ông nội. Cháu sẽ chuyển lời lại cho mẹ.”
Rời khỏi văn phòng của ông nội, Lục Viễn Chinh đi thẳng về phía thang máy, xuống tầng và quay về văn phòng riêng của mình.
Anh ta lấy điện thoại gọi cho mẹ – Hạ Thu Nguyệt – thuật lại nguyên văn những gì Lục Tân Quân vừa nói.
Sau khi nghe xong, Hạ Thu Nguyệt lập tức nổi giận mắng to: “Lão già chết tiệt! Không phân rõ phải trái! Con là con do tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, vậy mà tôi lại không có quyền quản? Ông ta không cho tôi quản, thì tôi càng phải quản!”
“Thông tin điều tra bao giờ đưa cho mẹ?”
Lục Viễn Chinh dù trong lòng cũng bất mãn, nhưng anh ta vẫn lo mẹ mình sẽ làm phật lòng ông nội khi trở về.
Lỡ như ông nội giận lây sang anh ta thì phiền.
“Mẹ, con nghĩ tốt nhất tạm thời chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn. Tránh làm ông nội hay Thừa Uyên phật ý. Mẹ mà xen vào, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ biết thân phận thật của Thừa Uyên.”
“Biết đâu Thừa Uyên chỉ đang thử lòng cô ấy, nếu cảm thấy không hợp, có thể sẽ ly hôn.”
Hạ Thu Nguyệt im lặng một hồi.
Một lúc sau mới mở miệng: “Được, mẹ có thể tạm thời không can thiệp. Nhưng con phải giúp mẹ theo dõi bọn họ. Nhất là – tuyệt đối không được để người đàn bà kia sinh con cho Thừa Uyên, nếu không thì sau này muốn họ ly hôn sẽ rất khó.”
Bà ta chắc chắn, người phụ nữ kết hôn với Lục Thừa Uyên kia nhất định không phải tiểu thư nhà giàu, nếu không thì con trai bà đâu cần phải giấu giếm.
Chắc chắn là kiểu gái nghèo hèn, nên mới phải che đậy thân phận, sợ cô ta biết được.
Loại phụ nữ như vậy mà cũng xứng với con trai bà sao!
Lục Viễn Chinh đồng ý: “Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ bảo Đào Thước để ý, có động tĩnh gì con sẽ báo mẹ ngay.”
“Nhớ gửi hồ sơ điều tra sớm cho mẹ đấy.” – Hạ Thu Nguyệt nhắc lại.
Lục Viễn Chinh: “Vâng, Đào Thước gửi cho con xong, con sẽ chuyển ngay cho mẹ.”
Cúp máy xong, Lục Viễn Chinh đợi khoảng nửa tiếng, sau đó mới gửi hồ sơ của Lạc Ninh cho Hạ Thu Nguyệt.
Vài phút sau, Hạ Thu Nguyệt nhắn lại một dòng:
“Loại đàn bà thấp hèn thế này, cho nó lau giày cho con trai tôi còn không xứng!”
Lục Viễn Chinh nhìn dòng tin nhắn, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng không trả lời nữa.
Năm xưa, Hạ Thu Nguyệt cũng từng dùng đúng những lời này để miệt thị Lê Oanh.
Thực ra trong lòng Lục Viễn Chinh cũng có phần khó chịu với sự thực dụng của mẹ.
Rõ ràng bản thân bà xuất thân cũng chẳng cao sang gì, cả nhà họ Hạ đều dựa vào nhà họ Lục chu cấp.
Trong mắt Lục Viễn Chinh, Hạ Thu Nguyệt cả đời không làm việc, chỉ biết tiêu tiền của nhà họ Lục, chẳng khác gì một kẻ ăn bám.
Vậy mà lại có tư cách đi đánh giá người khác?
…
Ở một nơi khác, Lạc Ninh vào phòng phẫu thuật, bận rộn từ trưa đến tận năm giờ chiều mới xong.
Về phòng thay đồ, cô mới phát hiện Lục Thừa Uyên gọi cho cô mấy cuộc, còn để lại một tin nhắn:
Lục Thừa Uyên: Có tình huống khẩn, tối nay anh phải làm thêm, không đến đón em được. Nhớ ăn cơm và chăm sóc bản thân nhé.
Lạc Ninh mệt đến mức chẳng còn sức mà gõ chữ, bèn thử gọi lại.
Bên kia bắt máy ngay lập tức: “Vợ à, em xong việc rồi à?”
Lạc Ninh dựa lưng vào tường: “Ừm. Sự cố anh nói… có phải là vụ xe con đâm liên hoàn mấy người đi bộ không?”
Lục Thừa Uyên: “Đúng vậy. Bên em cũng tiếp nhận bệnh nhân à?”
Lạc Ninh: “Bệnh viện thành phố không tiếp nổi nên chuyển vài người qua bên em. Em xử lý mấy ca đó, làm phẫu thuật từ trưa tới giờ. May mà mấy người được chuyển sang em đều cứu được.”
Lục Thừa Uyên im lặng vài giây rồi nói: “Hiện trường có tám người tử vong.”
Lạc Ninh kinh ngạc há miệng: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Lục Thừa Uyên: “Ừ. Tài xế cố ý gây án. Làm ăn thất bại, rồi oán đời trả thù xã hội.”
Lạc Ninh rùng mình: “Bắt được tài xế gây án chưa?”
Lục Thừa Uyên: “Bắt được rồi. Trì Húc và Triệu Lâm đang thẩm vấn.”
Lạc Ninh thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Lục Thừa Uyên: “Anh phải tiếp tục làm việc đây. Em tự bắt xe về nhé. Nhớ đi đường cẩn thận. Trưa em có ăn gì không? Ăn gì rồi hãy về.”
Lạc Ninh: “Trưa nay bận không có thời gian ăn, em định ghé căn tin ăn chút gì rồi về.”
Lạc Ninh: “Ừ, em cúp máy đây.”
Lục Thừa Uyên bất ngờ gọi: “Vợ.”
Lạc Ninh: “Hửm?”
Lục Thừa Uyên: “Anh yêu em.”
Lạc Ninh sững người.
Lục Thừa Uyên bật cười: “Sao? Không tin à?”
Lạc Ninh: “Thôi được rồi, lo làm việc đi. Em đi ăn đây. Bye.”
Cúp máy xong, Lạc Ninh cảm thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch.
Tại sao anh lại tỏ tình vào lúc này chứ?
Cô hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào cả.
Trong lòng ngọt ngào như có mật, đến mức chẳng còn thấy đói nữa.
Lạc Ninh quay lại khoa cấp cứu, liền thấy Diệp Tử đang trò chuyện với mấy đồng nghiệp.
Vừa thấy cô quay về, Diệp Tử lập tức chạy tới: “Bác sĩ Lạc, vất vả rồi nhé! Mình mua trà sữa với bánh ngọt cho cậu này.”
Lạc Ninh cau mày: “Làm gì vậy? Hiếm lắm mới được nghỉ phép, không ở nhà với dì mà lại chạy đến bệnh viện làm gì?”
Diệp Tử chu môi: “Thì người ta lo cho cậu mà. Ông xã cậu – lão Lục nhà cậu – gọi điện cho mình, nói là không liên lạc được với cậu. Mình nói hôm nay được nghỉ, thế là anh ấy nhờ mình gọi điện cho khoa cấp cứu.”
“Vừa hay nghe nói có tai nạn lớn, cậu lại đi làm phẫu thuật, mình đoán chắc cậu bận đến mức chẳng có thời gian ăn uống gì, nên mới mua trà sữa với bánh ngọt đem qua cho cậu nè.”
“Ăn chút gì lót bụng trước đi, lát nữa bọn mình rủ cậu đi ăn tối.”
“Bọn mình?” – Lạc Ninh nhướng mày nhìn cô bạn thân – “Còn ai nữa?”
Diệp Tử tỉnh bơ đáp: “Còn ai vào đây nữa, là Lăng Hạo Nhiên chứ ai. Anh ấy gọi cho mình nói muốn mời mình ăn tối. Mình bảo là định rủ cậu đi ăn, thế là anh ấy nói ‘vừa hay, vậy cùng đi luôn’.”
Lạc Ninh nhăn mặt đầy từ chối: “Này này, mình không muốn làm bóng đèn đâu nhé.”
Diệp Tử khoát tay: “Không có đâu mà~ Mình với anh ấy chỉ như anh em thôi. Anh ấy nói có một nhà hàng ăn cũng ngon, muốn dẫn bọn mình tới thử.”
Lạc Ninh kéo ghế ngồi xuống, cắm ống hút vào ly trà sữa rồi uống một ngụm.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Được thôi, dù gì tối nay chồng mình cũng phải tăng ca, Trì Húc chắc cũng đang tăng ca nhỉ?”
Diệp Tử gật đầu: “Ừ, Lăng Hạo Nhiên hỏi rồi. Anh ấy bảo Trì Húc đang tăng ca, nói là để lần sau đi.”
Lạc Ninh cười khẽ, đầy ẩn ý: “Ba người bọn cậu đúng là hòa thuận ghê, hay là… cứ gom thành một tổ luôn cho rồi.”